Ngày Tháng Náo Nhiệt Của Tiểu Địa Chủ

Chương 25: 25: Thạch Sương Sáo Hạ





Nghĩ đến đây Cận Nương bắt đầu cảm thấy có lẽ về sau nên thường giúp đỡ nhà Đại bá mới được, dù sao cũng là cốt nhục thân tình, đánh gãy xương cốt vẫn còn dính gân.
Hơn nữa, nghe mẫu thân nói Đại ca hiện đang ở thư viện nhà Đại bá đọc sách, không riêng học phí được giảm hai lượng so với người khác, giữa trưa mỗi ngày cũng nhờ củi lửa nhà Đại bá, nhưng cho tới bây giờ Đại bá nương cũng không có nói một câu khó nghe nào, chỉ bằng điểm này đã nói lên một nhà Đại bá không phải là người tham tiền tài.

Nếu ngay cả nhà tá điền không hề có quan hệ ruột rà còn có thể giúp, thì người một nhà càng nên giúp nếu có thể.
“Nhị thúc, đệ muội, mọi người đã đến rồi à, tẩu chưa rảnh tay được, mọi người đi đến nhà chính ngồi trước đi.

Đại Lang, còn không mau đến thư phòng gọi cha của con đến.”
Đại bá nương Tiết thị thấy đứa con lớn dẫn một nhà Nhị thúc vào sân bèn vội từ phòng bếp đi ra đón tiếp, lại kéo một thùng nước từ trong giếng lên, xách vào phòng bếp.
Đến lúc ăn cơm, trong nhà chính vốn đã không lớn lắm sắp đặt hai bàn phân ra nam nữ, Một cái bàn bát tiên gồm có Đại bá, cha, Đại ca, và ba người ca ca nhà Đại bá nên còn khá rộng rãi.

Bên này vốn chỉ là cái bàn nhỏ mà ngồi đến mười người, Lệ Nương cảm thấy cũng khá chật, liền bế hai đứa nhỏ nhất đặt trên giường tháp bên cạnh, trực tiếp gắp một bát bánh chẻo cho mỗi đứa tự mình ăn.
“Đệ muội, không sao, chúng ta chen chúc một chút là được, chứ làm sao lại để cho hai đứa nhỏ chỉ ăn bánh chẻo thôi, còn có món khác nữa.” Tiết thị thấy em dâu bế hai đứa nhóc ngồi trên giường tháp ăn, vội nói.
“Đại bá nương, chúng con ăn bánh chẻo là được rồi, con còn muốn chừa bụng ăn cái món đông lạnh kia nữa.” Nói xong lại nhìn về phía mẫu thân, nói: “Nương chờ chúng con ăn xong bánh chẻo, nương cho con ăn cái món đông lạnh kia được không?” Lục Lang nghe ca ca nói như vậy cũng vội nói theo ca ca: “Đúng, đông lạnh ăn ngon, nương, con cũng muốn ăn.”

“Cái món gì đông lạnh mà ăn ngon như vậy a? Để cho hai đửa nhỏ nhớ thương đến vậy?” Đại bá nương vội hỏi.
“Cũng không có gì, nha đầu này nhà chúng muội lại tìm được một công thức cổ truyền dùng cây sương sáo nấu lên, làm thành thạch sương sáo, còn gọi là sương sáo đông lạnh để ăn vặt.

Nhà chúng muội lại bỏ thêm nước đường, là dùng đường và nước nấu cho sệt lại rưới trên mặt, ngon ngọt, nên đừng nói là mấy đứa nhỏ, chúng muội cũng yêu  thích.” Lệ Nương vội cười, nói với Tiêu thị.
“Sương sáo, chính là cây lá khô bó thành bó, bán trong hiệu thuốc bắc đó sao? Ta nhớ hình như ‘Tế Sinh Đường’ ở trấn trên có bán loại cây này dùng để nấu trà, nhưng không có nghe nói bọn họ dùng cái này làm thành cái gì đông lạnh nha?” Tiết thị nghĩ nghĩ lại, hỏi.
“Đúng, chính là loại cây đó, Nhị nha đầu nhà muội cũng là trong lúc vô tình có được công thức cổ truyền, mới dùng cái cây kia làm thử một lần, không ngờ lại thành công.

