Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 77: 77: Lý Đồng Sinh Hảo Cảm Với Tiết Ý Nồng Thái Hậu Bày Trò Khích Bác





Trước kia ở trong phủ, muốn làm chút chuyện khác thường nhất định sẽ bị cha trách cứ không ra dáng vẻ một khuê nữ, hoặc sẽ cực kỳ xúc động: Đáng tiếc con là nữ nhi.

Bao năm nay, nàng toàn nghe những lời như vậy, nhưng không nghĩ đến Tiết Ý Nồng không dè bỉu thân phận nữ nhi của nàng.
Nàng hỏi: "Hoàng thượng không cảm thấy một nữ tử vũ đao lộng thương như vậy, có chút không ổn sao?"
"Tại sao? Nam nữ cũng không khác biệt là bao ("Cân quắc bất nhượng tu mi").

Huống chi hành quân chỉ có có lợi hay hại, trong lòng trẫm không có phân biệt nam tử hay nữ tử, có thể thắng trận chính là hảo tướng quân, chỉ đơn giản như vậy!"
Những kẻ văn sĩ nói như thế nào, nàng không quan tâm, cái nàng muốn chính là thành quả, chứ không phải chỉ là lời nói suông.

Lạc Nhạn ở bên cạnh nhắc nhở: "Hoàng thượng không phải là lập tức đi tìm thái y sao?"
"Không cần, đi Sơ Đồng, nàng ấy không phải cũng biết chẩn bệnh sao."
Lý Đồng nghe xong mừng rỡ, "Từ tỷ tỷ biết chẩn bệnh hả? Tỷ ấy thật tài năng!" Nghe người khác tán dương Từ Sơ Đồng như vậy, Tiết Ý Nồng cảm thấy như đang khen ngợi chính mình, những biểu hiện ấu trĩ này đều không thoát khỏi cặp mắt của Lạc Nhạn.
"Đúng nha, nàng ấy không chỉ cực kỳ xinh đẹp, mà tính cách cũng cực kỳ tốt, ôn nhu thể thiếp không nói, có rất nhiều tài lẻ, trẫm khao khát được như nàng ấy." Từ Sơ Đồng gần như là một nữ tử hoàn mỹ không tỳ vết, khuyết điểm duy nhất chính là thích nàng! Nàng nghĩ như vậy, càng thêm quý trọng nàng ấy hơn.
Lý Đồng cũng khao khát, "nếu thiếp có được một ít tài năng như Từ tỷ tỷ thì tốt quá, phụ thân thiếp nhất định sẽ rất hài lòng."
Nhưng Tiết Ý Nồng không đồng ý, "Ngươi có ưu điểm của ngươi, không cần phải học theo người khác, cần gì phải làm cho người khác hài lòng, nếu để cho người khác hài lòng, mà bản thân cảm thấy mệt mỏi, cũng không có ai đau xót cho ngươi đâu, vẫn là chính mình thì tốt hơn."
Vừa đi vừa nói, cuối cùng cũng đã đến Hồi Xuân Uyển.

Ba người đi vào, Tồn Tích bước lên thỉnh an, còn đang cảm thấy thật kỳ lạ khi Hoàng thượng và Lý mỹ nhân đi cùng với nhau.

Nhưng khi nhìn thấy thương thế trên mặt Tiết Ý Nồng, không còn để ý đến chuyện khác, nhường cho nàng ấy bước vào, vội vã kêu Từ Sơ Đồng, "Tiểu chủ, Hoàng thượng đã về."
Nói xong, nàng nhanh chóng đi lấy hòm thuốc.
Từ Sơ Đồng vừa thấy, vội hỏi: "Bị sao vậy?" Lấy tay Tiết Ý Nồng ra, thấy con mắt bị bầm tím, như bị ai đấm trúng.
Tiết Ý Nồng thấy hỏi, không dám nói thật, sợ Từ Sơ Đồng lo lắng, lại sợ Lý Đồng áy náy, dù sao chuyện cũng đã xảy ra, cũng không có gì quá nghiêm trọng, nói: "Đụng trúng."
Từ Sơ Đồng làm sao tin cho được, Tiết Ý Nồng từ trước đến giờ làm gì cũng cẩn thận, đi bộ cũng từ từ, sao có thể đụng tùm lum, hơn nữa còn bị bầm tím ngắt như vậy.
Lý Đồng thấy Tiết Ý Nồng bảo vệ mình, vội nói xin lỗi nhận sai."Từ tỷ tỷ, tỷ không nên trách Hoàng thượng, đều là lỗi của muội."
Từ Sơ Đồng thấy Lý Đồng nói như vậy, lại quan sát vẻ mặt của nàng ấy, không giống giả vờ.

