Ngày Tàn

Chương 71: Em có muốn gia nhập không?




“Anh vẫn chưa đệ trình nghiên cứu này lên cấp trên, vì trước mắt, em là nhà khoa học hàng đầu có nhiều cải tiến thành công trong lĩnh vực sinh vật cơ khí hóa, hi vọng em có thể cộng tác với anh, để loài người hùng mạnh hơn trong tương lai.”

… Trình Kiến vẫn luôn có hứng thú rất lớn với sinh vật cơ khí hóa.

Cô hi vọng một ngày nào đó mình có thể chế tạo ra chiến sĩ cơ giới mô phỏng sinh học. Nếu nói kho tiến hóa là thành tựu đỉnh cao của cô trên phương diện sinh học thì chiến sĩ cơ giới mô phỏng sinh học chính là sáng tạo kết hợp giữa công việc và hứng thú của cô.

Từ nhỏ cô đã thích vũ khí, năm chín tuổi đã có thể lắp ráp các thiết bị đầu cuối, cải thiện tính năng cho chúng, khi ấy còn kiếm được không ít tiền nhờ vào việc lắp đầu cuối cho người khác. Còn về súng ống thì có thể thấy được phần nào niềm yêu thích của cô qua sự việc nhanh chóng chế tạo ra loại vũ khí hạng khủng như Kích Việt 15 ngay sau khi có được tài nguyên.

Hiển nhiên, lời của Quý Thanh Hòa rất có sức cám dỗ với cô. Trình Kiến cúi đầu, làm dịu cảm giác khô khốc vì không chớp mắt trong thời gian dài, sau đó lại ngẩng lên đối diện với Quý Thanh Hòa.

“Nếu em nhận lời, anh định làm gì?”

“Đương nhiên là thành lập một hạng mục mới rồi, chúng ta cùng nhau chinh phục ước vọng khó thực hiện này đi.” Mặt anh dạt dào kích động, Trình Kiến hiểu rất rõ cảm giác nhiệt huyết sôi trào vì nghiên cứu này.

Tay chân cô ngứa ran, máu huyết toàn thân chảy rần rần, não bắt đầu hưng phấn.

“Em…”

“Trình Kiến.” Hứa Úy kịp thời chặn lời cô ngay khi cô mở miệng, sắc mặt anh khó coi, chỉ là trong mắt người ngoài, anh lúc nào cũng là như vậy. Nhưng Trình Kiến đã sống chung thân mật với anh một khoảng thời gian nên có thể nhận ra sự khác biệt trong đó.

Cô quay đầu nhìn Hứa Úy, máu huyết sôi trào bỗng tắt nguội. Ánh mắt anh sắc lẹm, nghiêm khắc như đang cách không cắt xẻ thần kinh cô.

“Em suy nghĩ đã.” Trình Kiến lảng tránh tầm mắt anh, da đầu tê tê.

Đương nhiên, Quý Thanh Hòa cũng biết trong chớp mắt mới rồi, Hứa Úy đã ảnh hưởng đến phán đoán của Trình Kiến, thần sắc thoáng biểu lộ vẻ khôi hài và lạnh lùng.

“Sao em vẫn chẳng thay đổi gì thế.” Anh nói với Trình Kiến, “Vẫn sợ anh ta thế cơ à.”

“Không phải.” Trình Kiến rất tự tin về mặt này, đáp lại Quý Thanh Hòa rất dứt khoát, “Em không sợ nữa rồi, nhưng em phải suy nghĩ cẩn thận hơn.”

“Được thôi.” Quý Thanh Hòa vỗ hai tay vào nhau, cười, “Tất nhiên anh có thể cho em thời gian suy nghĩ, nếu em không vừa mắt anh, không muốn làm việc với anh, tự mình nghiên cứu riêng cũng không thành vấn đề.”

Như làm ảo thuật, giữa hai lòng tay khép lại của anh rơi ra một tấm thẻ quyền hạn treo một cái móc hình cún con, ném cho Trình Kiến.

“Trong này có mọi tư liệu chất dung hợp sinh học cơ giới anh làm, giao cho em đấy.”

