Bùi Chẩn đi rồi.
Chỉ một mình hắn đi, không mang theo Bùi Kính Dương.
Trần Tĩnh nghĩ rằng hắn chỉ ra ngoài một lát, nhưng chờ cho tới khi trời tối hẳn, vẫn không chờ được người trở lại.
Chờ một lúc, đến là hai người khác.
“Chào cô Trần, tôi là Vương Triết, được Bùi tiên sinh mời đến đây, là hộ lý chăm sóc hàng ngày cho anh Bùi Kính Dương, cô cứ gọi tôi là Tiểu Vương là được”.
Nói chuyện là người đàn ông tầm ba mươi tuổi, đứng trước cửa nhà Trần Tĩnh, tự giới thiệu, sau đó đưa giấy chứng nhận chuyên nghiệp của mình cho cô xem.
“Chào cô Trần, tôi cũng được Bùi tiên sinh mời tới đây”. Trần Tĩnh đang lập xem tờ sơ yếu lý lịch, một giọng nữ tiếp tục vang lên:”Tôi phụ trách nấu ăn, sinh hoạt cho cô và anh Bùi Kính Dương, cô gọi tôi là chị Đỗ là được”.
Cửa nhà nhỏ hẹp, Vương Triết đứng chắn kín mít. Chị Đỗ đi lên từ sau lưng Vương Triết đến trước mặt Trần Tĩnh, cũng đưa giấy chứng nhận của mình cho cô xem.
Cứ như vậy, Bùi Chẩn đã đi rồi.
An bài thỏa đáng cho Trần Tĩnh cùng Bùi Kính Dương, một mình ra đi.
Trần Tĩnh không gọi được cho hắn, điện thoại đánh tới đánh lui, vẫn chỉ có tạp âm.
Trần Tĩnh muốn đi hỏi Lận Trạch Viễn, vẫn chưa mở miệng, liền lùi bước. Cô phải gọi hắn như thế nào. Ba của Bùi Kính Dương hay vẫn là ba chồng? Trần Tĩnh không muốn.
Đến ngày tổ chức đại hội, làm việc với tập đoàn Nhuận Sinh, chắc hắn sẽ tới, Trần Tĩnh nghĩ.
Nhưng Trần Tĩnh đếm đầu người, từng bước từng bước đi tìm, cũng không tìm thấy hắn.
“Chị Tĩnh, chị đang tìm ai sao?”
Tiểu Lâm đi từ cửa sau đi lên, ngồi bên cạnh Trần Tĩnh, thấp giọng hỏi. Trên đài thư ký Quách đang phát hiểu, Trần Tĩnh không tiện trả lời, lắc lắc đầu.
Hội nghị diễn ra dài dòng, vài lãnh đạo thay nhau lên phát biểu. Chờ vài người lãnh đạo phát biểu xong, thời gian hội nghị đã trôi qua một nửa.
“Kỳ quá…”
Tiểu Lâm không biết tự lẩm nhẩm cái gì.
“Làm sao vậy?” Trần Tĩnh đè nặng âm thanh hỏi.
Tiểu Lâm tiến đến bên tai Trần Tĩnh, nhỏ giọng nói: “Có một hộ gia đình đại biểu hình như không có ở đây…”
Nghe được lời này, Trần Tĩnh lập tức mở di động ra rà xoát hồ sơ điện tử, hàng trước là những hộ gia đình của đại biểu.
Chính xác là thiếu một nhà.
Trần Tĩnh vội cong lưng cúi xuống, cúi đầu nói với Tiểu Lâm:”Tôi đi liên hệ với Trưởng phòng Mã, xem tình huống thế nào”.
Trần Tĩnh không tìm được trưởng phòng Mã, nhưng tìm được hộ gia đình đại biểu kia, người này có việc gấp nên chỉ ra ngoài một lát. “Ngại quá, còn mất công cô ra ngoài tìm tôi”.
“Không sao, chú vào đi thôi, chắc sắp tới lượt các hộ gia đình đại biểu lên đánh giá về công ty”.
Trần Tĩnh đi đến phía sau người này.
Thời tiết đã lập thu, nhưng cái nóng vẫn tăng cao, mãi không chịu hạ nhiệt.
Trần Tĩnh liếc mắt nhìn thời tiết hôm nay, nghĩ bao giờ mới có thể có mưa, đẩy lùi thời tiết oi bức này. Tại ánh nắng chói mắt, cô bất chợt dừng bước chân, bò lên lan can, phóng mắt nhìn ra xung quanh.
“Cô làm sao vậy?”
Vị đại biểu thấy động tĩnh này, quay đầu sang vẻ mặt hoang mang.
“Không sao, không sao, chú đi vào phòng hội nghị trước đi, tôi còn có việc cần giải quyết một lát”.
Trần Tĩnh đã xác định, bóng dáng vừa thoáng qua kia chính là hắn, cô còn chưa nói xong, chạy nhanh về phía cầu thang.
Chính là hắn.
Trần Tĩnh càng chạy càng nhanh, đáy lòng đã chắc chắn, bóng dáng phía sau cây đại thụ kia chính là của Bùi Chẩn. Nhưng cho dù tốc độ có nhanh đến đâu, khi cô chạy đến dưới lầu, phía sau cây đại thụ sớm đã không còn bóng dáng.
Chỉ có một cổng ra, đúng rồi, chỗ này chỉ có một cổng. Bước chân cô không nghỉ tiếp tục chạy về phía cổng khu nhà.
“Á..”
Hôm nay Trần Tĩnh mặc váy và giày cao gót, chạy quá nhanh, nên đế giày mắc vào miệng cống thoát nước. Lọt đế giày xuống, vừa vặn, không nhấc chân lên được.
Trần Tĩnh trực tiếp tục cúi xuống, cởi giày ra, để chân trần tiếp tục chạy. Ngoài cửa lớn có một ngã tư, bóng người đan xen. Nhưng vẫn không tìm thấy người như bóng dáng đứng phía sau cây đại thụ. Cô đứng nhìn dòng người xe như ngựa trước mắt, không ai giống hắn, cô đứng giữa ngã tư thất thố hô to:”Bùi Chẩn”.
Ở đâu…
Cô đột nhiên thấy được, giống như đột nhiên tìm được rồi.
Đối diện bên kia đường chính là bóng lưng giống với Bùi Chẩn.
Trần Tĩnh vui mừng khôn xiết, nhấc chân định chạy như bay qua đó.
Nhưng lần này, cô vẫn chưa thành công, bỗng nhiên bị một lực lớn túm lấy, đâm sầm vào một vòng ôm của người nào đó.
“Đừng đuổi theo.”
Bùi Chẩn đang tránh ở góc đường cuối cùng cũng đi ra, giữ chặt người đang định vượt đèn đỏ.
Trần Tĩnh ngẩng đầu, vừa thấy là hắn, gào lên: “Chú đã chạy đi đâu!”
“Có người không một tiếng đã chạy lấy người như chú không?”. Đôi tay Trần Tĩnh đập bồm bộp trước ngực hắn, chất vấn:”Sao chú có thể bắt tôi lựa chọn?”
“Vì sao muốn bắt tôi phải lựa chọn…”
Trần Tĩnh đập hai cái, sức lực bỗng trầm xuống, tay để ở trước ngực hắn, nước mắt rơi lã chã: “Anh ấy còn nằm ở đó, chú bắt tôi phải chọn thế nào…”.