Ánh mắt hình viên đạn mà liếc nhìn Tiết Ý Nồng, dám vì bảo vệ người khác mà nói dối với mình, nàng lại quan sát Lý Đồng, ngày xưa chỉ xem là một tiểu cô nương đơn thuần, không thèm để trong lòng, lần này đi chung với Tiết Ý Nồng, chẳng lẽ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
Từ Sơ Đồng trong lòng nổi nghi ngờ, nàng không muốn xào xáo với Tiết Ý Nồng ở trước mặt Lý Đồng, nàng cũng không thể thua, để cho nữ tử khác lợi dụng khe hở mà chen vào.
Nàng nói: "Ra là như vậy sao?" Lúc nói, giọng nói cố tình kéo dài ra, ánh mắt liếc nhìn Tiết Ý Nồng.
Tiết Ý Nồng sợ Từ Sơ Đồng nổi giận, nên đành ậm ừ.

Còn không ngừng nháy mắt với Từ Sơ Đồng, có gì một chút nữa hẳn nói, đừng làm loạn trước mặt người ngoài.
Từ Sơ Đồng giữ thể diện cho nàng.
Tồn Tích nói: "Hòm thuốc đây." Thấy Tiết Ý Nồng suýt xoa, la a ô, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng.

Đưa hòm thuốc cho Từ Sơ Đồng, để Từ Sơ Đồng tự giải quyết, khi thoa dược cho nàng ấy, chỉ là hơi mạnh tay chút thôi.
Tiết Ý Nồng biết tại sao, cũng không dám nói gì, im lặng chịu đựng
Lý Đồng cảm thấy không đành lòng, đợi Tiết Ý Nồng thoa dược xong, nói vài câu quan tâm, rồi tự cảm thấy bản thân thật dư thừa khi hai người bọn họ ở cạnh nhau, nói: "Hoàng thượng, Từ tỷ tỷ các ngài có việc, thiếp xin về trước, khi nào có thời gian lại sang thăm các ngài." Cuối cùng ảo não ra đi.
Khi Lý Đồng vừa đi, Từ Sơ Đồng không cần kiếm chế nữa.

"Sao lúc nãy ngài lại gạt thiếp?" Từ Sơ Đồng gặng hỏi, vừa nói, nước mắt rơi lã chã.
Khiến Tiết Ý Nồng cực kỳ hốt hoảng, "Sơ Đồng, trẫm không phải cố ý muốn gạt nàng, là sợ nàng lo lắng.

Nàng...!Đừng khóc nữa? Đừng khóc mà."
"Hoàng thượng thật là bá đạo, bây giờ ngay cả khóc cũng không để cho người ta khóc, trong lòng người ta uất ức a!" Từ Sơ Đồng khóc càng lớn tiếng, lấy khăn tay ra chấm chấm, giống như muốn khóc suốt ba ngày ba đêm.
"Trẫm nơi nào là không để cho nàng khóc.

Nhưng khóc nhiều quá sẽ tổn hại sức khỏe, không tốt.

Hơn nữa có lời gì, nàng cứ việc nói thẳng, so với khóc càng có tác dụng hơn, đúng không?" Tiết Ý Nồng không ngừng dỗ dành, chỉ cảm thấy nữ tử thật khó chiều chuộng.


Lập tức kể tất tần tật chuyện đã xảy ra, nếu là Từ Sơ Đồng không tin nàng, nàng cũng không còn cách nào khác.
"Chỉ là như vậy?"
"Thật, chỉ là nàng ấy áy náy trong lòng, nên đưa trẫm về cung.

Nàng đừng nghĩ nhiều, chuyện không có gì nghiêm trọng hết."
"Ngài trách thiếp làm quá, ngài mới vừa rồi không nhìn thấy ánh mắt của Lý mỹ nhân nhìn ngài..."
Hết lần này đến lần khác Từ Sơ Đồng cũng chỉ nói nửa câu, báo hại Tiết Ý Nồng không thể không hỏi tiếp, "Ánh mắt nàng ấy bị làm sao?"
"Ngài còn hỏi làm sao? Dĩ nhiên là ái mộ ngài có thừa, ngài dụ dỗ, câu mất hồn vía của người ta, còn giả nai không biết chuyện gì, ngài đây là đang muốn trêu chọc thiếp sao?" Từ Sơ Đồng lại cố ý khóc lóc cực kỳ thương tâm, khiến cho Tiết Ý Nồng liên tục dỗ dành mãi mới thôi.

