Ngày Nóng Bức - Tam Phục Thiên

Chương 30




Từ ngày đó, Bùi Chẩn dần dần không còn mở quán nướng nữa.

Tình huống cụ thể ra sao cô cũng không rõ lắm, không hỏi nhiều, chỉ phát hiện gần đây có vài cuộc điện thoại xa lạ cổ quái tăng lên. Gần đây Trần Tĩnh cũng bận bịu, chạy qua chạy lại khu Thành An. Việc sửa chữa cũng không quá khó khăn, những người tham gia đầu tư rất tích cực, có vài người cũng chùn bước. Khu đó có một tòa cao ốc đang đắp chiếu, đình chỉ thi công gần bảy năm, gần 2000 hộ không giao được, 130 biệt thự không có chủ.

Đây là khu quy hoạch lớn nhất Diêm Thành, cuối cùng thành án bất động sản lớn nhất.

Cô sửa chữa bản vẽ, cố gắng thu hút nhà đầu tư.

“Aiz, nếu có thể thu hút nhà đầu tư, công việc của chúng ta cũng đã hoàn thành được một nửa rồi…” 

Đồng nghiệp ở Cục cải ban gần đây vì thu hút vốn đầu tư bận sứt đầu mẻ trán, hạng mục chậm chạp mãi không có tiến triển, không khỏi kêu lời oán than trời đất.

“Chị Tĩnh” Tiểu Lâm đè nặng giọng nói, nhỏ giọng hỏi: “Có phải hôm nay chị đi cùng thư ký Quách đi gặp nhà đâu tư khu bên kia phải không?”

Trần Tĩnh vội vội vàng vàng sửa lại tài liệu để tối nay đàm phán, gật đầu, không nhiều lời.  

Tiểu Lâm thấy cô vội vàng như vậy nên không hỏi nữa, chống đầu than vãn:”Hi vọng nhà đầu tư này là đại gia, có thể cùng nhau bàn xong hai hạng mục này…”.

Trần Tĩnh cười cười với Tiểu Lâm, trong lòng cổ quái.

Nói như vậy cũng là sửa lại rồi bán đi, thu hút phần lớn dân bản địa hoặc hợp tác với nhà đầu tư trước đó. Trần Tĩnh không hiểu vị này có hứng thú gì với hạng mục này.

Trần Tĩnh và đoàn người của  thư ký  Quách đến khách sạn trước, chuẩn bị tài liệu.

“Tiểu Trần, ở làm việc ở Cục cải ban, cảm giác thế nào?”

Xem qua lại tài liệu xong, Trần Tĩnh vào phòng vệ sinh sửa sang lại dáng vẻ, lúc đi ra gặp thư ký Quách ở ban công hút thuốc, bị gọi lại. 

Ngón tay Trần Tĩnh vê vê cổ tay áo sơ mi, đi đến cười nói:”Rất thực tế, lợi ích không tồi”.  

Thư ký Quách hơi cúi đầu, ngón tay gõ gõ mẩu thuốc, nói:”Lúc nào cũng ngồi một chỗ ở bàn làm việc, dần dần, khó trách khỏi nhụt chí”.  

Trần Tĩnh gật gật đầu, trả lời thẳng thắn: “Thư ký nói đúng, gần đây công việc càng làm tôi mở rộng tầm mắt, nhiều vấn đề cũng đã được giải đáp”. 

Thư ký Quách vừa lòng cười cười, không nói gì thêm, vân vê ấn tàn thuốc, đi ra ngoài, đi qua vỗ nhẹ vai Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh cùng thư ký Quách quay lại phòng bao, người đầu tiên đầu tư vừa lúc vào đến.  

“Thư ký Quách, chào ông, tôi là Lận Trạch Viễn.”

Người này hơn ba mươi tuổi, trẻ hơn nhiều so với Trần Tĩnh đã nghĩ. 

Giới thiệu tiếp đón xong liền ngồi xuống, chủ yếu là thư ký Quách và người này bàn chuyện, Trần Tĩnh chỉ ngôi một bên ghi chép.

Mới gặp mặt, hai người hàn huyên bên ngoài, chuyện trò khách sáo.  

“Thư ký Quách, ngại quá” Lận Trạch Viễn nhìn thời gian, đánh gãy cuộc bàn luận, nói:”Có một vị trưởng bối, mấy năm gần đấy mới trở về Diêm Thành,  nói ra chính người đó mới là người sáng lập ra Nhuận Sinh, trước mắt vẫn là người chức vụ cao nhất của chúng tôi, muốn mời người đó đến đây thương lượng, có tiện không?”  

Thư ký Quách sắc mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh thu lại cảm xúc, đồng ý, nhìn ra hiệu cho Trần Tĩnh bằng mắt. 

Trần Tĩnh vội vàng đứng lên cùng Lận Trạch Viễn, đi đến cửa, chuẩn bị tiếp đón.

Phòng là kiểu cửa hai cánh, Trần Tĩnh và Lận Trạch Viễn mỗi người một bên, đồng thời đẩy cửa ra phía ngoài.

Ngực Trần Tĩnh đông cứng.

Người đang đi tới, cùng với người bên cạnh đang vẫy vẫy tay, đúng là Bùi Chẩn.