Ngày Nóng Bức - Tam Phục Thiên

Chương 39




Bùi Chẩn rời đi, không thuận theo ý cô đùa nghịch hai luồng no đủ. Hai ngón tay đưa theo cổ áo Trần Tĩnh xuống trước ngực, cởi cúc áo ra, thong thả ung dung, cởi từng nút tiếp từng nút. 

Trần Tĩnh rũ mắt xem động tác trong tay hắn, chậm rãi, quần áo mở ra, áo ngực cũng rơi xuống dưới, miễn cưỡng che đậy cảnh xuân.  Bùi Chẩn không cởi hẳn quần áo của cô ra, đẩy áσ ɭóŧ lên, hai viên đầṳ ѵú nhỏ nhắn run rẩy, quá chọc người.

Hắn cúi xuống hôn, ngậm vào một hạt, mυ”ŧ một cái, tiếp theo đầu lưỡi cũng đảo quanh, đầṳ ѵú càng thêm cứng lên, dùng hàm răng cắn cắn cọ qua cọ lại, càng lúc càng ngứa. 

“Ưʍ…” Trần Tĩnh không nhịn được ngâm lên, cô ôm chặt đầu hắn, ngón tay khó nhịn luồn vào mái tóc cứng. Lỗ nhỏ khó chịu quá, cô lắc lắc mông, nghiền lên túi bao lớn, tìm góc độ ma sát âm đế.

Dưới thân Bùi Chẩn đã sưng to, hắn phun viên đậu trong miệng a, chậc một cái, hạt màu đỏ tươi, đầṳ ѵú đã ướt đẫm. Tay hắn luồn xuống dưới, một tay tháo dây lưng, vẫn không tìm được khóa váy.

Trần Tĩnh thấy động tác dần không còn kiên nhẫn, mắt ý cười cười, chụp tay hắn, đưa đến khóa kéo giấu bên sườn eo, cởi được lưng quần váy. Bùi Chẩn nâng eo cô lên, nâng cả người về phía trước, ý muốn cởi hẳn ra.

“Aiz..”

Tư thế nữ trên nam dưới, Trần Tĩnh dùng lực, lòng bàn chân dẫm lên trên quần, vết thương vẫn chưa kết vảy bị động đến, không nhịn được kêu lên. Bùi Chẩn chau màu, biết cô bị đυ.ng tới vết thương, một tay hắn ôm cô vào lòng. Một tay nâng cả người lên. Quần áo hắn vẫn chỉnh tề, người trong lòng nửa kín nửa hở, một đường đi đến phòng ngủ.

Trần Tĩnh bị đặt lên giường, hai chân trần trụi, quần dài đã sớm rơi trên mặt đất. Chỉ còn lại chiếc quần ren nhỏ bao bọc nơi u cốc.

Lúc này Bùi Chẩn không nhìn vào chỗ mê hoặc kia, cầm cổ chân cô, kiểm tra gót chân.

Còn tốt, miệng không vỡ ra, chỉ là đυ.ng vào hơi khó chịu một chút.

Trần Tĩnh nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của hắn liền nổi tâm tư, dùng bu bàn chân di di lên bao lớn của hắn, tránh đi miệng vế thương nghiền lên túi to, từ trên xuống dưới, càng lúc càng cương cứng. Bùi Chẩn thoáng nhìn động tác ở chân cô, chậm rãi buông lỏng nắm tay ở cổ chân, đôi tay chống xuống nệm, nhìn cô làm bậy.

Trần Tĩnh đang đỉnh đỉnh nơi này, trượt thân xuống cách hắn ngày càng gần, ngón chân đặt trên dây lưng quần, vuốt ve, nói:”Cởi”.

Bùi Chẩn nhìn theo mũi chân cô, qυầи ɭóŧ bao bọng hình tam giác, cùng áo sơ mi nửa kín nửa hở lộ ra nửa bên vυ”. Đáy mắt hắn đã tràn đầy du͙© vọиɠ, rút dây lưng bên hông, trực tiếp cởϊ qυầи dài, lộ ra một quả pháo đang bị bao bọc bởi qυầи ɭóŧ, chờ được phát động.