Thấy Tiết Ý Nồng thẳng thắn nói rõ mọi việc, Từ Sơ Đồng cuối cùng cũng không thèm so đo nữa, chỉ nhắc nhở nàng ấy, "Nhớ giữ khoảng cách với người khác, không cho phép nháy mắt quyến rũ, không cho phép dụ dỗ làm bậy, không cho phép đánh nhau, nếu là dung mạo bị phá hủy thì phải làm sao đây?"
Tiết Ý Nồng đáp ứng từng cái một.
Từ Sơ Đồng vẫn không yên tâm, lên kế hoạch "ăn sạch" Tiết Ý Nồng, Hoàng thượng là không thể đem giấu đi, chỉ có thể nghĩ cách thu phục nàng ấy! Nếu không mình sẽ ăn ngủ không yên! Trong lòng cực kỳ khinh bỉ tính tình tiểu nữ tử của mình.
Sau khi Lý Đồng trở về thì đã đến ngọ thiện, Trọng Đồng thấy các nàng trở lại, vội vàng bưng thiện lên để cho Lý Đồng dùng.

Sau khi dùng xong, Lý Đồng vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, nhớ lại các chuyện xảy ra vào buổi sáng, một tay chống đỡ mặt, khóe miệng cong cong mỉm cười.

Trọng Đồng không hiểu, vội hỏi Tiễn Thủy.
Tiễn Thủy đang muốn đáp, Lý Đồng lại nghe thấy câu hỏi của Trọng Đồng, nói: "Trọng Đồng, ngươi cũng không biết, ta hôm nay gặp được ai đâu?" Không đợi Trọng Đồng hỏi tiếp, Lý Đồng nói, "Ta gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng thật trẻ trung, dáng vẻ rất đẹp, nhìn rất giống Tiệm Ly công chúa, nhưng lại có chút không giống, tính tình cực kỳ tốt, không chút kiêu căng..."
Điểm tốt của Tiết Ý Nồng được nàng liệt kê ra dài như sớ táo quân.
Trọng Đồng hỏi: "Ngài đây là đã si mê?" Xưa nay toàn nghe Lý Đồng xem thường đám người công tử ca, nhất là Hoàng thượng, nào là xuất thân giàu có, học hành không ra gì, tam thê tứ thiếp, sao bây giờ lại thay đổi cách nhìn chứ?
Tiễn Thủy lập tức hất bát nước lạnh, "Tiểu chủ, ngài tưởng tượng quá rồi, chẳng lẽ ngài không phát hiện vẻ mặt Từ mỹ nhân đầy nghi ngờ khi thấy ngài và Hoàng thượng đi chung với nhau sao?"
Lý Đồng nói: "Ngươi đa tâm, Từ tỷ tỷ chỉ là lo lắng cho thương thế của Hoàng thượng.

Ta và tỷ ấy không thù không oán, tại sao tỷ ấy phải nghi ngờ?"
Tiễn Thủy cảm thấy cần phải giúp Lý Đồng phân tích một chút, tiểu chủ nhà nàng có thể rất giỏi về phương diện tỷ thí võ thuật, đánh giặc, nhưng về phương diện tình cảm thì ngây thơ như một đứa trẻ.

Nữ tử ở chốn hậu cung này, làm gì có người nào mà dễ dàng hòa ái..
"Nghi ngờ ngài cướp Hoàng thượng của ngài ấy, Hoàng thượng chỉ có một, mà Từ mỹ nhân xưa nay bá đạo, đây cũng không phải là không có tiền lệ.

Lúc trước, tiên hoàng cũng hết lòng sủng ái ngài ấy.

Nếu không phải chê dáng người của tiên hoàng không được mỹ mạo, e rằng còn chưa đến phiên người khác phục vụ.

Lần này cũng đừng mong sẽ nương tay với Hoàng thượng, làm gì có nửa phần muốn san sẻ với người khác.

Tiểu chủ, ngài có cho rằng bản thân đủ sức đối đầu với Từ mỹ nhân không? Nếu ngài có lòng tin đánh bại ngài ấy, nô tỳ sẽ lấy một chén canh khích lệ ngài.

Còn nếu ngài tự nhận là không bằng, vậy còn không ngoan ngoãn chờ thời cơ, trước tiên quan sát tình hình tranh đấu đã.

