Ngày Nóng Bức - Tam Phục Thiên

Chương 37




Bùi Chẩn giữ cô trong tầm tay, không nói gì, mắt đưa xuống nhìn hai bàn chân trần trụi. Sắc đỏ của sơn móng chân bị cái nóng hun tới đỏ bừng, vài vết bẩn bên trên, không còn màu trắng nõn.

Hắn cong lưng cởi giày ra, hai ngón tay cầm giày đặt trước mũi chân Trần Tĩnh, nói:”Đeo vào đi”.

Hành động thân mật, nhưng lời nói lại nhạt nhẽo, làm cô cân nhắc một lát.

Cô treo trái tim, thử thăm dò nói: “Chân bẩn…”

Nhưng Bùi Chẩn vẫn như cũ, nói câu:”Đeo vào đi”. 

Tựa như người tốt làm việc tốt, không có tình.

Đợi một lát, Trần Tĩnh vẫn không có động tác nào. Bùi Chẩn không chờ đợi thêm, chân trần đeo tất, đạp lên nhựa đường định xoay người rời đi.

Thấy hắn rời đi, ngón tay Trần Tĩnh cuống quít giữ chặt góc áo, âm thanh nhỏ nhẹ, không tự tin như trước đó, nói:”Chân đau…”. Dáng vẻ thấp thỏm,cô đơn.

Bùi Chẩn nghe thấy vậy ngẩn ra, xoay người ngồi xổm trước người cô, tay nâng cổ chân lên, đánh giá vết thương. Trần Tĩnh chân trần chạy tới, gót chân đã đen xì, nhưng tập chung nhìn vào thấy có vài vết xước miệng đã tụ máu.

Bùi Chẩn cau mày, ngón tay vỗ vỗ, làm cho bụi bặm rơi xuống.

Động tác nhẹ nhàng, nhưng vẫn làm cô hít vào một hơi.

Bùi Chẩn ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt nhỏ nhắn nhíu lại trông đang rất khó chịu. Hắn không động nữa, miệng để sát vào thổi khí, chậm rãi thổi đi những hạt bụi bẩn. Chân phải khá sạch sẽ, Bùi Chẩn nâng chân cô lên nhét vào trong giày, sau đó lại nâng chân kia lên, tiếp tục động tác đó.

Sửa sang lại xong không chờ cô mở miệng, hắn cong lưng quay người, vẫn còn ngồi xổm nói:”Lên đi”. 

Ánh mặt trời chiếu vào đường cong ở lưng, áo màu trắng thuần, cổ tay áo phát sáng.

Chóp mũi Trần Tĩnh chua xót, ngửa đầu mở to hai mắt, muốn hơi nước nơi đáy mắt tan đi.

Bùi Chẩn không chờ được động tác người phía sau, đầu hơi nghiêng, lại nói:”Đi lên, tôi cõng em”. 

Đáy mắt cô càng thêm ướŧ áŧ, cô đưa mu bàn tay lên lau, cúi người ngực kề sát lưng hắn. 

“Về nhà được không?”

Trần Tĩnh hai tay vòng lên cổ Bùi Chẩn, cánh môi đóng mở bên vành tai hắn, tâm tình lưu luyến. 

Lông mi Bùi Chẩn rung rung, không trả lời, bước chân không dừng lại.  

Đại hội hôm nay diễn ra ở một tòa nhà trong tòa thị chính, cách tiểu khu Tân An mười phút đi bộ. Mặc dù Bùi Chẩn không mang giày, nhưng tốc độ rất nhanh, vài phút sau đã đi tới cửa nhà.

Trần Tĩnh vội vã đi tìm hắn, không cầm theo túi và chìa khóa. May sao Tiểu Vương ở nhà, mở cửa cho hai người.

“Aiz, sao lại thành như vậy?” 

Chị Đỗ vừa thấy vết thương ở lòng bàn chân Trần Tĩnh, vội đi tìm hòm thuốc, muốn giúp cô xử lý. Trần Tĩnh được Bùi Chẩn đặt lên ghế sô pha, chân co rụt lại, hướng về phía chị Đỗ và Tiểu Vương nói:”Tiểu Vương, chị Đỗ, hôm nay trong nhà có việc, hai người tan tầm sớm đi”. 

Tiểu Vương cùng chị Đỗ thấy bất ngờ, muốn hỏi thêm vài câu, nhưng cô không nhiều lời, chỉ cười cười muốn họ đi về. Hai người vừa đi, cô nhìn Bùi Chẩn, giơ hòm thuốc có ô xy già trong tay nói:”Lại giúp tôi, được không?” 

Bùi Chẩn cúi đầu xuống nhìn, vẻ mặt cô bình trĩnh, gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều, ý cười nơi đáy mắt. Hắn rũ mắt xuống, che lại thần sắc âm u, nhận dung dịch trong tay cô, lần nữa ngồi xổm xuống trước người cô.

Lúc trước đã giúp cô xử lý qua loa, lúc này đơn giản hơn nhiều, chủ yếu là sát khuẩn bằng dung dịch lên trên vết thương.

“Rất xin lỗi”.

Bùi Chẩn đang giúp Trần Tĩnh bôi thuốc, nghe thấy lời này, tăm bông dừng lại một chút, tròng mắt cất giấu bên trong mí mắt run rẩy.

“Rất xin lỗi.”

Yết hầu Trần Tĩnh nghẹn ngào, cô nhắm chặt môi, kiềm chế lại tiếng nức nở, nhưng tuyến nước mắt như bị đứt, những hạt chân châu nhẹ nhàng rơi xuống, từng viên rơi trên đầu gối. 

Bùi Chẩn kiếm chế mình không được ngẩng đầu lên, chuyên chú vào việc trước mắt. 

Nhưng Trần Tĩnh lại nấng một tiếng lại một tiếng, không dừng lại được, không ngừng lặp lại:”Rất xin lỗi”.  

Một tiếng sau tan thành mảnh nhỏ.

Bùi Chẩn lảng tránh tiếng khóc nhỏ nhẹ này, tốc độ trong tay trở nên nhanh hơn, hắn muốn chạy nhanh khỏi đây.  

“Đừng đi”.

Trần Tĩnh không màng tới vết thương vừa được xử lý xong, hai chân dẫm lên mặt đất, cả người lao đến, ngăn lại hành động Bùi Chẩn đang muốn đứng lên, cô ngồi quỳ trên đùi, ôm chặt lấy cổ hắn, không ngừng nói: “Đừng đi…”

Trần Tĩnh chưa bao giờ dính người như vậy, Bùi Chẩn không thoát khỏi giam cầm. 

“Lòng tôi có chú”. 

Lời nói của Trần Tĩnh dồn dập, người cô càng dán gần về hắn, lặp lại câu nói đó:

“Lòng tôi có chú…” 

Cánh tay Bùi Chẩn đang định giãy giụa cứng đờ, buông xuống.  

“Bùi Chẩn, lòng tôi có chú…”

Trần Tĩnh  dùng sức ôm chặt, hai trái tim kề sát nhau, tiếng đập thình thịch vang lên.