Ngày Thái Tử Thành Hôn, Ta Nhào Vào Lòng Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 5




Thấy ta không đáp, lửa giận trong mắt hắn ta càng bùng lên: "Ngươi thật sự đã ở với hắn ba ngày?"

"Uổng công Tĩnh Đường còn giúp ngươi che giấu, nói ngươi đã sớm trở về cung, ngươi lại không chút liêm sỉ như vậy!"

Ta cười nhạt, Sở Tĩnh Đường ước gì ta không bao giờ quay về cung nữa thì đúng hơn.

Cái trò yếu đuối lương thiện của nàng ta, chỉ có Hoàng huynh mới chịu tin tưởng mà thôi.

"Thế thì sao?" Ta phẩy nhẹ tay áo tím nhạt.

"Ta sắp thành thân với hắn rồi, chẳng phải Hoàng huynh quản quá rộng rồi sao?"

Ta thấy bàn tay đặt bên vạt áo của hắn ta bỗng nắm chặt lại, gân xanh nổi lên lia lịa.

Nhưng hắn ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

"Chẳng qua chỉ là một tên ăn mày đến từ Lương Châu, nhờ chút vận may mà trở thành triều thần, ngươi thật sự coi trọng hắn ta sao?"

Lời nói của Hoàng huynh mang đầy vẻ chế giễu, uy áp của bậc thượng vị nặng nề ập xuống.

Nhưng ta chẳng hề sợ hãi.

Hai chữ Lương Châu chợt kích thích ta, ta bỗng nhiên ngẩng đầu.

"Coi trọng, đương nhiên là coi trọng." Lại nghĩ đến điều gì đó, ta khẽ lẩm bẩm: "Ta thậm chí không thể rời xa được hắn."

"Không thể nào."

"A Vũ, ngươi đang nói dối. Ngươi chỉ đang trả thù ta, ngươi và hắn ta chỉ là tình một đêm, không thể coi là gì..."

Kỳ Tu Trác như con thú bị dồn vào đường cùng, đôi mắt đỏ ngầu, từng bước ép sát ta.

Ta hơi nhíu mày, lùi lại.

"Ta sẽ tâu lên phụ hoàng, hôn ước của ngươi và hắn ta không tính, ngươi chỉ là nhất thời ham chơi mà phạm sai lầm..."

Bàn tay lạnh lẽo khóa chặt vai ta, không nói không rằng kéo ta vào lòng.

Trong lòng ta kinh ngạc, giãy giụa vài cái.

Những vết đỏ ám muội chói mắt trên cổ ta lập tức lọt vào mắt hắn ta.

Vòng ôm cứng rắn cứng đờ trong giây lát, rồi lại càng siết chặt ta hơn.

Ta cảm thấy có chất lỏng lạnh buốt chảy xuống cổ, sau đó bả vai truyền đến cơn đau nhói.

"A Vũ, sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy..."

"Sao ngươi không thể đợi thêm chút nữa, ta sắp..."

Ta không nghe rõ phía sau nói gì, suy nghĩ đã sớm rối thành một mối tơ vò trong sự kinh ngạc.

Trong cơn mơ hồ, cú cắn trên vai dần dần biến thành những nụ hôn nhẹ nhàng, theo cần cổ từng chút một đi lên.

Ta như tỉnh giấc, đẩy mạnh hắn ra.

"Hoàng huynh, ngươi..."

"Phải, ta cũng có tâm tư không thuần khiết đối với ngươi."

"Trước kia là ta nói một đằng nghĩ một nẻo. Vân Vũ, hãy quay về, quay về bên cạnh hoàng huynh, không thì ta sẽ điên mất..."

Hắn ta run rẩy mà gấp gáp kéo ta vào lòng lần nữa: "Hoàng huynh hứa với ngươi, sẽ không để ngươi đợi lâu nữa..."

Ta cười khổ một tiếng.

Lời này hắn ta nói đã quá muộn rồi.

Muộn đến nỗi cái duyên duy nhất được gọi là nghiệt duyên giữa chúng ta, cũng đã bị mài mòn sạch sẽ rồi.

Biết bao đêm đen trong cung, ta khổ sở chờ đợi hắn ta nhưng lại bị bỏ rơi, biết bao lần ta im lặng chịu đựng khi bị Hoàng hậu quở trách, biết bao lời mỉa mai ép buộc bằng "luân thường đạo lý".

Hoàng huynh vốn quen che giấu cảm xúc.

Ngay cả khi hắn ta đến Sở phủ cầu hôn Sở Tĩnh Đường, hắn ta vẫn thản nhiên khoác áo lông cáo cho ta: "Cuối xuân trời còn lạnh, ngươi về sớm đi. Cô chỉ đi xử lý chút việc vặt mà thôi, sẽ về ngay."

Ta đã đợi trong Đông Cung một ngày một đêm.

Đợi được tin Thái tử đến Sở phủ cầu hôn thiên kim của Sở Tướng quân.

Ta thực sự đã đợi đủ rồi, không còn muốn vì một chút hy vọng mong manh mà khổ sở chờ đợi suốt quãng đời còn lại.

Kiếp này, ta không muốn làm quân cờ bị vứt bỏ của ai nữa.

7

Ánh nến lay động, ta lại ngồi vào trong Nhiễm Sương các.

Chuyện xảy ra chiều nay bị Sở Tĩnh Đường bắt gặp, nàng ta nghiến răng ken két, nhưng không dám vặn hỏi phu quân của mình.

Nàng ta lấy cớ chuẩn bị cưới hỏi mà giữ ta lại trong cung, không cho ta trở về Thẩm phủ.

Điều này lại hợp ý Thái tử, hắn ta cử thái giám thân cận của mình canh chừng ta: "A Vũ, ngoan ngoãn ở lại đây. Những chuyện khác, cứ giao cho ta xử lý."

Ta không buồn không vui, xoay người cuộn mình vào chăn.