Ngày Tháng Náo Nhiệt Của Tiểu Địa Chủ

Chương 6: 6: Đi Hợp Chợ





Lệ Nương cười nói: “Mấy mẹ con đang tìm sự phụ làm mộc, vừa mới nói xong thì chàng đã tới rồi, thật khéo, chúng ta đỡ phải đi mời đến đây.”
“Mọi người không phải đang làm nữ hồng sao, sao lại mời thợ mộc?” Cha khó hiểu hỏi.
“Là vầy, Nhị nha đầu nhà chúng ta vừa suy nghĩ ra một hình thức kết hoa mới, muốn đính lên trâm gỗ, lược trúc, ở đầu cây trâm làm một cái lỗ nhỏ, chuyện này chàng làm được.” Nói xong đem đóa hoa hồng đưa qua.
“Chuyện này có gì mà khó.” Nói xong nhìn nhìn đóa hoa trong tay, lại cảm thấy không thể tin tưởng liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, sau đó hỏi thê tử: “Cái này, thật sự là Nhị nha đầu nhà chúng ta làm, không phải nói nữ hồng của nha đầu này không thạo sao? Ta thấy cái này không tồi.”
“Đúng vậy, cũng không biết là như thế nào lại đột nhiên trở nên thông thạo, để ta đỡ phải lo lắng.” Nương tràn đầy vui mừng mà trả lời.
Lúc này, Cận Nương giống như đang nghĩ tới cái gì, nếu cha có thể làm cây trâm, sao không...: “Cha, con muốn làm trâm gỗ nhiều dạng khác nhau, có thể làm được không?”
“Ồ, không giống là như thế nào?”
“Chính là, cái này chỉ nói cũng nói không rõ, hay là để con vẽ bức tranh cho cha xem đi.”
Vừa định hỏi Đại tỷ bộ giấy mực để vẽ,  ai ngờ đứa em song sinh của mình đang đứng bên cạnh đã chạy vèo vào tới buồng trong, Đại tỷ vội la lên: “Mượn giấy Đại lang đã dùng qua đến đây.”
Chợt nghe truyền đến một tiếng: ‘Đệ biết rồi’.

Chỉ một lát sau liền nhìn thấy Nhị Lang mang theo một xấp giấy, hai tay ôm cái nghiên mực ra buồng trong, cẩn thận đặt trên giường nhỏ, lại đem mấy tờ giấy bỏ kẹp trong nách cùng với bút lông cắm ở trên đai lưng đưa hết cho Đại tỷ, hỏi: “Đại tỷ, … đây đều là Đại ca đã dùng qua có đúng không?” thấy Đại tỷ nhẹ nhàng gật đầu, mới vui vẻ cười.
Cận Nương nhanh chóng trải một tờ giấy trắng ra, hơi suy nghĩ một chút, bắt đầu vẽ xuống ở khoảng trắng của giấy.

Cây trâm không phải là kiểu dáng thường thấy, mà ở đỉnh chóp có một cây quạt mở ra, trên cây quạt lại điểm mấy lỗ nhỏ, cuối cùng lại điểm một cái lỗ ở một bên nơi cánh quạt rũ xuống, nhìn thêm một lần mới đưa qua cho cha: “Cha, dạng trâm như thế này có làm được không?”
Lại nói với nương: “Nương, nương cũng nhìn xem, hình dáng này bên ngoài không có nhiều, nhưng nếu là không ổn, nữ nhi lại đổi thành một dạng riêng biệt luôn cho tốt.”

