“Cô còn trẻ.”
Lời này hai năm trước Bùi Chẩn đã nói với Trần Tĩnh.
Bác sĩ gọi người nhà tuyên bố Bùi Kính Dương đã rơi vào trạng thái là người thực vật, Bùi Chẩn đã nói qua với cô.
“Bác sĩ nói có 50% xắc xuất khôi phục ý thức”.
Lúc đó mới kết hôn chưa tới nửa năm, hai người tình cảm chín muồi. Đối với lời khuyên bảo này, Trần Tĩnh có hơi tức giận. Cô tin vào xắc suất 50% đó, cô tin rẳng chỉ cần mình cố gắng, cố gắng chăm sóc, Bùi Kính Dương trong sáu tháng sẽ có một ngày nào đó tỉnh lại, sau đó bọn họ tiếp tục ở bên nhau.
Cô vẫn luôn tin, cần phải tin.
“Nửa năm sau đó chỉ có 10% đến 15% người bệnh có thể khôi phục ý thức”.
“Dự đoán nếu chăm sóc tốt người bệnh có thể duy trì 6-7 năm, nếu hơn nữa có thể được 10 năm trở lên”.
Dòng thời gian trôi qua, những lời bác sĩ cũng có sự thay đổi.
Mọi người đều cam chịu, Bùi Kính Dương sẽ không tỉnh lại nữa.
50%, 10% Trần Tĩnh không còn lựa chọn.
Hai năm, lại nghe thấy mấy lời này, Trần Tĩnh buông chén trên tay xuống, không có âm thanh bén nhọn, tiếp tục múc canh, giọng không hề để ý:
“Vậy cho nên?”
“Cô có thể có cuộc sống của mình, Kính Dương có tôi.”
Trần Tĩnh khẽ cười ra tiếng, đẩy bát canh vừa múc ra xa, buông thìa xuống, đầu hơi cúi về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt Bùi Chẩn, nói: “Tôi nên có cuộc sống riêng như thế nào?”
Không đợi Bùi Chẩn trả lời, cô tiếp tục nói: “Mỗi năm đơn vị trao bằng tiên tiến là tôi, như đưa tới đúng giờ danh hiệu đền thờ trinh tiết, chỉ cần một ngày Bùi Kính Dương còn thở, tôi phải tiếp tục làm tốt người nhà của anh hùng, tôi muốn sống cuộc sống riêng như thế nào?”
Bùi Kính Dương và Trần Tĩnh vào Diêm Thành cùng một năm.
Năm đó Bùi Kính Dương thi vào Cục Công An Diêm Thành được hạng nhất, so với anh thì tư chất của Trần Tĩnh bình thường hơn rất nhiều, nhưng dù gì thì bề ngoài cũng làm ở Tòa thị chính Diêm Thành tiếng tăm lừng lẫy.
Năng lực Bùi Kính Dương rất cao, làm việc khéo léo cười nói đưa đẩy, công việc luôn nghiêm túc khắc khổ, được người ta nói là thiên chi kiêu tử, mọi người dự đoán anh sẽ là là một chi đội trưởng trẻ nhất cục Công An Diêm Thành từ trước tới nay.
Thiên chi kiêu tử lại ngã xuống từ một vụ án rất lớn từ hai năm trước, bị tên tội phạm dùng xe đâm đến năm lần, thẳng cho tới lúc đồng đội đến mới ngã xuống.
Sau đó, ngủ mãi không tỉnh.
Từ lúc đó, Trần Tĩnh luôn là người được đồng nghiệp cực kỳ hâm mộ, trở thành kẻ đáng thương trong mắt người khác. Người thân ngã xuống, người khác lên thay, đạo đức và xã hội đều nói anh làm việc thiện. Nếu người không được sự đồng tình, thì người thân của anh làm thế nào?
Vậy thì Trần Tĩnh không thể mỗi ngày năm giờ được tan tầm về chăm sóc người chồng thực vật, vậy nếu Trần Tĩnh thoát khỏi danh hiệu “Người nhà anh hùng”, những người đó sẽ nói những gì đây?
Trần Tĩnh biết bản thân mình mấy năm nay được thăng chức, cùng cái chức danh ” Người nhà anh hùng ” này có liên quan, vậy sau này họ bố trí như thế nào?
Nước miếng dìm chết người.
Trần Tĩnh có thể có lựa chọn, nhưng những người thích đứng ở nơi vĩnh viễn chỉ có đạo đức tối cao sẽ phán xét như thế nào.
Có một vài việc không thể lựa chọn, chuyện này chỉ có thể có một đáp án.
Những vinh dự cấp cho cô quan trọng to lớn mức nào.
Trần Tĩnh chỉ có thể hiến tế bản thân làm Thánh Nữ, cam lòng trả giá, vĩnh viễn trong sạch.
Đây là bọn họ muốn một kết cục cho quá khứ, danh hiệu người nhà anh hùng vĩnh viễn không rời không bỏ.
“Hôm nay nghỉ ngơi thì ra ngoài đi dạo, thả lỏng”.
Bùi Chẩn chuyển hướng câu chuyện, không hề nhắc lại chuyện đó.
Trần Tĩnh gắp một đũa tôm đã bóc vỏ, liếc mắt ra bên ngoài, nói: “Hôm nay nóng nực như vậy, chú thật muốn tôi đi thả lỏng?”
Bùi Chẩn nghe thấy lời nói có hơi nóng nảy, không muốn nhiều lời nữa, đứng dậy cầm chén đũa của mình bỏ vào bồn rửa bát, tính muốn thoát khỏi nòng pháo.
“Thả lỏng không chỉ có một cách.”
Lúc đi ngang qua Trần Tĩnh, Bùi Chẩn vẫn không nhịn được nói thêm một câu.
Trần Tĩnh không trả lời, cầm đũa kẹp một hạt đậu tương ở mâm cơm, một hạt rồi lại một hạt, nhưng không đưa lên miệng.