Theo ý nô tỳ, cho dù ngài không xuất trận, những người còn lại cũng sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ chết đâu."
"Muốn cùng Từ tỷ tỷ tranh Hoàng thượng, thật rất khó a..." Trong nháy mắt, Lý Đồng cảm thấy thật phiền muộn, hai tay nâng mặt, "Nhưng mà, Hoàng thượng là bởi vì ta mà bị thương, buổi chiều ta đưa chút dược qua cho hắn, hẳn không sao chứ?" Nàng hỏi Tiễn Thủy.
Tiễn Thủy nói: "Chút chuyện nhỏ này cần gì ngài phải đích thân xuất trận, để nô tỳ đảm nhiệm cho, thuận tiện xem xét động tĩnh của Từ mỹ nhân!"
Lý Đồng nghĩ như vậy cũng tốt, trong lòng suy suy tư tư, Tiễn Thủy và Trọng Đồng đều là hảo thủ, mà nàng thì như tờ giấy trắng, ngồi yên chờ đợi kết quả vẫn tốt hơn.

Vì vậy chỉ để cho Tiễn Thủy qua đó truyền đạt vài lời, rồi ném chuyện này sang một bên.

Lại nói Tiễn Thủy mang dược giảm đau đi Hồi Xuân Uyển, lúc này Từ Sơ Đồng ngủ trưa vẫn chưa dậy.

Cung nữ báo nói: "Cô nương có chuyện gì cứ dặn dò, tiểu chủ còn đang ngủ trưa, không thể gặp mặt." Tiễn Thủy cũng không biết thiệt giả, thầm nghĩ: "Cũng không biết là ngủ thật, hay là giả vờ ngủ, nếu cứ như vậy mà trở về, tiểu chủ nhất định sẽ chê trách."
"Ta có chuyện quan trọng cần gặp Từ mỹ nhân, nếu không tiện, thì lần sau ta lại đến." Nàng lập tức đa tạ, chuẩn bị rời khỏi.
Tồn Tích vừa vặn từ trong đi ra, dặn dò vài lời: "Tiểu chủ đã thức, các ngươi chuẩn bị nước cho ngài ấy rửa mặt." Đảo mắt thấy có vị nữ tử đang nhìn mình, nàng còn có chút ấn tượng, hỏi: "Vị này có phải là Tiễn Thủy cô nương, thiếp thân của Lý mỹ nhân không?"

Tiễn Thủy thấy hỏi, tiến lên phía trước nói: "Chính ta, phụng theo lệnh của tiểu chủ nhà ta, đặc biệt đến gặp Từ mỹ nhân, không biết bây giờ có tiện không?"
"Ngươi trước vào trong chờ một chút, tiểu chủ vẫn chưa sơ trang, không thích hợp tiếp khách." Tồn Tích dẫn Tiễn Thủy vào, ở trước mặt Từ Sơ Đồng truyền đạt ý của Lý Đồng.
Tiễn Thủy chỉ đứng ở một bên, xa xa nhìn vào.

Từ Sơ Đồng đang nằm ở trên ghế quý phi, mái tóc dài tản ra như thác nước, ánh mắt mơ mơ màng màng, như chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, từ xa xa nhìn về phía nàng, rồi lại thu ánh mắt về.
Dáng vẻ cực kỳ lười nhác, quyến rũ từ trong xương cốt.

Tiễn Thủy nhìn một chút thôi, mà hồn vía muốn lên mây, trong lòng hổ thẹn, mình chỉ bị nàng ấy nhìn một cái thôi, mà còn không chịu nổi, huống chi đám nam tử như Hoàng thượng? Trong lòng đã biết công lực thâm hậu của Từ Sơ Đồng, nghĩ đến dáng vẻ của Lý Đồng, Tiễn Thủy trực tiếp lắc đầu ngao ngán trong lòng.
Cho dù Lý Đồng cực kỳ xinh đẹp, cũng không bằng một góc của Từ Sơ Đồng, không có khí chất gây hứng thú.