Trình Kiến cau mày không hiểu lắm. Trái lại, Quý Thanh Hòa thì rất thản nhiên, nói: “Chỉ là một cuộc vui chơi hết mình với tư duy mà thôi, anh phát hiện ra đồ tốt, muốn chia sẻ với em, làm gì phải căng vậy đâu?”

Quý Thanh Hòa không hề nhắc đến những nghiên cứu khác của Trình Kiến ngoài chi giả, có vẻ như hoàn toàn không biết gì về kho tiến hóa.

Trình Kiến loáng thoáng có cảm giác như khi tán gẫu với anh ở phòng thí nghiệm hồi còn học trong trường. Thật ra cô có rất nhiều lời muốn nói, muốn trao đổi với anh, nhưng Hứa Úy ở ngay bên cạnh làm cô cứ cảm thấy lập trường của mình cần phải kiên định hơn.

Một mặt, quan hệ của cô và Quý Thanh Hòa không thích hợp gần gũi quá mức, mặt khác, cô từng hoài nghi Quý Thanh Hòa trước mặt Hứa Úy, cô không nên có quan hệ mật thiết với anh.

Trình Kiến nhìn thẻ từ trong tay, có cái này rồi, cô có thể dùng đầu cuối ghé thăm kho dữ liệu Quý Thanh Hòa trao quyền cho cô. Điều này đi ngược lại với quy định chia sẻ tài nguyên nội bộ của cấp trên, trước kia, hai người họ rất hay làm chuyện này ở Viện Nghiên cứu Trung ương, Trình Kiến làm không xong việc gì sẽ để đó, đàn anh sẽ trực tiếp bảo trợ lí của anh hoàn thành giúp cô, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao khi đó cô lại có thể có thời gian làm nghiên cứu của mình.

Quả thật là Quý Thanh Hòa vẫn luôn giúp đỡ cô, từ lúc ở trường cho đến khi đã vào xã hội, anh chưa bao giờ thiếu tôn trọng với cô, mâu thuẫn và bất đồng quan điểm lớn nhất giữa hai người họ cũng chỉ ở chuyện chất dung hợp sinh học. Rất khó để nói rằng anh tốn công tốn sức làm ra chất dung hợp sinh học kết nối máy móc với cơ thể người không phải là có ý muốn hòa hoãn quan hệ với cô.

Hoặc giả, Quý Thanh Hòa cũng muốn giảm mức độ kháng cự trong lòng cô đối với chất dung hợp sinh học thông qua cái này.

“Cảm ơn, em sẽ xem xét thật kĩ.”

Trình Kiến quyết định tiếp nhận thành quả này, vì gần đây cô bùng nổ rất nhiều cảm hứng trong việc cải tiến chi giả, bộ não đã tiến thêm một bước tiến hóa giúp Trình Kiến suy nghĩ nhiều hơn. Cô vốn đang phiền não vì không sao kết nối thông suốt được với thần kinh, chẳng ngờ Quý Thanh Hòa lại đưa cho cô thứ cô muốn có nhất.

“Còn vấn đề gì muốn hỏi anh nữa không?” Quý Thanh Hòa mỉm cười nhìn cô, mắt cong cong như mảnh trăng non.

Trình Kiến buông lỏng cảnh giác, ngước lên nhìn anh, ánh mắt trong vắt, “Đương nhiên là có rồi, cơ mà hôm nay anh đến là để đặc biệt đưa cho em cái này à?”

Ý cô là, rõ ràng bây giờ anh đang phải đối mặt với rất nhiều khả năng bị ám sát, sao còn dám ra ngoài chạy lung tung?

Quý Thanh Hòa chung đụng với cô lâu hơn Hứa Úy rất nhiều, đương nhiên rất nhanh đã nhận ra Trình Kiến thay đổi thái độ.

“Không hẳn, nhưng việc này cũng nằm trong mục đích chính, hôm nay anh đến chủ yếu là để xem tình trạng của nhóm binh lính tiêm chất dung hợp sinh học đầu tiên.”

