Kiến trúc nơi này về cơ bản đã bị phá hủy hoàn toàn, đâu đâu cũng là zombie lang thang, muốn mang một người ra khỏi đây quả thực khó như lên trời.
Khi thành viên tiểu đội nhìn thấy chỉ huy của mình vác một người toàn thân lếch thếch đầu bù tóc rối xuất hiện, họ lập tức vội vàng đứng nghiêm, chào kiểu quân đội với anh.
“Chỉ huy.”
Người đàn ông ngắn gọn chỉ huy, “Đi.”
Leo lên phi cơ, Trình Kiến bị người đàn ông ném thẳng vào chỗ ngồi như tiện tay vứt rác vậy.
Nhờ phúc anh ta, Trình Kiến vốn đau đầu đến ngất đi lập tức vì đau mà bất lực bị ép tỉnh lại, tựa vào ghế, tay ôm kín đầu.
“Hóa ra là một nữ beta.”
Ngồi đối diện cô cũng là một cô gái, cô nàng nhìn Trình Kiến nói vậy. Trình Kiến ngước đôi mắt rưng rưng những giọt lệ sinh lí nhìn cô nàng, chân mày nhíu chặt vì đau nhức, hơi thở cũng hơi dồn dập.
Cô gái kia tóc vàng mắt xanh, môi đỏ mọng. Cô nàng thò tay sờ mặt Trình Kiến, pheromone alpha mãnh liệt theo đó xâm phạm dò xét đầy phách lối, rất hiển nhiên, cô nàng tỏ rõ rất có n*ng thú với Trình Kiến.
Trình Kiến mắt to trừng mắt nhỏ với cô nàng, thống khổ giơ tay giữ đầu mình, bật ra một tiếng rên rỉ.
“Ha, được pheromone của tôi bao bọc thoải mái vậy cơ à? Sau khi nhiệm vụ kết thúc có muốn lên giường với tôi không?”
“Tôi nhức đầu có được không!” Trình Kiến hết sức cạn lời với nữ alpha này, đám alpha bọn họ quả nhiên đều trời sinh tự đại.
“Bé cưng đáng thương, thật khiến người ta đau lòng quá đi mà.” Cô nàng vươn tay vuốt tóc Trình Kiến, Trình Kiến không biết làm sao đành gượng gạo tránh né, cả hai như mèo vờn chuột mấy lượt, làm người đàn ông vóc dáng cao lớn bên cạnh cô nhìn không nổi.
“Clara, tốt nhất là cô nên thôi đi, tôi cảm thấy tâm trạng chỉ huy hiện giờ không được tốt lắm đâu.”
“Vì sao?” Clara nhìn gã to con, “Tiêu Ân, ăn nói thì phải có chứng cớ mới được chứ.”
“Beta cô đang đùa giỡn đã làm bẩn vai áo của chỉ huy đó.”
Clara tỉnh ngộ, tự nhận thấy bầu không khí không ổn, tay bưng kín miệng. Cô nàng cẩn thận nhìn ra trước, người đàn ông bị người khác kiêng dè không mảy may có phản ứng gì, anh ta giống hệt một núi băng, chỉ mặt không biểu cảm thôi cũng có thể tỏa hơi lạnh ra ngoài.
Trình Kiến đau đầu muốn chết, cô đỡ trán cúi đầu, vừa toát mồ hôi lạnh vừa nhìn chòng chọc sàn tàu, hi vọng có thể chuyển dời sự chú ý khỏi cơn đau choáng.
“Có phải kế tiếp… chúng ta sẽ về khu an toàn không?”
Cô cảm thấy mình cần một thành phố ổn định để chữa trị tử tế, phản ứng cơ thể cho cô thấy lần này chắc chắn bị thương không nhẹ.
“Không.” Người đàn ông giữ im lặng nãy giờ lần đầu tiên chủ động lên tiếng, bóng lưng cứng rắn của anh nom như một tay lính đánh thuê dũng mãnh vô tình mà Trình Kiến từng thấy trong phim.
“Chúng tôi phải tới Dahl.”
“Tại, tại sao lại phải tới đó!” Trình Kiến ngẩng phắt đầu trợn tròn mắt. Ai cũng biết nơi đó là đầu nguồn bùng phát virus zombie, mọi tội ác và hủy diệt đều bắt đầu từ đó.
