Trình Kiến cứ ngỡ mình nghe Hứa Úy nói nhiều như vậy, thể nào ít nhiều cũng sẽ hơi khó chịu, nhưng hiện giờ cô lại chẳng hề buồn bã hay khó chịu, ngược lại còn rất bình tĩnh… Là sự bình tĩnh nằm ngoài dự liệu của cô.
Có lẽ sở dĩ người ta tức giận chủ yếu là vì sau bộ mặt chân thật của mình bị bại lộ, họ không được chấp nhận nữa, mà Hứa Úy thì dường như không bài xích cô, chỉ là, tính cách cô thật sự kì dị khó tả đến thế ư?
Trình Kiến hiếm hoi không mở miệng ra là nói yêu anh, thay vào đó, cô trầm tư một hồi, ngón tay cào cào lòng bàn tay, tay đổ đẫm mồ hôi.
Sau cùng, cô thật sự không nghĩ ra được mình nên nói gì, chỉ có thể xòe hai bàn tay ra trước mặt anh, thẳng thắn nói: “May mà anh không ghét em, nếu không em thật chẳng biết phải làm thế nào.”
Cô lúng túng chà hai tay vào áo blouse trắng, lau sạch lớp mồ hôi trong tay rồi ngẩng đầu hỏi: “Em có thể ôm anh không?”
Hứa Úy dang tay, Trình Kiến nhào qua ôm chặt anh, hít một hơi thật sâu trên vai anh.
Vẫn là mùi hương quen thuộc của anh, cô nhắm mắt lại cảm nhận cảm giác an toàn của thời khắc này, không nhịn được vùi cả mặt vào người anh.
“Ở trên giường thì em thế nào?” Cô lầu bầu hỏi, Hứa Úy ngửi được mùi pheromone rất nhạt trên người cô, nhớ tới lúc cởi bộ trang phục này khỏi người cô, làn da trơn mềm mơn trớn trong lòng bàn tay non mịn như thể mạnh tay thêm chút xíu là bóp được ra nước.
“Rất bản năng, rất nguyên thủy.”
“Vậy bây giờ em làm cùng anh, anh nhìn nhiều thêm dáng vẻ nguyên thủy của em, đừng quan tâm đến những chuyện kia nữa có được không?” Trình Kiến nhón chân hôn khóe miệng anh, bị Hứa Úy nghiêng đầu tránh khỏi.
“Trình Kiến, có một số việc không phải cứ lên giường là có thể giải quyết được. Đây là vấn đề rất nghiêm túc.”
Vừa nói, một tay anh vừa ấn vai cô xuống, đẩy cô ra, cũng không di chuyển mà chỉ đứng yên ở đó.
Trình Kiến che miệng, không cần soi gương cô cũng biết vẻ mặt mình bây giờ quái lại đến mức nào.
Được rồi, đây là vấn đề rất nghiêm túc, không phải lên giường là có thể giải quyết được.
Nhưng sao Hứa Úy lại không chịu hiểu thế nhỉ, đa số mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng cơ thể anh. Cô thèm thân mình anh như vậy, ngủ nhiều thêm mấy lần, rủ rỉ bên tai thêm mấy câu là cô sẽ mê đắm không tìm ra phương hướng nữa ngay, nhưng người này lại cứ phải áo mũ chỉnh tề mặt mày nghiêm túc nói chuyện với cô.
Anh đứng đắn chết được.
Kìm nén cảm giác kích động không giải thích được kia xuống, Trình Kiến ngồi lên bàn thí nghiệm, tách chân ra với anh. Thấy ánh mắt Hứa Úy như giếng cổ không sóng, chẳng hề có ý định đi qua, Trình Kiến bèn cởi thẳng quần lót xuống, dạng chân ngồi trên bàn, hoàn toàn để trần cô bé ướt át trước mặt anh.
“Anh hết hứng thú với em nhanh vậy à.” Cô lẩm bẩm oán trách, ngón tay nhỏ nhắn vẫn đang nghịch cửa mình và âm môi của mình, “Vậy có phải là em có thể đi tìm người khác không?”
Câu này thành công khiến Hứa Úy bất mãn nhíu mày, anh tóm mắt cá chân Trình Kiến kéo về phía trước, bóp eo cô.
“Em muốn tìm ai? Quý Thanh Hòa?”
“Sao anh cứ nghĩ đến Quý Thanh Hòa mãi thế?” Trình Kiến chống tay lên ngực anh muốn đẩy anh ra đôi chút, anh ôm quá chặt, rất khó chịu.
Hứa Úy kéo chân cô ra, tay rờ xuống dưới thôi lỗ sờ soạng thân dưới cô, dính trong kẽ ngón tay chỉ toàn là nước nhờn trơn trượt.