Nếu so sánh, thì Lý Đồng như thiếu nữ ngây thơ, trong sáng, lãng mạn, khả ái dễ thân cận, còn Từ Sơ Đồng thì là nữ nhân thành thục, trưởng thành, đã nếm trải sự đời, toát lên hương vị quyến rũ không thể nào cưỡng nỗi, đây chính là điểm khác nhau.
Tiễn Thủy trong lòng nói: "Thua, thua xa lắc lư."
Từ Sơ Đồng có nghĩ cũng không nghĩ đến trong đầu Tiễn Thủy lại nghĩ đến mấy thứ này, nàng chỉ cảm thấy cung nữ này hơi khác thường, vẻ mặt có thể ngụy trang, nhưng đôi mắt biết nói này, trong lòng đang nghĩ gì đều hiện ra hết.
Tiễn Thủy xem xét nàng cẩn thận như vậy khiến cho nàng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Chờ Từ Sơ Đồng rửa mặt xong, nàng cũng không để cho Tiễn Thủy chờ quá lâu, tóc cũng chưa sơ, nhưng vẫn để cho nàng vào nói chuyện."Đồng muội có lời gì muốn nói với ta sao?"
Tiễn Thủy đứng một bên, chỉ cảm thấy hai bên gò má từ từ nóng lên.

Giọng nói của Từ Sơ Đồng, ôn nhu ngọt ngào, khiến cho người ta bất tri bất giác ảo tưởng liên miên, nàng cúi đầu nói: "Hồi Từ mỹ nhân, tiểu chủ nhà nô tỳ đưa dược trị thương đến, do không cẩn thận khiến Hoàng thượng bị thương, trong lòng rất áy náy, sau này có thời gian nhất định sẽ đến bái kiến Từ mỹ nhân và Hoàng thượng."
"À, ra chuyện này, Đồng muội muội cũng quá nghiêm trọng rồi.

Hoàng thượng cũng không trách cứ."
Tiễn Thủy hai tay dâng dược trị thương lên, cũng không nói thêm gì rồi cáo từ rời đi.

Tồn Tích cầm bình sứ trong tay, nói với Từ Sơ Đồng: "Nương nương, chuyện này ngài thấy thế nào?" Nàng cảm thấy chuyện hôm nay thật là kỳ lạ, thật trùng hợp, đang thả diều rồi bỗng dưng chạy đến giáo trường.

Đoạn đường này cũng xa chứ chẳng gần, mà hết lần này đến lần khác còn gặp được Hoàng thượng.
Từ Sơ Đồng hỏi nàng, "Ngươi thấy sao?"
"Nô tỳ chỉ cảm thấy chuyện này trùng hợp quá, nếu không phải là cố ý, nô tỳ không dám tin." Hậu cung tranh sủng, vốn là dùng mọi cách Vô tình gặp gỡ, nàng thấy Lý Đồng hàng ngày cư xử cũng không tệ, nhiệt tình chu đáo, không giống mấy vị nữ tử trong cung, thì ra là trong lòng cũng cất giấu gian kế, sự yêu thích bị giảm đi mấy phần, mà cảm giác chán ghét lại tăng thêm mấy phần.
"À, ngươi cũng thấy như vậy sao? Trước kia chúng ta cũng gặp qua loại người như vậy, trước tiên là tiếp cận chúng ta để lấy lòng.

Sau đó liền nghĩ cách tiếp cận Hoàng thượng.

Ý Nồng đơn thuần, sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà chúng ta cần phải đề phòng mới phải! Ta cũng biết Hoàng thượng là của mọi người, không nên tồn tại lòng tham giữ làm của riêng, nhưng Tồn Tích, ngài ấy là bất đồng."
Từ Sơ Đồng nói trịnh trọng như vậy, khiến cho Tồn Tích cũng cảm thấy chuyện này nghiêm trọng hẳn lên, gật gật đầu, "Nương nương yên tâm."
"Chỉ mong là do chúng ta suy nghĩ nhiều."
Từ Sơ Đồng cười thầm trách bản thân lòng dạ hẹp hòi, thì ra yêu thích, quan tâm một người là muốn chiếm giữ làm của riêng, lúc nào cũng nghi ngờ, ngờ vực, giống như luôn có ai đó muốn cướp người của mình.

Tiết Ý Nồng ngay lập tức thành trở thành con nhà người ta, hình mẫu được yêu thích.

Khi nghĩ đến dáng vẻ của Tiết Ý Nồng, quả thật là kiểu được nhiều người yêu thích.

Tướng mạo nhìn ôn nhu hiền lành, đối xử với nữ tử thì lại dùng mọi cách quan tâm cẩn thận, có rất ít nữ tử không bị hấp dẫn bởi kiểu tính cách này.

Nàng luôn mỉm cười đơn thuần như vậy, nụ cười ôn hòa, ngay cả lúc giết người, nụ cười cũng dịu dàng như thế.

