Ngày Tàn

Chương 62: A Kiến, tôi chưa từng yêu ai




Hứa Úy chưa liếm được hai phút, bên dưới cô đã ướt nhẹp.

“Em muốn làm nghiên cứu của em, chuyện này không có vấn đề gì hết.” Anh cắm rút hai ngón tay trong mắt lỗ ướt át của cô mấy cái rồi chống dương v*t lên, trượt cọ qua lại dính nước nhờn lên thân ngọc hành, định làm lần tiến vào kế tiếp trở nên thông thuận hơn.

“Nhưng em có thể đặt sức khỏe của mình lên trước được không? Em không thể quá mệt nhọc được, sức khỏe của em căn bản cũng không cho em làm vậy.” Anh cụp mắt, dưới rèm mi, con ngươi đen láy ngập tràn lo âu. Không chỉ mình Trình Kiến nóng nảy mà alpha của cô cũng thế.

Lúc nào cũng phải lo lắng cô có làm bản thân mệt chết đi không.

Trình Kiến cào cào ghế ngồi, chưa đáp lại Hứa Úy ngay. Cô đưa tay ấn ngọc hành anh đặt trước lối kín của mình xuống, cạ cạ, cảm giác dâng lên rồi thì đút mạnh vào trong mấy tấc, chưa được bao lâu, vật cứng đó đã trượt ra chọc thẳng vào âm vật của cô.

Hứa Úy nâng mặt cô lên nhìn thật kĩ, gương mặt cô nhóc tái nhợt màu bệnh ốm, màu đỏ tình dục vấy lên nom đặc biệt nổi bật.

“Nghiên cứu quan trọng đến vậy với em à?”

“Phải.” Trình Kiến nhìn anh, thẳng thắn đáp: “Đời này em có thể mất đi bất kì thứ gì, nhưng không thể mất đi khả năng sáng tạo và anh.”

Hứa Úy lấp kín miệng cô hôn môi, quy đầu ướt nước bên dưới cọ hai cái bên miệng lỗ cô rồi cắm mạnh vào, làm Trình Kiến bật kêu thành tiếng, ngón tay nắm chặt tay áo anh.

Một tay anh chống lên lưng ghế, một tay giữ mặt cô không cho cô thoát khỏi nụ hôn, thân dưới ra sức đâm thọc cấp tốc như máy đóng cọc vậy.

dương v*t của anh đang ra ra vào vào trong âm đ*o của cô. Trình Kiến bị đ*t chỉ thiếu điều òa khóc, tiếng thở dốc cám dỗ khôn cùng, hoàn toàn khơi dậy ham muốn chinh phục của anh.

Mũi chân bị giơ cao của cô không ngừng đung đưa theo tốc độ cắm rút, tiếng rên rỉ cũng ngày một khó nhịn. Trình Kiến cảm thấy trong người tê rần, khoang sinh sản của cô bị quy đầu liên tiếp đâm chọc, Hứa Úy lại sắp đ*t vào trong đó.

Điều này làm dấy lên một nguy cơ trong lòng cô. Hiện giờ cô đang trong thời kì rụng trứng, nếu bị anh đ*t vào bắn tinh, có khả năng rất cao cô sẽ mang thai. Nhưng cô còn chưa hoàn thành nghiên cứu…

“Ra ngoài, ư… Đừng, anh mau… mau ra đi.” Trình Kiến khống chế cánh tay bủn rủn của mình đẩy anh. Hứa Úy bắt bàn tay quấy rối của cô ấn vào bên tai cô, tiếng thở dốc càng thêm trở nặng.

“Không… Em không muốn mang thai…” Hốc mắt Trình Kiến ửng đỏ, nước mắt dâng lên rất nhanh, chỉ trong thoáng chốc, đôi mắt đã rưng rưng đẫm lệ.

Cô bất lực nhìn anh như bị anh cưỡng hiếp vậy, thân dưới non nớt vẫn đang cất chứa hoàn toàn vật cứng thô lỗ của anh, kháng cự anh mà thái độ chẳng có sức phản kháng chút nào, khiến thân dưới của anh càng cứng rắn hơn.

Yết hầu Hứa Úy động đậy, hốc mắt hơi súng huyết, nhìn cô chằm chằm gắt gao. Hai người giằng co một hồi, anh rút ngọc hành sắp khảm vào khoang sinh sản của cô ra, nắm mặt cô hôn nghiến môi cô.

Sau khi nụ hôn dài đằng đẵng ướt át kết thúc, Hứa Úy bỏ cẳng chân cô xuống, vùi mặt vào hõm vai cô thở hổn hển. Anh dò ra sau ngửi gáy cô, mùi hương nơi đó sạch sẽ, ngoài của chính cô ra thì không xen lẫn của bất kì ai khác.

Hứa Úy nhét dương v*t hãy còn cương cứng về quần, kéo khóa lên, ngồi về vị trí của mình khởi động xe.

Trình Kiến nhìn anh, đưa tay chùi sạch nước mắt trên mặt mình, cứ cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Cô biết Hứa Úy muốn đánh dấu cô, nhưng phương diện sinh lí không thể nào nối liền, thế nên làm cô mang bầu đứa con là một cách khác.