Nghe xong, Tiêu Minh Bách cầm lấy bản vẽ nhìn một lần, lại cùng thê tử liếc mắt nhìn nhau một cái, có chút kinh hỉ nói với đối thê tử của mình: “Không tồi, không thể tưởng tượng được, Nhị nha đầu nhà chúng ta vậy mà lại có tài như vậy, tranh này vẽ rất rõ ràng, tỉ lệ cũng thích hợp.”
“Ta cũng thấy vậy, hình dáng cũng đẹp, ta chưa từng gặp qua dáng vẻ như vầy.” Mẫu thân cũng cười nói giống cha, lại cầm bản vẽ trong tay đưa cho Đại tỷ xem, vừa mới đưa qua, một đám tiểu tử đều xông tới xem.
“Các đệ cẩn thận chút, đừng để rách, phụ thân còn phải dùng đó.” Nói xong, Đại tỷ mang bản vẽ đưa lại cho phụ thân, nói: “Con cũng thấy đẹp, Nhị muội, bậy giờ muội dạy tỷ thắt đi, chúng ta cũng nhanh chóng thắt để lúc phụ thân làm xong trâm gỗ thì thắt xong hoa, đến buổi tối là có thể đính xong tất cả”
Cận Nương lên tiếng ‘Được’.

Nhưng lại không vội thắt, lại vẽ mấy hình dáng nữa, đưa cho phụ thân xem.
“Ừ, … hình dáng mới này cũng không tồi, cho dù không kết trên mặt những vật khác, cũng vẫn đẹp, mọi người thắt đi, cha đi vào trong viện làm trâm gỗ.” Nói xong cầm bản vẽ đứng lên.
“Cha, con cũng giúp cha cùng nhau làm cây trâm gỗ hỗ trợ nương và các tỷ tỷ.”
“Con cũng đi, con cũng đi....” Nhiều giọng nói đồng thời vang lên.
“Được, đều đi, đều đi.

Đi, nhóm tiểu tử đều theo hỗ trợ cha đi.” Cha sờ sờ từng cái đầu của bọn họ, cười lớn, rồi mới dẫn mấy đứa con ra khỏi nhà chính.
Bên này cũng bắt đầu bận rộn lên, vốn là đi theo học, nhưng thắt nút kết mọi người đã biết, chỉ là thắt thêm vài đường, cũng không khó, rất nhanh đã thuần thục, đến khi tới trước canh giờ làm cơm chiều đã thắt xong rồi.
Sau khi vui vẻ ăn cơm chiều, người một nhà lại bắt đầu ngồi ở nhà chính đều bận rộn lên.

Hai tỷ muội bắt đầu đem hoa hồng kết cẩn thận buộc trên cây trâm, sử dụng hồ dán bằng gạo chính mình làm dán lên một cách tinh tế, mấy đệ đệ lại dùng giấy nhám mài những cây trâm mà buổi chiều không mài kịp cho láng; mẫu thân ở một bên vội vàng vuốt hoa, chỉnh hình hoa trên cây trâm.
Đợi phụ thân xem xong rồi công khóa của Đại lang, Đại lang cũng vội đến bên này, cầm lấy một cây trâm đã làm tốt mà nhìn: “Phụ thân, cha cũng dạy con làm cây trâm gỗ này đi, ban ngày con đi học đường, chờ buổi tối sau khi ôn tập công khóa xong, cũng có thể giúp đỡ trong nhà một chút.”

Tiêu Minh Bách vui mừng nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừ, vốn cha còn lo lắng con cả ngày chỉ biết đọc sách, sẽ trở thành người người cổ hủ toan nho, hiện tại con có thể suy nghĩ đến việc giúp đỡ trong nhà làm chút việc trong khả năng, vi phụ cũng cảm thấy thật vui mừng!”
“Được rồi, chàng cũng đừng lo lắng, Đại a đầu nhìn xem vật liệu ngày mai làm còn đủ không?” Nói xong đặt chén nước vào trong tay trượng phu.
“Dạ, một, hai, ba, bốn......!mười lăm, mười sáu, còn mười sáu cái, hoa chúng ta thắt không đủ, còn dư một chút cây trâm.” Quỳnh Nương đáp
“Cũng đủ rồi, hôm nay đã trễ, nương nấu nước cho các con, tất cả mọi người đi tắm, đi ngủ sớm một chút.

