Dư Thời Hữu cảm thấy tò mò, mình có chỗ nào đáng để nàng ấy học hỏi."Bổn cung có gì đáng để ngươi học hỏi sao?"
"Dân nữ ở bên ngoài cung đã từng nghe qua tài năng của ngài, cũng từng xem qua thư pháp và hội họa của ngài. Thật sự là rất tốt, rất khí khái."
Dư Thời Hữu thầm nghĩ: "Ta ít để ý đến nàng ấy, không ngờ nàng ấy là hiểu chuyện của ta như lòng bàn tay, xem ra phí không ít tâm tư tìm hiểu, chẳng lẽ nàng ấy thật sự vẫn muốn tiến cung, nhưng vì cái gì chứ ? Vì vinh hoa phú quý mà phải chui vào cái lồng sắc này sao?"
Không hiểu.
"Bổn cung cũng vậy, đã sớm nghe nói Từ phu nhân cũng giỏi về những thứ này, không bằng ngày khác có cơ hội, chúng ta so tài một chút..."
Hai người tán gẫu với nhau cũng không coi là tệ, lời nói trao đổi cũng không sắc bén, cũng chưa đến mức ôn hòa, chỉ có thể nói là đang dò xét lẫn nhau.
"Thật sao? Thái hậu phản ứng thế nào."
"Thái hậu cũng không nói gì."
"Một câu nói cũng không có?"
"Không có."
Cái này thật đáng ngạc nhiên, Thái hậu ghét nhất là Từ Sơ Đồng, luôn cảm thấy cái chết của Tiết Khinh Y, nàng ấy là đầu sỏ. Vào lúc này không kêu người đến tìm mình thì thôi, còn im lặng, chắc đang có tính toán gì khác
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó Thái hậu kêu hoàng hậu ở lại."
Tiết Ý Nồng khịt mũi, xem ra là muốn kêu Hoàng hậu đi đối phó Từ Sơ Đồng."Họ nói cái gì?"
"Thái hậu cho mọi người lui ra ngoài, không biết nói cái gì."
Càng như vậy, càng khả nghi. Tiết Ý Nồng nói: "Trẫm muốn biết tình huống của các cung, tiếp tục quan sát, trẫm cũng không muốn hậu cung bốc cháy."
Nàng coi như tịch mịch cô độc chết, cũng không muốn ở bên người hai lòng. Kiệu liễn một đường đi thẳng đến Cẩm Tú Cung, nhưng phát hiện bên ngoài cung có rất nhiều thái giám, cung nữ.
Tiết Ý Nồng hỏi: "Ai đến?"
Lúc này nàng đã xuống kiệu liễn. Đôi ủng đế dày của nàng trực tiếp đạp trên đất cũng không có gì, tiếng lạch cạch cũng hạn chế.
Giọng nói chói tai của Nhậm công công vang lên: "Hoàng thượng giá lâm!" Từng người bên trong nghe thấy đều đứng dậy nghênh đón. Dư Thời Hữu đi ở phía trước, vấn an.
Tiết Ý Nồng ngạc nhiên nói: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Bẩm hoàng thượng, thần thiếp đến thăm Từ phu nhân." Hai mắt Tiết Ý Nồng nhìn nàng vài lần, thấy sắc mặt nàng ấy như thường, không giống như là kiếm cớ.
Dư Thời Hữu âm thầm suy tư, nghe được Tiết Ý Nồng tức giận. Có phải là bởi vì nàng đến nơi này, nên Tiết Ý Nồng không thích? Hay cho rằng nàng đến đây chèn ép Từ Sơ Đồng?
"Không có, thần thiếp đến chỉ vì quan tâm Từ phu nhân, không có ý gì khác."
"Tốt nhất là như vậy."
Nghe thấy trượng phu của mình bảo vệ nữ nhân khác, cho dù Dư Thời Hữu rất tuân thủ ước định, nhưng trong lòng vẫn có chút chua xót, không thoải mái.
Thấy nàng ấy im lặng cho rằng đã nhận sai, Tiết Ý Nồng nói: "Trời đổ tuyết lớn như vậy, chạy đến đây làm gì, lạnh lắm, nếu lỡ bị lạnh cóng thì phải làm sao? Sau này có chuyện gì, cho người qua thông truyền một tiếng đi."
Sắc mặt của Dư Thời Hữu trở nên ấm áp, Tiết Ý Nồng vẫn là rất quan tâm nàng, mặc dù bất mãn đối với việc nàng đến tìm Từ Sơ Đồng. Nàng vội vàng thanh minh, nói: " Dạ, đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Thần thiếp đến đây, thứ nhất nhận trọng trách quản hậu cung, sợ phu nhân đến đây, không biết có thiếu xót gì không. Thứ hai, Hoàng thượng bận rộn, thần thiếp sợ là có nơi không chăm sóc được."
Lời nàng ấy nói không có gì là sai cả.