Nhưng điều đó không có nghĩa lí gì hết, Trình Kiến cảm thấy nó không có. Quan hệ giữa cô và Hứa Úy không cần bất cứ cái gì gắn bó, chỉ cần Hứa Úy đứng đó, cô sẽ chạy về phía anh. Cô không hiểu vì sao anh lại cố chấp với chuyện hoàn toàn đánh dấu cô như vậy.

“Em yêu anh.” Trình Kiến lặng lẽ mặc lại quần rồi quay đầu nghiêng người xáp lại nhìn sườn mặt Hứa Úy, “Em rất yêu anh, bất kể chuyện gì xảy ra, anh cũng không được nghi ngờ chuyện này.”

Hứa Úy giơ tay lên ấn đầu Trình Kiến, đẩy cô trở lại chỗ ngồi, “Tìm chỗ nào có bao rồi tôi sẽ làm em tiếp, chuyện này chẳng liên quan gì đến việc nghi ngờ em có yêu anh hay không hết.”

Trình Kiến ngẩn người, cô nhoẻn miệng, ngắm sườn mặt Hứa Úy, bỗng dưng muốn vùi mình trong lòng anh được anh ôm hôn vô cùng.

“Em cũng rất thích cảm giác bị anh làm, thật đấy, chỉ là bây giờ em không dám mang thai, em còn nghiên cứu…”

“Anh biết, anh tôn trọng em.” Hứa Úy đánh tay lái, xe rẽ vào một con đường khác. Một tay anh lái xe, tay kia xoa xoa vai cổ cô trấn an, “… Chỉ là có lúc, khả năng tự kiềm chế của anh không được tốt lắm.”

Lúc nói câu này, ánh mắt Hứa Úy hơi ảm đạm, mối tình này không chỉ thay đổi một mình Trình Kiến mà có lẽ ảnh hưởng đối với anh mới là to lớn nhất.

Người vẫn luôn bình tĩnh minh mẫn, khi đối mặt với căng thẳng trong tinh thần và sự thất bại của lí trí, sẽ nổi lên lo âu và hoang mang từ tận đáy lòng.

Tình cảm nóng bỏng hoàn toàn xa lạ khiến anh không biết phải ứng đối thế nào, xúc động mãnh liệt của cảm xúc và kinh nghiệm lạnh nhạt từng trải đan xen vào nhau, khiến một người xưa nay quả quyết như anh đến có nên liếm cô hay không cũng chẳng phán đoán được.

Muốn liếm, nhưng lại cảm thấy hình như không nên.

Tại sao lần này cô lại không ướt? Xảy ra vấn đề ở đâu? Có phải lỗi của anh hay không?

Anh cũng đang không ngừng học hỏi… nhưng tựa hồ mãi vẫn chưa tìm được phương hướng để học, anh không biết cái mình học được liệu có phải cái cô cần hay không.

“Khả năng tự kiềm chế của anh rất tốt.” Trình Kiến vội bác bỏ lời anh, “Có bao nhiêu alpha có thể lập tức rút ra không tiếp tục ngay khi bạn tình từ chối đâu?”

Hứa Úy nhất định là độc nhất, anh làm gì cũng có thể lập tức dừng ngay, dường như ở anh chẳng tồn tại cái gọi là sợ hãi và chá ghét, giống như chưa bao giờ có cái đặc biệt thích vậy.

Má anh giật giật, phỏng chừng đang nghiến răng. Như hạ một quyết tâm rất lớn, Hứa Úy siết chặt tay lái, đến mức đốt ngón tay trắng bệch.

Đây là lần đầu tiên anh có biểu hiện chùn bước, nhưng anh vẫn gánh lấy cảm giác xa lạ ấy, cất tiếng nói ra lời muốn nói nhất.

“A Kiến.”

“Anh chưa từng yêu ai, chỉ biết giết người, từ nhỏ họ đã huấn luyện để anh có thể hoàn thành mọi nhiệm vụ cấp trên hạ xuống. Trước nay anh chưa từng tiếp xúc với những chuyện trong tình cảm, trong lòng cũng không có khái niệm đó.”

“Có thể anh còn chưa đủ tốt với em, nếu cảm thấy anh có chỗ nào không đúng, em có thể kiên nhẫn dạy cho anh không?”

“…”

Trình Kiến cắn chặt môi dưới, trợn trừng mắt, nhất thời lại nước mắt lưng tròng, vừa cúi đầu đã có lệ tuôn rơi.

Cô luống cuống đưa tay lau nước mắt, nhưng tự dưng họng cứ nghẹn ngào, suýt nữa bật khóc thành tiếng.

“Anh rất tốt rồi mà.” Cô không ngừng lau mắt mình, nức nở, “Thật đấy, anh đã tốt lắm rồi.”

Anh có thể không giỏi ăn nói, không biết phải biểu đạt thế nào, không biết nên yêu thế nào, nhưng anh thật sự rất tốt.

Một mực lẳng lặng tận tâm tận lực bảo vệ cô, một mình vượt qua biết bao nhiêu ngày đêm đằng đẵng.

Kể từ giây phút ánh mắt cô đậu lên người anh, cô đã biết rằng tình yêu của anh ắt chẳng quá rõ ràng.

Nhưng đã làm được tới mức này rồi, anh cần gì phải hiểu thế nào là yêu nữa?