Nhắc đến cái này, sắc mặt Trình Kiến hơi biến đổi, sau đó cô trò chuyện với Quý Thanh Hòa rất nhiều, dĩ nhiên đều liên quan đến chất dung hợp sinh học.

Tiễn Quý Thanh Hòa đi rồi, vẻ mặt Trình Kiến hãy còn rất nghiêm túc. Cô không để ý tới Hứa Úy nhưng Hứa Úy lại thu hết phản ứng của cô vào mắt suốt cả buổi. Đến khi ra cửa xuống thang máy rồi, cô mới nhớ ra mình chẳng nói chuyện gì với Hứa Úy đó giờ.

“…” Cô xoay người nắm ống tay áo Hứa Úy, hơi ngượng ngùng, “Xin lỗi, ban nãy em nói chuyện say sưa quá.”

Hứa Úy cũng chẳng để tâm chuyện này, anh quan tâm đến cái khác hơn.

“Em có muốn gia nhập hạng mục cải tiến chi giả mà cậu ta nói đó không?”

Trình Kiến ngẩn ra, nhìn anh, mở miệng rồi lại ngậm vào, nhất thời không nói nên lời.

Cô không biết Hứa Úy có hiểu nghiên cứu khoa học có ý nghĩa đến mức nào với cô không, đó không là cái không trắng thì đen, dẫu có là thứ đám nhà khoa học tội đồ bên Dahl phát minh ra, cần tán thưởng cô vẫn sẽ tán thưởng.

“Có.” Trình Kiến tỉnh táo lại, trả lời rất thẳng thắn. Cô nhìn Hứa Úy, trong mắt chẳng mảy may giấu giếm, “Em muốn mọi người đều trở nên mạnh hơn, như anh muốn bản thân trở nên mạnh hơn vậy, bọn em cũng theo đuổi sức mạnh, chỉ là phương thức khác nhau mà thôi.”

Hứa Úy đối mặt với cô, cô không hề né tránh.

Nếu nhất định phải nói Trình Kiến thích Hứa Úy chỗ nào, cảm giác vừa nhìn đã mê khiến tốc độ tiết adrenalin của cô tăng vọt đó, thực ra chính là cảm giác bị anh mạnh mẽ nắm gọn trong tay.

Từ nhỏ Trình Kiến đã thích vũ khí có sức công phá lớn, khi còn bé, cô vô cùng ao ước các tiểu đội đặc chiến, sùng bái nhất là đội trưởng. Sau này lớn lên, vì cảnh ngộ của mình không tốt nên cô luôn cố gắng hạ thấp mình, bình thường nom cô có vẻ nhút nhát nhưng sự điên cuồng và dã tâm trong lòng cô lại hoàn toàn ngược lại, đè nén càng sâu, khát vọng càng mạnh.

Hứa Úy là đối tượng cảm mến hoàn mĩ của cô, nhưng cô biết giữa mình và anh tồn tại một rãnh vực rất sâu về giá trị, anh có thể cung cấp quá nhiều cho cô mà cô khi đó lại khuyết thiếu giá trị tồn tại trong mối quan hệ này. Lúc còn là một tay mơ, Trình Kiến chưa từng mong ước rằng Hứa Úy sẽ yêu mình đến mất trí rồi từ bỏ thân phận và cấp bậc để yêu đương với cô.

Thậm chí cô còn rối rắm vì chuyện đó.

Bởi sự điên cuồng mất trí đó sẽ khiến người cô cảm mến không còn mạnh mẽ như cô tưởng tượng nữa, thiếu sót về mặt lí trí cũng là một phần của yếu đuối.

Nhưng kỳ thực cô chưa bao giờ nghĩ đến nếu có một ngày Hứa Úy không còn hùng mạnh nữa, cô sẽ đối mặt với anh với thái độ thế nào.

Cô muốn Hứa Úy dùng kho tiến hóa, nếu có thể, cô mong rằng Hứa Úy có thể hùng mạnh mãi mãi. Mà cô cũng nguyện lòng hỗ trợ anh càng ngày càng mạnh hơn.