Anh nhìn cô chằm chằm từ trên cao, hạ giọng nói: “Là em cứ khiến anh nghĩ đến cậu ta.”
“Em sai rồi em sai rồi.” Cổ chân Trình Kiến bị anh bóp đau, vội nói hùa theo anh, sợ anh tức giận hơn.
Lúc cô nhận sai, Hứa Úy đã cắm hai ngón tay vào trong cô, làm Trình Kiến không nhịn được hít hà.
“Anh nhẹ chút…” Cô bám vào cánh tay săn chắc của anh, thân dưới mềm mại bị anh đâm đau rát, nhích eo ra sau. Nhưng Hứa Úy dán sát vào người cô, ngón tay cũng một mực ấn sâu vào người cô, căn bản không có ý định tha cho cô.
“Anh không được hoài nghi tình cảm của em dành cho anh.” Trình Kiến nói, giọng mũi nồng nặc, “Anh không nhận ra trong mắt em chỉ có anh thôi à?”
Hứa Úy nghiêng đầu, chóp mũi cạ nhẹ lên vành tai cô, căn bản là chẳng hề nhìn vào mắt cô.
“Trong mắt em chỉ có nghiên cứu thôi.”
“Không có!” Âm vật của Trình Kiến bị anh dùng ngón cái xoa nắn, thân dưới vừa trướng mỏi vừa tê dại, giọng nói cũng nhuốm phần rên rỉ, “Em thật sự chỉ thích anh thôi mà…”
“Vậy em có thể không liên lạc với Quý Thanh Hòa nữa không?”
Nghe Hứa Úy hỏi vậy, não Trình Kiến suy nghĩ thật nhanh, phát hiện ra mình không hề muốn làm theo lời Hứa Úy.
Cô bắt đầu hơi tức giận, nhưng nỗi tức giận này rất mâu thuẫn, một mặt cô tức Hứa Úy lợi dụng tình cảm của mình dành cho anh để hạn chế tự do qua lại của cô, mặt khác lại tức mình vì sao không nỡ cắt đứt liên lạc với Quý Thanh Hòa như vậy.
Cô không thích Quý Thanh Hòa, cũng hoàn toàn không muốn ân ái ôm hôn với anh, không có bất kì tình cảm gì với anh, chỉ thuần túy là sự thưởng thức đối với một bộ não tràn ngập trí tuệ lấp lánh hào quang khác trên thế giới.
… Nhớ lại ánh mắt Quý Thanh Hòa nhìn mình mấy năm trước, Trình Kiến cảm thấy mình đã hiểu được vì sao lúc đó anh lại nói như vậy. Đó là sự tán thưởng không che giấu của anh đối với bộ não của cô, không liên quan đến ái tình, anh chỉ dời tình ái kỉ sang một tâm hồn và bộ não khác giống hệt mình mà thôi.
Trình Kiến im lặng suốt, đợi đến lúc cô hoàn hồn, Hứa Úy đã cởi quần trực tiếp cắm vào cơ thể cô, lối kín chặt khít của cô còn chưa sẵn sàng kết nạp vật lớn đã bị thô lỗ đâm thọc.
“Đau…” Cô bị sự xâm phạm sắc bén đó kích thích đến giật bắn, Hứa Úy ấn chặt cô lại, ghì cô lên bàn thí nghiệm ra sức đ*t như đang trút sạch lửa giận vô hình trong lòng.
Ngọc hành đâm vào rút ra từng cáo, thịt non hồng hào bị đối xử dã man, vừa xót vừa này sinh cảm giác tê dại nhỏ vụn, cám dỗ tràn ngập ma lực và khoái cảm đó khiến giọng Trình Kiến xen lẫn vui sướng trong đau đớn.
Ngón tay cô bấu chặt bàn thí nghiệm, tiếng thở dốc và âm thanh cơ thể anh va chạm với cô lần lượt thay nhau vang lên. Cuộc mây mưa bắt đầu trong tình huống cô hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Trình Kiến vươn tay bám lấy cánh tay anh đột nhiên bóp cổ mình, cơ bắp tay anh rắn như đá, tựa như chỉ hơi dùng sức thôi là có thể làm cô biến mất khỏi thế giới này. Mặt cô trướng đỏ vì thiếu oxy, Hứa Úy chẳng những không bị cô kẹp ra mà còn rong ruổi trong âm đ*o cô mạnh hơn.
Cảm giác hít thở không thông và khoái cảm mãnh liệt đan xen vào nhau, tựa như thế giới chỉ còn lại đen đặc, cơ thể cô trần truồng nằm trên nền đất đổ nát la liệt xác người, sắp phải đối mặt với cái chết, tầm mắt bị tình dục xâm phạm quá mức lại loáng thoáng trông thấy thiên thể trong suốt sáng ngời rực rỡ nơi tầng mây nứt tách.
Cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, căn bản không sao nghĩ ngợi được gì nữa. Cực khoái dữ dội làm gân cơ chân cô không ngừng co rút, nỗi đau chuột rút đi kèm với kích thích tình dục đứt đoạn hư ảo, khiến lối kín của cô thoải mái tột đỉnh.
Hứa Úy buông tay ra, chuyển sang vuốt ve mặt cô, xúc cảm xa xôi như lời mê sảng đế từ thế giới khác.
“Anh bắn trong đây.”
Khoang sinh sản của cô đã phá mở đâm vào, quy đầu anh lúc này đã khảm vào nơi mềm mại riêng tư nhất, mà cô thì lại chẳng cách nào kịch liệt từ chối anh như ngày thường, về cơ bản cô cũng chẳng có sức phản kháng dưới sự áp chế của sức mạnh tuyệt đối.
“Không…” Cô cất giọng vỡ vụn, câu chữ run rẩy vẫn là lời cự tuyệt, trên cổ có một vết bóp nhìn mà rợn người, rõ ràng đang liều mạng hít thở, đến ánh mắt cũng chẳng thể nhìn anh bình thường, nhưng ngón tay cô vẫn đang yếu ớt muôn đẩy alpha đang xâm phạm mình ra.
“Mang thai, sau đó sinh con cho anh, có phải nhiều thêm mấy đứa bé gọi em là mẹ là có thể buộc lại được em không?” Anh vừa nói vừa dữ dằn rút cắm trong khoang sinh sản của cô, quy đầu được đất ấm mềm mại chèn éo, đã rỉ ra một dòng dịch trắng, tinh dịch lăn lên thịt hồng trong khoang người cô.
Trình Kiến khóc, trước mắt cô nhòe nhoẹt, nước mắt chảy đẫm mặt, ngón tay yếu ớt vẫn đẩy anh.
Cô không muốn mang thai, thật sự không muốn một chút nào, cô sợ tương lai mình sẽ bị con cái trói buộc, càng không muốn nảy sinh liên kết thân mật kiểu bộ ba này với một sinh mệnh khác. Chỉ nghĩ đến thôi cô đã rợn tóc gáy rồi, bấy giờ cô mới ý thức được dù có là đứa trẻ của Hứa Úy cô cũng không muốn, cô chỉ muốn nghiên cứu, dã tâm chỉ có vạch hết những mơ ước kia ra xem thấu đến đáy, cô muốn biến ước mơ của mình thành sự thật, thực hiện từng cái, từng cái một.
Trong quy hoạch cuộc sống của cô chưa bao giờ có vị trí cho một đứa bé, thậm chí đến vị trí của Hứa Úy cũng đáng phải hoài nghi dưới sự uy hiếp cực đoan liên quan đến sự độc lập toàn vẹn của sinh mạng và nhân cách cô.
“Cho em… Cho em thêm ít thời gian.” Cổ họng Trình Kiến dần thoát khỏi cơn đau đớn vì bị bóp, cô nghẹn ngào nói, “Chờ anh dùng kho tiến hóa rồi hẵng làm em mang thai.”
“Em có thể sinh con, anh muốn mấy đứa em cũng sinh, nhưng gien của chúng hoàn toàn có thể ưu tú hơn mà.”
Hứa Úy giữ chặt sau đầu cô lấp miệng cô lại, không cho cô cơ hội nói tiếp lời điên khùng nữa, ra sức mút hôn, đồng thời không giữ một giọt bắn toàn bộ tinh dịch của mình vào cơ thể omega dễ dàng mang thai của cô.
Anh giữ đồ bên trong.
Rốt cuộc bây giờ, trong cơ thể cô cũng có thứ gì đó thuộc về anh.
“A Kiến, bất kể thế nào, đứa trẻ em mang thai sinh ra cũng là con của chúng ta, dù đứa bé đó không có một thiên phú nào, chỉ là một đứa trẻ bình thường nhất…”
Cô vận hết sức bình sinh giáng cho anh một cái bạt tai, há miệng thở dốc, ánh mắt trừng trừng như đang nhìn kẻ thù, mà lúc này, nơi riêng tư nhất của hai người vẫn đang gắn kết thâm nhập.
Hứa Úy im lặng mấy giây rồi thô lỗ đè cô lên bàn, vừa hôn vừa đẩy hai chân mảnh khảnh trắng trẻo của cô ra, vén áo lên một lần nữa đ*t cô, áp chế không cho cô chống cự.