Vừa khéo ngày mai đến lúc phụ thân đi hợp chợ, chờ bán … mấy cây trâm này và trứng chim trong nhà xong, mua kẹo cho các con ăn.” Nghe xong lời này, mấy đứa nhỏ đều vui vẻ đi theo nương vào phòng bếp rửa mặt, đi ngủ.
Mấy ngày nay mặc dù không phải đại phục thiên*, nhưng đối với người có thói qien tắm rửa mỗi ngày như Cân Lan thì vẫn là rất khó chịu.

Trong lòng yên lặng nghĩ, nhất định phải mau chóng cải thiện tình trạng trong nhà, nếu không hiện tại trời còn chịu được, đợi đến phục thiên thì làm sao bây giờ nha! Tắm nước lạnh thì còn có thể tắm mỗi ngày, nhưng tắm nước ấm lập tức có khó khăn, nghĩ đến đây lại không nhịn được mà thở dài.
Trở mình một cái, nhìn ánh trăng sáng ngời xuyên qua song cửa bên mái hiên, soi đến người Đại tỷ bên cạnh củng có chút mờ ảo, lại nghe tiếng của Đại tỷ hít thở đều đều, làm chính mình cũng nhắm hai mắt theo, dần dần cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.
“Nhị muội, Nhị muội, Cận Nương, mau tỉnh lại.” Trở mình một cái mê man ngẩng đầu hỏi: “Đại tỷ, khi nào rồi?”
“Đã giờ dần hai khắc, nương nói hôm nay chúng ta cùng đi, muội mau một chút a, tỷ đi cho gà ăn cái đã.” Đại tỷ vừa buông cây lược trong tay xuống vừa nói.
“Muội biết rồi, tỷ, dậy liền đây.” Nói xong tinh thần tỉnh táo, xuống giường mặc quần áo, vết thương ngay đầu nên cũng đơn giản, tùy tiện quấn lại cái mái tóc của mình, đi đến phòng bếp rửa mặt.

Chờ chính mình chuẩn bị sẵn sàng, cha mẹ bên kia cũng đã dẫn theo Nhị đệ ra nhà chính.
“Chào buổi sáng Phụ thân, chào buổi sáng nương, chúng ta đi liền ạ?” Cận Nương vừa nói vừa chạy ra cửa.

“Còn đợi một chút, hôm nay chúng ta đều đi, trong nhà cũng phải có người trông chừng mấy tiểu tử này, ngày hôm qua nương đã nhờ Lưu thẩm cách vách lại đây giúp đỡ trông chừng một chút, chúng ta chờ thẩm ấy đến rồi đi.” Mẫu thân nói.
“A, Nhị đệ, đệ ôm cái bao gì vậy?”
“Đây là cây trâm mới mà chúng ta bận làm ra cả ngày hôm qua đó.”
Cận Nương dừng một chút rồi nói với cha mẹ: “Phụ thân, nương, đây là cây trâm kiểu dáng mới, là muốn bán cho tiệm quần áo, dùng cái bao bao như vậy có vẻ hơi...”
Chỉ thấy phụ thân trầm tư một chút nói: “Đúng là có chút khó coi, giống như là không đáng giá.”
“Đúng, đúng, ý của con là như vậy.”
“Nhị nha đầu nói rất đúng, Nhị lang à, con đem cái giỏ ca ca chứa giấy ở đằng kia tới.”
Vừa mới nói xong liền thấy Đại tỷ cặp cái rổ ra ngoài hậu viện.
“Đại a đầu, gà này đều là con cho ăn, hôm nay nhà của chúng ta còn có mấy trứng gà có thể đổi tiền?” Mẫu thân hỏi.
“Ngày hôm qua con đưa cha mười sáu trứng, hôm nay trời nóng, không thả được, cộng lại cũng chỉ có hai mươi hai trứng.” Đang nói chợt nghe tiếng có người gõ cổng.