Đúng rồi, vừa khéo hôm nay chúng muội có làm một chút mang đến đây, vừa rồi bảo Đại a đầu nhà muội đi kéo nước trong giếng lên chính là dùng để ngâm thạch sương sáo này, loại cây này còn có thể thanh nhiệt giải độc, giảm nhiệt, làm giảm chứng máu nóng, còn có thể trị bệnh cảm nắng nữa, nhưng mà cũng bởi vì cây này là đồ lạnh, phụ nữ có thai là trăm ngàn lần không được ăn.” Lệ Nương lại vội nói với Tiêu thị
“Vậy là vừa kịp lúc, hôm nay chúng ta lại có lộc ăn, mà đệ muội này, nghĩ lại Nhị nha đầu nhà chúng ta dù gì tuổi cũng không nhỏ, cũng mau đến mười ba tuổi, mắt thấy cũng đã muốn lấy chồng.” Đại bá nương Tiết thị nói chuyện, lại không biết tại sao chuyển qua chuyện của Lan Nương nữ nhi nhà mình.
“Nương, nương.......” Nghe mẫu thân trước mặt nhiều người như vậy nhắc tới chuyện bản thân lấy chồng, Nhị đường tỷ lập tức đỏ mặt cúi đầu nhẹ giọng gọi Tiết thị.
“Đừng ngắt lời nương, nghe nương nói xong đã, đứa nhỏ này chỉ biết e lệ.
Đệ muội này, ta và cha Lan Nương cũng có thương lượng qua, muội cũng biết ta cũng chỉ biết xem một ít sổ sách, ban đầu cũng không biết việc đọc sách này thật là nhiều chỗ tốt, giờ không phải không thể nhìn Lan tỷ bị chậm trễ sao, hiện giờ đương gia nhà ta cũng vội vàng, ba tiểu tử sang năm lại đều phải đi thi, nên mới nghĩ tới muội đây.
Ta nghĩ sau này có thể bảo Lan tỷ nhà ta thường đến nhà muội, muội dạy con bé đọc sách viết chữ một chút, để sau này tới nhà chồng cũng có cái dựa vào đúng không.”
“Nương, nương còn nói nữa.......”

Nhìn đầu nữ nhi cúi càng thấp, cũng sắp chạm đến mặt bàn, Tiết thị đành cười, vội nói: “Được rồi, nương không nói nữa, còn không nhanh ngẩng đầu lên, biết con thẹn thùng rồi.

Được rồi, ăn cơm, ăn cơm, nương không nói nữa không được sao.”
Lan Nương nghe xong lời này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng trên mặt vẫn còn đỏ lợi hại.
Bên này đều là nữ quyến và trẻ con, nên không bày rượu.