Từ sớm trước khi virus bùng phát, đó đã là thành phố tội ác nơi tụ tập tội phạm và những kẻ theo chủ nghĩa khủng bố, thối nát vô phương cứu chữa. Các nhà khoa học tà ác và phần tử khủng bố đã chế tạo virus, sau đó dùng nó phá hủy trật tự thế giới, Ngày Tàn ập tới chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi.
Đa số phần tử khủng bố đã dựa vào virus zombie cải tạo toàn bộ bản thân, hơn nữa nhờ kho vũ khí tích lũy qua nhiều năm cướp đoạt, chúng đã sớm biến Dahl thành thủ đô tội ác có thể nói là sừng sững không đổ trong chiến tranh, trong thành phố đầy rẫy tội nghiệt và chết chóc, đồng thời còn cất giấu bí mật giải mã virus của trăm năm trước.
Vì sao những phần tử khủng bố đó lại không biến thành zombie mà còn có được sức sống và thể lực dồi dào mạnh mẽ?
E rằng chúng đã nắm giữ được ranh giới chuyển hóa zombie cực kì quan trọng nào đó.
Trình Kiến chỉ là một nghiên cứu viên bình thường vừa rời khỏi ghế nhà trường ra ngoài thực tập, từ bé cô đã lớn lên ở khu an toàn, chưa từng trải đời, chỉ nghe đến tên thành phố khiến ai nấy đều kinh hồn táng đảm kia thôi cũng đủ khiến lòng cô toát ra kinh hãi quấn quanh cơ thể.
“Tôi không muốn đến đó!”
Người đàn ông phía trước mãi không trả lời, Trình Kiến chỉ có thể nhấn mạnh lại một lần nữa, giọng có phần tuyệt vọng, cô không mạnh mẽ được như những alpha trước mắt, một khi đến đó, kết cục của cô tuyệt đối chỉ có một chữ – chết.
Người đàn ông không lên tiếng, chỉ đánh mắt ra hiệu cho cấp dưới bên cạnh, có người hiểu ý lượm một khẩu súng trong kho vũ khí trong góc ném cho Trình Kiến. Trình Kiến mờ mịt nhìn khẩu súng trong tay rồi lại ngẩng đầu nhìn về người đàn ông.
“Dù có cái này tôi cũng không tự bảo vệ được, nơi đó là thành phố tội ác Dahl cơ mà…”
“Cô có thể chọn dùng nó bắn vỡ đầu mình.” Người đàn ông lạnh lùng nhìn Trình Kiến, lời anh ta nói ra khỏi miệng còn vô tình hơn ánh mắt anh ta.
Trình Kiến khiếp hãi! Cô nhìn người đàn ông mà không thể tin nổi, còn đối phương thì đã chẳng có ý định tiếp tục lằng nhằng vấn đề này với cô, trực tiếp xoay người đi vào khoang trước phi cơ.
“Ôi, quả nhiên, là vì cưng không phải cấp dưới của lão đó hả? Lão dịu dàng với cưng thật đấy.” Thấy người đàn ông đi rồi, rốt cuộc Clara cũng dám mở miệng. Cô nàng cau mày đánh giá Trình Kiến đang đực mặt ngơ ngác, mà Trình Kiến nghe mỹ nữ tóc vàng nói vậy thì lại càng ngơ ngác hơn.
Cô thật sự tức muốn chết rồi! Tưởng là chờ được cứu viện, kết quả lại là chờ được tử thần thế này đó sao? Trình Kiến hít thở sâu hồi lâu, vất vả mãi mới nói được một câu nói có tổ chức rõ rảng.
“Chị gọi như vậy là dịu dàng á? Rõ ràng anh ta bảo tôi đừng gây cản trở mau tự sát đi thì có ấy!”
Đón lấy ánh mắt chất đầy chất vấn của Trình Kiến, Clara lắc đầu, kiên nhẫn giải thích với cô.
“Vì cưng không phải cấp dưới của lão nên lão mới cho cưng súng để tự lựa chọn đó, hồi chị đây mới vào đội từng sợ hãi chùn chân trước một nhiệm vụ gần như bất khả thi, lão chẳng nói chẳng rằng, ném thẳng tôi ra khỏi trực thăng luôn.”
“…” Trình Kiến ngỡ ngàng nhìn mỹ nữ trước mắt, khó mà có thể tưởng tượng được người đàn ông kia lại có thể xuống tay làm chuyện như vậy.