Không phải bản thân mình cũng bị luân hãm trong đó rồi sao.

Viên đạn bọc đường này, rốt cuộc còn muốn trêu chọc bao nhiêu người mới chịu thôi đây.

Tồn Tích thấy Từ Sơ Đồng xuất thần, nhiều chuyện nói vài câu, "Nương nương hay là thừa dịp này sớm thu phục Hoàng thượng, tránh cho những người khác ngày nhớ đêm mông." Trì hoãn một thời gian dài như vậy, Tồn Tích cũng hoài nghi có phải một linh hồn khác đang trú ngụ trong thể xác Từ Sơ Đồng không, thay đổi cũng quá nhiều rồi.
Trước kia tùy ý phóng túng, không tị hiềm, mạnh mẽ khí thế, nhưng bây giờ lại ôn nhu như nước, kể từ khi Từ Sơ Đồng đi theo con đường hiền thê lương mẫu, Tồn Tích rất khó tiếp nhận nha.
Tình yêu đúng là khiến cho người ta như bị trúng độc!
"Ngươi nói rất đúng." Chẳng qua là gần đây Tiết Ý Nồng đều bận rộn chuyện luyện binh, sợ rằng không có nhàn tình nhã trí.

Hơn nữa lần này luyện binh đều dựa vào người của Lý gia, chỉ sợ là tiếp xúc với Lý Đồng không ít, mình đường đột cản trở, chỉ sẽ làm cho người ta chán ghét thôi.
Nên làm cái gì bây giờ?
Sau khi trở về, vừa mới đến cổng, Tiễn Thủy đã nhìn thấy Lý Đồng tựa cửa đứng đợi, vừa thấy nàng trở lại, liền vội vàng chạy đến, kéo nàng tay nói: "Tiễn Thủy, ngươi cảm thấy Từ tỷ tỷ là người như thế nào?" Tiễn Thủy chẳng qua là lắc đầu, lần này nàng đi, có rất nhiều cảm xúc.

Lý Đồng thấy nàng lắc đầu, không khỏi hỏi hấp tấp mấy câu, "Rốt cuộc như thế nào, ngươi mau nói nha!"
Tiễn Thủy nói: "Không dễ chọc."
"Cái này còn cần ngươi phải nói sao, ta và cả hoàng cung này đều biết, ngay cả Thái hậu cũng đã thua bởi tỷ ấy rất nhiều lần, không thể dễ dàng loại bỏ.

Có thể thấy rằng, tỷ ấy không phải hiền lành gì cho cam, cái ta muốn biết là vấn đề này nên giải quyết như thế nào đây."
Tiễn Thủy hít sâu một hơi, nói ra điều nàng muốn nói với Lý Đồng."Tiểu chủ tự cảm thấy dáng vẻ của ngài so với Từ mỹ nhân thì như thế nào?"
Lý Đồng cảm thấy lời nói này của Tiễn Thủy chỉ là lời thừa."Không bằng."
"So sánh giao tình với Hoàng thường thì như thế nào?"
"Không bằng."
"Còn về sự ôn nhu hiền thục, ngài có biết làm lễ vật, biết suy đoán tâm ý người không?"
Lý Đồng nghe Tiễn Thủy nói như vậy, có chút phiền não."Ý ngươi chính là muốn khuyên ta buông tay sao?"
Tiễn Thủy rất kiên định nói: "Không, ý nô tỳ là, nếu như ngài thật sự có hảo cảm với hoàng thượng, thì không nên cứng đối cứng với Từ mỹ nhân vì tìm hoài không ra điểm vượt trội của ngài so với ngài ấy, còn chưa kể sẽ bị chỉnh rất thảm hại.

Chẳng nói đâu xa mà nói gần đây luôn, hãy nhìn tấm gương của những phi tần trong cung trước đây mà xem, cần tránh vết xe đổ đó.

Vì vậy, nô tỳ cho rằng muốn đến gần Hoàng thượng thì cần phải đến gần Từ mỹ nhân.