Phía nam nhân bên kia thì có  hai người lớn và bốn đứa nhỉ đang từ từ phẩm rượu, ăn chậm hơn bên này, đợi bên này đã ăn gần xong rồi, bọn họ mới ăn được một nửa, xác đậu phộng trên bàn Tiết thị đã dọn sạch một lần.
“Nương, chúng con ăn xong bánh chẻo ăn rồi, có thể ăn đông lạnh được không?” Ngũ Lang bưng cái chén trống trơn men theo giường tháp đi đến bên cạnh mẫu thân, lớn tiếng hỏi, Lục Lang ở một bên cũng nhanh chóng nuốt nửa cái bánh chẻo xuống, đem cái chén không bưng tới đứng nhìn mẫu thân, nghe ca ca nói cũng gật đầu thật mạnh.
“Từ từ, chờ các con bớt no một chút, nương lập tức cho các con ăn, được không?” Hai đứa nhỏ nghe xong, mới cười gật đầu.
“Cái gì đông lạnh?” Đại bá Tiêu Minh Nam ngồi ở bàn bên kia cũng vừa mới nghe động tĩnh bên này, quay người sang hỏi đệ đệ Tiêu Minh Bách.
“À, là Nhị nha đầu nhà đệ dựa theo công thức cổ truyền dùng cây sương sáo khô làm ra......” Tiêu Minh Bách đem công hiệu của cây sương sáo và cảm giác sau khi ăn nói  cho đại ca nghe qua một lần.
“Thực sự có món ăn tốt như vậy sao? Ta cũng muốn nếm thử một chút, bình thường uống  … trà này để xua nóng cũng không cảm thấy được vị ngon chút nào, hôm nay ta thật tình muốn nếm xem hương vị của thạch sương sáo này như thế nào?”
Đợi cho bàn bên cũng ăn xong cả rồi, tỷ muội Cận Nương mới đồng loạt đứng cùng Nhị đường tỷ vào phòng bếp, lấy chén bát sạch và thạch sương sáo mà nhà mình mang đến, còn có nước đường cũng đã chuẩn bị tốt lúc sắp ra khỏi nhà, cùng nhau mang vào nhà chính bắt đầu phân chia công việc.


Một người phụ trách xúc thạch sương sáo ra chén, một người rưới nước đường lên trên mặt, người còn lại phụ trách bưng đến cho từng người trong nhà, động tác phối hợp lưu loát như nước chảy.
Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đều cầm một chén thạch sương sáo trên tay, bắt đầu thưởng thức: “Ừ, quả nhiên như Nhị đệ nói, thật ngon, lại còn không có hương vị của thuốc đông y, thật không tồi, còn có không, cho … ta thêm một chén nữa được không?”
“Dạ còn, hôm nay chúng con làm rất nhiều, tất cả đều mang đến đây.

Đại bá, nếu ngài muốn ăn thêm con đi lấy cho ngài.” Quỳnh Nương nói xong lập tức đứng lên, buông chén trên tay mình xuống đứng dậy vào phòng bếp.
“Ừ thật đúng là ngon, món này rốt cuộc là làm như thế nào, có khó không? Cận Nương con có thể nói cho Đại bá nương nghe một chút không, cho ta học một chút, lần sau Đại bá của con muốn ăn thì ta làm cho chàng ấy ăn.”
“Dạ, không khó, là như vầy Đại bá nương.

Trước tiên đem cây sương sáo khô rửa kỹ mấy lần, trong lúc rửa chà xát một chút.

Đại bá nương sẽ thấy nước có chút dơ, cái này không nhất định phải rửa đến nước trong, chỉ cần rửa sạch cát lẫn bên trong cây lá là được, nếu không thời gian nấu có thể lâu hơn bình thường.
Rửa xong dùng nước sạch ngâm hơn hai khắc chung, sau đó đặt lên bếp nấu đại khái hơn nửa canh giờ.

Bình thường là vào lúc này con dùng một cái nồi khác để chút gạo và thật nhiều nước vào nấu như nấu cháo, đến khi nước cơm đậm đặc thì chắt ra một chén, đợi cho thời gian nấu sương sáo đã đủ rồi thì vớt cây sương sáo ra khỏi nồi, lại rót nước cơm đậm đặc vào nước sương sáo tiếp tục nấu, nhưng lúc này không cần đậy nắp nữa, bởi vì khi thêm nước cơm vào nồi đã đầy tràn rồi.