"Thật sao? Sơ Đồng, sau này nếu ngươi thiếu cái gì, hãy nói với Hoàng hậu." Giải thích xong, Dư Thời Hữu sợ mình ở chỗ này dư thừa, ngại ánh mắt bất mãn của Tiết Ý Nồng, nói mình về cung trước. " Cũng tốt, để cho nhiều người chăm sóc, cẩn thận kẻo ngã, mặc nhiều y phục một chút, đừng để đông lạnh."
" Dạ, thần thiếp cáo lui." Nhìn Dư Thời Hữu lên kiệu liễn, đã đi xa rồi, Tiết Ý Nồng mới trở vào phòng, đóng cửa, mới vừa rồi hơi lạnh chen vào phòng, làm nhiệt độ thấp đi không ít.
Tiết Ý Nồng đã đổi vị trí, ngồi bên cạnh Từ Sơ Đồng, mềm giọng hỏi nàng, "Hoàng hậu có làm khó ngươi không?"
"Không có, nàng đến tặng lễ vật."
"Ừ." Tiết Ý Nồng nhìn xung quanh, phát hiện có rất nhiều thứ. "Sau này thiếu cái gì, cứ để nàng ấy lo. Nàng ấy quản hậu cung, trẫm cũng không thể để ý quá mức, tránh cho làm tổn thương tự ái của nàng."
" Dạ, Hoàng thượng thật là quan tâm nương nương. Nương nương làm người cẩn thận, ôn nhu, Hoàng thượng thật là có phúc. Ngàn vạn đừng vì chuyện ta mà làm ảnh hưởng không tốt đến mối quan hệ của hai người, như vậy là lỗi của ta rồi."
"Nói bậy bạ gì đó, trẫm chỉ mong nàng ấy đừng ngốc, đừng ôm hi vọng quá nhiều với trẫm. Nhưng là trẫm cũng không muốn mình lạnh lùng quá mức, thật là làm khó trẫm, tình nghĩa lưỡng nan toàn , không thể bỏ mặc nàng ấy cũng không thể quá nhiệt tình, thật sự là khó xử lý mà." Tiết Ý Nồng lải nhải cả buổi, còn làm ra dáng vẻ phiền não chọc Từ Sơ Đồng cười .
"Hoàng thượng, ngài thật là mâu thuẫn, ngài không muốn tốt với người khác, vậy tại sao lại phải đối xử tốt với bọn họ? Chẳng khác nào tự mình chuốc lấy phiền phức sao. "
"Ngươi nói rất đúng, trẫm chính là như vậy. Tóm lại là trẫm có lỗi với người ta trước. Được rồi, ngươi cũng không cần cười trẫm nữa."
Mặc dù Tiết Ý Nồng vẫn cười nói vui vẻ với Từ Sơ Đồng như bình thường, thậm chí có ý bênh vực khi ở trước mặt Hoàng hậu, nhưng Từ Sơ Đồng là ai chứ, nhìn một cái liền phát hiện cách nàng ấy nhìn mình đã không giống lúc trước.
Nàng ấy tuy cười không đáy mắt, thỉnh thoảng nụ cười của nàng ấy có chút xa lạ và hoài nghi. Từ Sơ Đồng suy nghĩ một chút, dường như lần này Hoàng thượng bắt đầu có chút thay đổi.
Nàng trước ngẫm nghĩ một chút, cũng đoán ra được một chút. Có lẽ Tiết Ý Nồng đã biết việc nàng gặp mặt Tiết Khinh Cầu. Vì vậy mà hoài nghi nàng và Tiết Khinh Cầu có quan hệ gì chăng? Mà thật ra mình tiếp cận nàng ấy vì mục đích khác..
Nếu là như vậy, nàng nên tìm một cơ hội để giải thích với Tiết Ý Nồng. Trước mắt, nếu đường đột giải thích, chỉ e rằng Tiết Ý Nồng cho rằng nàng có mục đích gì đó, tạm thời từ từ tìm cơ hội.
Mấy ngày sau, tuyết ngừng rơi. Một lớp tuyết mỏng bám trên thân cây, phiến đá, thảm cỏ thì ẩm ướt.
Khí trời bắt đầu lạnh hơn, một hôm, vào lúc nửa đêm, Tiết Ý Nồng đang ngủ ngon đột nhiên đau bụng, lăn qua lộn lại nửa buổi cũng không thấy khỏe hơn, trên trán đổ đầy mồ hôi, nàng ôm bụng đau đớn.
Nàng cứng rắn là nhịn nửa ngày không lên tiếng, rốt cuộc chịu hết nổi, rời giường, thắp đèn, khoác y phục, mở của đi nhà xí một chuyến, cuối cùng kỳ sinh lý đã đến.
Lấy ly nước ấm uống một ngụm , nằm vật ra trên giường, cơn đau lại kéo đến hết lần này đến lần khác, nàng ôm lấy bụng, cả người căng như dây đàn, cắn môi, quấn chăn thật chặt..
Nếu là ngày thường, nàng đã sớm kêu Lạc Nhạn, chẳng qua là bây giờ có Từ Sơ Đồng ngủ ở tháp ngoài, nàng sợ đánh thức Từ Sơ Đồng, cũng sợ nàng ấy biết được manh mối, vì vậy cố gắng chịu đựng.