Đừng cố gắng bằng vai phải lứa với ngài ấy, có thể ngài ấy sẽ thương hại ngài, khi ăn thịt, sẽ cho ngài ăn canh, nếu không thì...".
Lý Đồng chỉ cảm thấy tương lai ảm đạm, "Từ tỷ tỷ ôn hòa như vậy, sao có thể như vậy được chứ." Nàng rất không hiểu, nàng thật sự không ngại phân chia phu quân với nàng ấy, sao Từ Sơ Đồng còn khăng khăng giữ lấy như vậy.
"Ôn hòa là vẻ bề ngoài, bá đạo mới là nội tâm của người ta, tiểu chủ không thể không rõ." Muốn nàng ấy cúi thấp đầu làm nhỏ, nàng ấy không phải không làm được, như vậy thì quá oan ức cho nàng ấy, nhưng liệu còn phương pháp nào tốt hơn chăng?
Tiễn Thủy Nói: "Nếu tiểu chủ hy vọng muốn được Hoàng thượng xem trọng, thì đành phải chịu chút uất ức, đợi thiên thời, nếu không thì chúng ta ráng chờ thêm một chút?"
" Ừ." Mặc dù đáp ứng, nhưng Lý Đồng vẫn cứ hai ba ngày lại đi tìm Từ Sơ Đồng thiết lập quan hệ, cũng có khi gặp được Tiết Ý Nồng ở đó, cũng sẽ hàn huyên vài câu.

Mặc dù chỉ có vài câu thôi, nhưng Lý Đồng vẫn rất là thỏa mãn.
Chuyện này ít nhiều gì lọt vào tai mắt của người khác.

Thái hậu ở Dưỡng Tức Cung, sau khi nghe Tiểu Đậu Tử báo cáo chuyện này, lập tức buông tách trà trong tay xuống, liếc mắt nói: "Hả? Có chuyện như vậy sao?"
Tiểu Đậu Tử trả lời: "Dạ.

Đúng nha! Lý mỹ nhân thật là thông minh, mỗi lần đều viện cớ đi thăm Từ mỹ nhân, nhưng lại có thể tranh thủ tán gẫu với Hoàng thượng vài câu.

Ngày dài tháng rộng, cũng có thể xem như thân thiết."
"Ả Từ Sơ Đồng có thể chịu đựng sao?"
"Ngược lại, phía bên Từ mỹ nhân lại không có động tĩnh gì.

Huống chi Lý mỹ nhân lại săn đón ả như vậy.

Còn không phải bị nói đến thần trí mê sảng, tự mình cho là hậu cung chi chủ, không tìm được phương hướng."
Thái hậu cười, Lý Đồng xuất hiện thật là đúng lúc.

Hạ Tư Huyền đang bị lệnh cấm túc, không xuất chiêu được, cũng không làm được gì hết.

Hơn nữa, Lý Đồng và bà không có liên quan gì hết, lại có thể nói chuyện với Từ Sơ Đồng.
Trong lòng bà nảy sinh một kế sách.
Bà muốn tìm Lý Đồng nói ít việc, lập tức cho Tiểu Đậu Tử đi tuyên chỉ, "Lệnh cho Lý mỹ nhân đến đây một chuyến, ai gia có lời muốn nói."
Tiểu Đậu Tử đáp lời đi ngay, người của Nguyên Ương Uyển thấy hắn, người người cúi đầu, không biết Thái hậu đã hạ lệnh gì, Tiểu Đậu Tử mặt mày hớn hở nói với Lý Đồng: "Lý mỹ nhân, Thái hậu muốn tán gẫu với ngài, lệnh cho nô tài đến thỉnh."
"Thật sao? Đa tạ công công, nhưng ta vẫn chưa sơ trang, sợ thất thố với Thái hậu, phiền ngài ngồi chờ một chút, ta sơ trang xong, chúng ta cùng đi?"
Nàng nháy mắt với Tiễn Thủy, Tiễn Thủy hiểu ý, cầm một khối vàng đưa cho Tiểu Đậu Tử.

Tiểu Đậu Tử nhìn một cái, cười nói: "Cũng không cần gấp, lễ nghi trọng yếu nhất, Thái hậu có biết cũng sẽ không trách.


Nhưng mà mỹ nhân cần nhanh tay một chút, đừng để cho Thái hậu lão nhân gia chờ quá lâu."
" Dạ, vậy thì đa tạ công công."
Chủ tớ cùng nhau đi vào trong, Lý Đồng vội vàng hỏi Tiễn Thủy nên làm cái gì.

"Thái hậu tìm ta để làm gì chứ?"
Tiễn Thủy cũng không hiểu, "Tiểu chủ chỉ nên tùy cơ ứng biến, đại khái có lẽ là có lời gì muốn đơn độc nói với ngài." Trọng Đồng vẫn ở lại cung canh giữ, Tiễn Thủy cùng đi với Lý Đồng đến cung của Thái hậu.