“Chính nhờ nhiệm vụ đó, tôi đã học được cách đối mặt với sự sợ hãi của mình. Dựa vào người khác thì mãi mãi chỉ có thể là một kẻ yếu, hôm nay cưng có thể trở về khu an toàn uống cà phê xem phim rạp, nhưng nếu ngày mai khu an toàn bị phá hủy thì sao? Đây là Ngày Tàn, chúng ta phải dựa vào chính mình mới sống được.”
“Nhưng chị là lính đặc chủng được huấn luyện nghiêm khắc còn tôi bây giờ vẫn chỉ là một nghiên cứu viên thực tập mà thôi!”
Trình Kiến thực sự không muốn nổi quạu với cô nàng alpha xinh đẹp đã kiên nhẫn khuyên giải mình này, thế nên chỉ có thể nhẫn nại trình bày: “Nghe này, tôi có hiểu biết về súng ống thật, bởi ngoài virus tôi còn học tập nghiên cứu về vũ khí tân tiến nữa, nhưng lĩnh vực tôi hiểu biết không phải là cầm những vũ khí này cùng các chị đi liều mạng, tôi sống là để cùng viện nghiên cứu làm hậu viện cung cấp cho các chị!”
“Nhưng chúng tôi không đợi được đến ngày thực tập sinh cô trưởng thành thành chuyên gia.” Tiêu Ân lưng hùm vai gấu trông có vẻ rất hung hãn lắc đầu nhìn Trình Kiến, giọng ồm ồm nhấn mạnh: “Nếu bây giờ cô có thể cung cấp trợ giúp cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cần đến cô, nhưng nếu cô chỉ biết gây trở ngại thì chúng tôi cũng chẳng đợi được đến hồi báo tương lai của cô.”
Clara nhoẻn cười, đôi môi đỏ mọng nhếch lên có phần bất đắc dĩ, “Beta em yêu, bọn tôi đều là người đi bên bờ sinh tử, tất cả đều có khả năng đánh mất bản thân ngay giây tiếp theo.”
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Trình Kiến im lặng, cô đã cảm nhận được tính nghiêm túc của sự việc, trường học chưa bao giờ dạy cho cô những điều này, mà chuyện bị buộc phải trưởng thành sớm khiến nội tâm cô sợ hãi và đau khổ khôn cùng.
“Chúng tôi sẽ không giết cô, nhưng cũng không có nghĩa vụ phải cứu cô, nhiệm vụ của chúng tôi vốn chỉ là lập tức tới Dahl cứu nhân viên nằm vùng đang gặp nguy hiểm ra mà thôi, đến lấy nguồn năng lượng cô mang ra ngoài cũng là nhiệm vụ đột xuất.”
Tiêu Ân hất hàm nhìn Trình Kiến, trong mắt lại không hề có ý khinh thường, “Còn cô thì vốn càng không cần dẫn theo, cô nên cảm ơn chỉ huy mới đúng, anh ấy không tàn nhẫn như cô nghĩ đâu, ít nhất anh ấy cũng cho cô quyền lựa chọn sống hoặc chết. Mang cô ra khỏi đống phế tích đầy zombie mà không bị cào cắn tuyệt đối không phải chuyện gì dễ dàng, so ra khó khăn hơn một phát súng tiễn cô đi nhiều.”
Cô bỗng cảm thấy cứ mãi sống trong khu an toàn, nhận sự bảo vệ mà quân nhân dùng cả tính mạng để hoàn thành như một chuyện đương nhiên có hơi ngu ngơ thiếu hiểu biết.
“Cảm ơn.” Trình Kiến gật đầu, nhận ân tình này. Trong lòng cô hơi xấu hổ, nhưng nhiều hơn là lo âu đối với tương lai của bản thân.
Cô có bản lĩnh gì để có thể khiến những tay lính đặc chủng đã quen vô tình này đặc biệt bảo vệ mình đây? Mà nếu dựa vào khẩu súng trong tay, cô có thể sống được bao lâu ở thành phố tội ác Dahl?
Trình Kiến chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, lúc này cô đã quên khuấy mất vết thương trên đầu mình có vẻ nhẹ hơn trong tưởng tượng.
Tốc độ của phi cơ đã qua cải tạo chuyên biệt đi rất nhanh, nay đã vững vàng đáp đất, đổ bộ lên Dahl.
Vạt nắng chiều cuối cùng đã tắt, giờ đã vào đêm, đây chính là lúc zombie mặc sức tung hoành…