Cho dù nàng cố gắng chịu đựng, trong miệng vẫn phát ra một vài tiếng động nho nhỏ. Thêm nữa, việc lăn qua lộn lại trên giường tạo ra động tĩnh cũng khá lớn.
Từ Sơ Đồng bị làm thức giấc, nghe thấy động tĩnh một lúc, cảm thấy có gì đó không đúng, vội hỏi: "Ý Nồng, ngươi bị sao vậy?" Hai người từng ước định với nhau, chỉ kêu tên khi không có người ngoài ở bên cạnh, vì vậy lúc này, Từ Sơ Đồng cũng không cố kỵ gì.
"Trẫm đau bụng..." Giọng nói Tiết Ý Nồng đứt quãng, "Phiền ngươi kêu Lạc Nhạn lại đây giúp trẫm, được không?"
" Được." Từ Sơ Đồng mặc xong áo choàng, ra nói cung nữ trực đêm đi gọi Lạc Nhạn. Còn nàng thì đi đến bên giường, thắp thêm vài ngọn nến, phát hiện mặt Tiết Ý Nồng trắng bệch, cặp mắt vô thần, tóc mai ướt đẫm dính ở sườn mặt. Nàng đưa tay lên trán sờ không nóng, xem ra không có bị sốt. Dùng khăn lau bớt mồ hôi , nói: "Ta đã cho người đi gọi Lạc Nhạn, Lạc Nhạn lập tức đến ngay, ngươi bị sao vậy, có muốn gọi thái y đến không?" Đang hỏi thì Lạc Nhạn vội vàng chạy vào, chỉ đơn giản khoác áo ngoài và cột thắt lưng, nhìn hết sức chật vật. Chuyện này khẩn cấp nên nàng ấy cũng bất chấp.
Lạc Nhạn vội hỏi: "Hoàng thượng, ngài bị sao vậy, khó chịu chỗ nào?"
"Trẫm bị đau bụng, ngươi đi nấu trà gừng đường đỏ đến đây cho trẫm." Tiết Ý Nồng nói, Lạc Nhạn lập tức hiểu ngay thì ra là quỳ thủy của Hoàng thượng đến.
Nàng nói: "Dạ, Hoàng thượng nhịn một chút, nô tỳ đi phòng bếp chuẩn bị." Chạy ra ngoài mấy bước, lại không yên lòng quay lại nhìn Từ Sơ Đồng mấy lần.
Từ Sơ Đồng nói: "Ngươi đi nhanh đi, nơi này có ta chiếu cố rồi."
"Vậy thì làm phiền phu nhân." Lạc Nhạn hơi do dự, nhưng vẫn nhanh chóng đi chuẩn bị trà gừng đường đỏ.
Lạc Nhạn chạy đi, đã sớm đánh thức Tồn Tích, Tồn Tích cũng chạy qua bên này, hỏi, "Phu nhân, nhìn Hoàng thượng chật vật như vậy, rốt cuộc bị bệnh gì?"
"Ta làm sao biết."
"Vậy đừng chậm trễ, sao không tìm thái y đến chẩn mạch, bằng không ngài..."
Đúng nha, nàng suýt nữa quên mất, nàng không phải biết y thuật sao, trong đầu lo lắng lung tung. Từ Sơ Đồng sờ sờ cổ tay Tiết Ý Nồng một lúc, trong lòng nhẩm nhẩm. Tại sao nàng lại không trực tiếp chẩn mạch? Thứ nhất là Tiết Ý Nồng đang ôm bụng, thứ hai thân phận hoàng thượng đặc thù. Nàng sợ Tiết Ý Nồng có hoài nghi. Ba là để chẩn mạch chuẩn xác nhất, thì nên tập trung ở cổ tay nơi mạch đập nhiều nhất. Nàng lập tức bình tĩnh tập trung, kiểm tra toàn thân Tiết Ý Nồng, biết là nàng ấy thân thể khỏe mạnh, là quỳ thủy đến, lại bị lạnh, nên bụng mới đau dữ vậy.
Kê mấy toa giảm đau rồi uống thì không sao nữa. Nhưng đây không phải cách trị tận gốc. Nếu muốn thân thể khỏe mạnh, thì cần một quá trình điều dưỡng lâu dài, bình thời ăn uống vẫn phải chú ý. Vả lại, ngự trù trong cung dựa theo phương thức bổ dương mà nấu cho Hoàng đế, Tiết Y Nồng ăn uống lung tung. Nữ tử này toàn ăn đồ bổ của nam tử, dù sao cũng có chút không đúng. Bởi vì không người nào biết thân phận Tiết Ý Nồng, đương nhiên là cho Hoàng thượng ăn uống tráng dương bổ thận, cứ tiếp tục như vậy, nàng ấy không bị bệnh mới là lạ, chưa kể còn hao tổn thân thể.
Từ Sơ Đồng thở dài.
Tồn Tích nghĩ tình huống không lạc quan, còn tưởng rằng Tiết Ý Nồng bệnh rất nặng, sắc mặt cũng chùng xuống, đừng nói tòa núi này cũng sụp đổ luôn đi?
**** 09/01/2022 ***