Trần Tĩnh di  mũi chân đến, lại dẫm lên túi lớn, vừa nặng vừa nhẹ, hô hấp dần nặng nề, mũi chân cô lại đưa đến lưng quần, dùng sức kéo xuống, lộ ra cây súng thật.

Quá lớn.

Trần Tĩnh dùng cả hai chân, mu bàn chân non mềm cọ sát ngọc hành, vuốt ve khe rãnh, tiếp theo cọ lên mã mắt.  Ngực Bùi Chẩn nóng hừng hực, hàm sau cắn chặt, hàm dưới căng thẳng, bỗng nhiên hắn bắt lấy cổ chân cô, cây gậy ngang ngược đâm đâm thẳng vào gan bàn chân. 

“Đau…”

Mới chạm vào một chút, Trần Tĩnh liền kêu một tiếng quyến rũ, Bùi Chẩn lúc này mới tỉnh táo lại, lòng bàn chân vẫn chống đầu cây gậy. Cô như cố ý đùa dai nhìn mặt hắn đang si ngốc.

Bùi Chẩn mặt mày giương lên, trực tiếp đè lên, ngón tay linh hoạt, cởϊ qυầи ren ra. Chưa đến ba giây, thứ che đậy cuối cùng bay theo hướng hắn ném đi, Bùi Chẩn vội vã như đã lâu không được ăn cơm no, sờ soạng lung tung hai cái, thấy lỗ nhỏ đã ướt đẫm liền cắm thẳng vào.

Cái miệng nhỏ lâu ngày không được làm, thít chặt.

Bùi Chẩn lại càng vội, không chờ cô thích ứng, bắt đầu hung hăng đẩy hông, hai chân Trần Tĩnh phải vòng qua eo hắn, không ngừng đẩy đẩy ra, nhưng không làm cho hắn nơi lỏng một chút, đâm càng ngày càng nhanh. 

Trần Tĩnh bị căng đến không chịu nổi, mắt ứa ra hai hàng nước, lòng bàn tay nhẹ véo vành tai hắn, nhẹ gọi: “Bùi Chẩn… Nhẹ thôi…đau…”

Mỏng manh đến âm cuối cũng run run.

Bùi Chẩn càng nghe càng cương cứng, trực tiếp đem hai chân cô gấp lên trước ngực, xương mu chạm vào nhau, đâm thẳng vào hoa tâm, hai cái mông trên dưới run rẩy, lỗ nhỏ nước chảy theo rãnh mông xuôi xuống, ga trải giường bị ướt một mảnh đen tối.  

Trần Tĩnh bị làm đến toàn thân bủn rủn, da thịt trắng nõn bị biến thành màu hồng nhạt, cô vuốt ve hai bên trứng, xoa bóp hai viên tròn tròn:”Bắn đi…bắn cho em…”.

Dưới thân Bùi Chẩn nóng lên, suýt chút nữa bắn ra theo ý cô, hàm dưới banh ra tiếp tục thọc vào rút ra. 

Hắn bóp vòng eo cô, lật người quay lại, một tay ấn sau eo, một tay đỡ cây gậy cứng rắn thọc sâu vào.  Tư thế này càng chọc đến tận cùng. Trần Tĩnh cảm nhận được đáy động của mình bị chọc đến sắp nứt ra, thở dài một hơi, hoàn tòan không còn sức, vùi mặt vào gối đầu, mồ hôi dính đầy trên mặt.

Bùi Chẩn đỡ mông cô, nhìn cánh hoa đỏ thắm vì bị ma sát, mắt hắn đen lại, lực hông chọc vào rút ra ngày càng dã man, đâm cho hai luồng vυ” của Trần Tĩnh nảy tưng tưng, lắc lư không ngừng. Hắn cầm lấy một con thỏ chơi đùa trong tay, nâng eo Trần Tĩnh giúp cô đứng lên.

Trần Tĩnh sớm bị chọc đến toàn thân mềm nhũn, làm gì có sức nữa, mặc cho hắn tự chơi vυ” mình. Cô dựa vào ngực hắn, nghiêng đầu liếm láp vành tai, thổi một hơi nóng bỏng vào màng nhĩ, giọng nói nỉ non gọi một tiếng: “Anh…”

Lòng bàn tay nắm hai viên trứng, đồng thời hóp bụng dùng dức kẹp chặt, cuối cùng cũng làm hắn bắn ra.