Sau khi bái kiến xong, Thái hậu vui mừng kéo kéo tay nàng, muốn nàng ngời bên cạnh mình.
Lý Đồng thối thoát mấy lần, mới ngồi xuống, chiếm một chút không gian, nghiêng người, cung kính nói: "Không biết Thái hậu tìm thần thiếp đến..."
"Ai gia nhàm chán, muốn tìm một người trò chuyện, liền nghĩ đến ngươi."
Lý Đồng trong đầu nghĩ: "Trong cung có rất nhiều người như vậy, vì sao bà ấy lại nghĩ đến ta?" Nàng vẫn rất kém trong việc đoán tâm tư của ngươi khác, mà Thái hậu nhìn nàng tươi cười ấm áp như gió xuân.
Bà dĩ nhiên là muốn cười, nụ cười chính là một cây chủy thủ rất tốt.

Bất kể Lý Đồng đối với Từ Sơ Đồng là thật cũng được, mà là giả cũng được.

Bà đều có biện pháp.

Nếu quan hệ thân mật của Lý Đồng và Từ Sơ Đồng là thật, bà sẽ nghĩ cách khiến cho Lý Đồng trở thành kẻ phản bội.

Còn nếu quan hệ giữa họ là đối thủ, thì còn gì tốt hơn nữa, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, bà càng thỏa mái lợi dụng.

Dù sao bà cũng sẽ không có mất gì trong chuyện này.
Hơn nữa bà triệu kiến nàng ấy, Từ Sơ Đồng nhất định sẽ nổi lên nghi ngờ.
Thái hậu ôn hòa cười nói: "Tiến cung đã quen chưa?"
"Dạ.

Tạm được."
"Hoàng thượng đối với ngươi tốt không?"
"Dạ...! Tốt." Lý Đồng có chút do dự, tuy rằng không thể nói xấu Hoàng thượng.

Nhưng so với Từ Sơ Đồng, cách Hoàng thượng đối xử tốt với nàng, chỉ sợ còn Kém xa, trong lòng khó tránh khỏi phiền muộn!
Thái hậu thấy nàng ủ rũ, sớm biết nguyên nhân, trấn an mấy câu, "Ai gia cũng biết Hoàng thượng công vụ bề bộn, không có đủ quan tâm đến mọi người.

Mong ngươi đừng để trong lòng.

Nhưng có một số lời, ai gia muốn nói với ngươi, Từ mỹ nhân hơi quá phận.

Từ sau khi các ngươi tiến cung, nàng ấy độc chiếm Hoàng thượng, khiến cho những người khác cô đơn hiu quạnh.

Trong lòng ngươi uất ức, ai gia cũng biết.

Ai gia biết quan hệ giữa các ngươi rất tốt.

Dù đây là những nghe lời khó nghe, nhưng ai gia cũng phải nói, chỉ vì muốn tốt cho nàng ấy.

Ngươi có cơ hội cũng nên khuyên nàng ấy một chút.

Khi Hoàng thượng ở bên cạnh nàng ấy, thỉnh thoảng cũng nên để cho Hoàng thượng đi những cung khác.

Nếu không tích tụ dần theo thời gian, người khác thế nào cũng sẽ sinh lòng oán hận, đến lúc đó những chuyện không lý trí sẽ không ngừng xảy ra, khi đó, nói cho cùng cũng phải là lỗi của Từ mỹ nhân, không phải sao?"
Lý Đồng suy nghĩ thấy cũng đúng, Từ Sơ Đồng độc chiếm Hoàng thượng, những người khác ngoài miệng tuy không nói ra, nhưng trong lòng chắc cũng căm ghét nàng ấy không ít, nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt chừa lại đường sống.

Nói: "Thái hậu yên tâm, thần thiếp sẽ đi khuyên nhủ Từ tỷ tỷ."
Thái hậu cười nói: "Ai gia cũng biết ngươi là một hài tử hiểu chuyện, biết quan tâm đến người khác, hậu cung yên ổn cũng nhờ một phần sức lực của ngươi.

Ai gia tin tưởng trong lòng Hoàng thượng cũng sẽ tán thưởng không thôi."
Lý Đồng bị khen vui mừng khôn xiết, sau đó tán gẫu chút chuyện với Thái hậu, rồi cứ vậy rời đi.

Có ý định đi khuyên can Từ Sơ Đồng, cho rằng đây là vì muốn tốt Từ Sơ Đồng nhưng bị Tiễn Thủy ngăn lại..