Hơn nữa lúc này phải bắt đầu nấu lửa lớn cho nước bốc hơi bớt, đến khi nước trong nồi rút bớt lại, xúc một thìa nhỏ ra để nguội nhìn xem này hỗn hợp này có thể đông kết lại hay không, nếu là có thể đông lại là thành công, lúc này ta dùng vải thưa sạch lược lại cho sạch sẽ, chờ để nguội là thành thạch sương sáo.
Mấy ngày nay thời tiết bắt đầu nóng, nhà chúng con làm xong sau đó treo trong giếng, như vậy đến lúc ăn có cảm giác lành lạnh, nếu không có nhiều thời gian cũng có thể ngâm trong nước giếng sau khi lược sạch cũng làm cho thạch sương sáo nhanh đông lại một chút.
Nếu muốn ăn ngọt có thể thêm mật, nhà chúng con dùng nước đường, chính là đem đường đun thành màu vàng sau đó thêm nước sôi có định lượng vào nấu đến khi nước đường sệt lại là thành.

Cái này thì đơn giản thôi, làm một lần sẽ quen.”
“Ta mà có công thức cũng sẽ không học được, đệ muội này, xem ra đến lúc nhà muội lại làm kêu ta một tiếng để ta đi theo học mới được.”
“Nhất định nhất định, đến lúc đó muội sẽ kêu Đại lang báo trước cho tẩu một ngày.” Lệ Nương cũng cười đáp.
Người của hai nhà đều vui vẻ ăn một bữa cơm chiều, đợi đến khi về đến nhà, Cận Nương đi tìm Đại Ca, cùng Đại Ca viết công thức ra, để ngày mai Đại ca mang đến trường giao cho Đại bá nương xem.
Cứ như vậy, đã đến ngày hai mươi ba tháng năm, hôm nay chính là thời hạn hẹn với Nhị chưởng quầy tiệm quần áo giao hàng, lại là ngày phải viết thông cáo, sáng sớm, hai vợ chồng đã dẫn theo Cận Nương và Nhị Lang một nhà bốn người chạy đến trấn trên.
Nhớ lúc đến trấn trên lần trước đã đồng ý với ‘bé Phúc trong tranh tết’ Phùng Uyển Uyển ở hiệu thuốc, lần sau có đến sẽ nhất định đi thăm nàng và nếm thử chút trà sương sáo có thêm mật, vừa vặn có thạch sương sáo mà Đại bá nương vội vã muốn học làm thành, cho nên trước một ngày đến trấn trên, Cận Nương đã nói với mẫu thân muốn đưa một chút cho Uyển Uyển dùng thử, một bên ở nhà dạy Đại bá nương và Nhị đường tỷ, một bên để lại một ít để hôm nay mang theo đưa cho Uyển Uyển.
Sau khi tới trấn trên, Tiêu Minh Bách lập tức đi thẳng đến nha môn, Lệ Nương thì dẫn hai tỷ đệ Cận Nương đi đến hiệu thuốc bắc trước, đưa thạch sương sáo cho Uyển Uyển.

Vừa mới vào cửa đã thấy nàng đang vội vàng đứng ở quầy bốc thuốc, Cận Nương lấy ống trúc trong tay Nhị Lang đưa tới trước mặt Uyển Uyển, nói: “Ngươi nếm thử cái này, xem xem ăn ngon không?”
Uyển Uyển mới vừa bốc thuốc xong nghe thấy liền giật mình, đợi đến khi hoàn hồn lại nhìn thoáng qua lập tức nhận ra là Cận Nương, mới tiếp lấy ống trúc, nhìn vào bên trong hỏi: “Đây là cái gì vậy, đen thùi lùi?” Nói vậy nhưng lại không e ngại mà dùng cái muỗng tre xúc một miếng cho vào miệng.
“Cái này là…, làm từ cây sương sáo, nhưng là làm bằng cách nào vậy, ăn quá ngon.” Cận Nương thấy nàng cũng thích ăn, còn lập tức nhận ra là làm từ cây sương sáo, bèn giơ ngón tay cái lên nói: “Quả nhiên là tiểu đại phu học y, ánh mắt thật không giống người thường, món này gọi là ‘thạch sương sáo’..