Đại tỷ liền buông cái rổ xuống, mở cửa, nhìn thấy một phụ nữ trung niên mặc áo vài thô dẫn theo một tiểu nam hài vừa tỉnh ngủ vào sân.
Mới vừa tiến đến đã nói: “Đông gia**, mọi người cứ yên tâm mà đi thôi, nơi này có ta trông chừng, nhất định không có việc gì.” Lại đưa một cái rổ đậy vải thô giao cho Đại tỷ, nói: “Đại nương tử, đây là bốn bó dây thừng ta xoắn cùng với hai mươi cái trứng vịt tồn trong hai ngày, nhờ cháu đổi năm mươi đồng tiền lớn***, được không?”
“Được, Lưu thẩm còn muốn gì nữa không?” Đại tỷ tiếp nhận rổ sau đó giở tấm vải ra đếm rồi hỏi.
Lưu thẩm lập tức nhanh nhẹn gỡ xuống một bao bằng vải bố trên người xuống, đưa cho Lệ Nương mở bao ra, nói: “Đông gia, đây là một thất**** vải bố ta dệt được trong mấy tháng nay, ngài nhìn xem có thể đổi bao nhiêu bạc?”
Lệ Nương cẩn thận nhìn qua một lần, nói: “Tay nghề của Lưu thẩm thật sự không tồi, ta xem thất vải này vô cùng tốt, vừa mịn vừa đều tay, ấn theo giá hiện tại ít nhất cũng có thể đổi được hai trăm văn, vừa vặn hôm nay ta cũng đi đến tiệm quần áo, xem xem có thể giúp thẩm bán hay không, cũng kiếm thêm được một ít bạc.”
“Vậy đa tạ đông gia, ta sẽ trông nhà cho ngài thật tốt, ngài cứ yên tâm.” Vẻ mặt Lưu thẩm tràn đầy ý cười.
“Được, canh giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng đi thôi, Nhị lang đem bốn ống đựng bút bằng trúc cha vừa tháng trước  đặt trên cửa sổ cạnh thư án***** theo luôn đi.”
Cả nhà năm người, mang theo đồ vật đi đến nhà Trương Kỹ Năng để bắt kịp xe lừa.

“Ai ui, Tiêu sư gia, đây là hôm nay ngài dẫn cả nhà đi hợp chợ à.

Vốn là nên chở một nhà của ngài thôi, nhưng ngày hôm qua Hứa lão cha có bảo ta chờ hắn, hắn đi một mình, xe ta tuy nói không lớn, nhưng nhiều người...!cũng sẽ không chật lắm, ngài xem có được không?”
“Được, vậy từ từ đi.” Mới vừa nói xong, đã thấy Hứa lão cha vội vàng tới rồi, trên lưng đeo  nhiều cái rổ bằng tre trúc, trên tay phải còn móc vài bó dây thừng thô.

Vừa thở hổn hển vừa nói: “Xin lỗi, xin lỗi a, Trương Kỹ Năng, để cho ngươi đợi.”
“Được rồi, ngươi đã đến là tốt rồi a, chúng ta lên xe đi, ngươi cũng ngồi xuống nghỉ mệt, Tiêu sư gia, chúng ta đi thôi.”
Một đám người lên xe, sau đó chiếc xe lừa chỉ có một cái khung lều giản dị bằng tấm ván gỗ chậm rãi bắt đầu tiến về phía trước.
****************************
* Đại phục thiên: khoảng thời gian nóng nhất trong mùa hè.
** Đông gia:ông chủ, chủ nhân.
*** Đồng tiền lớn: giá trị cao hơn 1 văn tiền.

Xuất hiện thời Tây Hán.

Ờ thời này, 2300 văn bàng 1 lượng bạc thay vì 1000 văn.
**** Thất: đơn vị đo lường của vải ngày xưa: 1 thất = 1 cuộn, 1 xếp
***** Thư án: bàn cho người đọc sách ngày xưa, dùng để đặt sách, viết chữ, là bàn làm việc thời hiện đại..