Đúng như Trần Tĩnh đã dự đoán, công việc của cô có thay đổi.
Cô bị chủ nhiệm điều đến phòng “Cải Ban cũ. Văn phòng cải tạo Cựu Thành, làm những dự án cải tạo vẫn luôn bị đình chỉ tại Thành An- Diêm Thành.
Trần Tĩnh vẫn luôn làm việc giấy tờ trên bàn giấy, đột nhiện bị điều động đến tạm thời, không chỉ có đồng nghiệp mà cô cũng thấy chấn động.
“Tiểu Trần này, làm việc thực tế mới có thể hiểu biết được”.
Dương chủ nhiệm giao văn kiện cho Trần Tĩnh, cười nói với cô.
Trần Tĩnh lập tức hiểu ý, nghi hoặc nháy mắt tan thành mây khỏi, đang muốn cung kính mở miệng, nhưng bị ông đánh gãy:”Làm cho tốt”.
Dương chủ nhiệm vỗ vỗ vai Trần Tĩnh, không nhiều lời đi vào phòng họp.
Lần cải tạo này nhằm vào khu Thành An trước những năm 2000, tiến hành cải tạo khu này thành chung cư cao cấp phục vụ xã hội. Cô cần đi cùng đồng nghiệp đến tận nơi điều tra, sửa chữa cho phù hợp, báo cáo hiệu quả sớm nhất. Năm năm trước báo cáo đã mất hết số liệu, nơi đây đã muốn quy hoạch 17 năm trước. Phải báo cáo lên phòng giám định xem có phù hợp với điều kiện sửa chữa khu dân cư này hay không.
Những hộ gia đình ở Thành An rất nhiều, hiện trường quy hoạch gian nan hơn so với tưởng tượng rất nhiều.
Cô đã quen làm văn phòng công chức đi muộn về sớm, mấy ngày nay đúng là rất hao tổn sức lực. Nhưng cô cũng cảm ơn công việc mới này, chỉ mệt chân tay, còn não thì rất tốt.
Cô không rảnh biểu hiện như đi vào cõi thần tiên trước mặt người khác.
Kể từ ngày đó đã qua gần nửa tháng, hai người lại khôi phục sinh hoạt như nửa năm sau khi bùi Kính Dương xảy ra chuyện.
Không lên tiếng, yên lặng, mới mẻ, xa lạ, ở chung nhưng không giao lưu.
Không, còn hơn so với ngày trước.
Bùi Chẩn không ở nhà để tránh giao tiếp lúc Trần Tĩnh tan tầm trở về.
Hắn tính toán thời gian ra khỏi cửa, hai người luôn đi lướt qua nhau dưới hàng hiên.
Hàng hiên hẹp hòi, hắn luôn chủ động nép thân mình sang một bên.
Hàng hiên âm u, chiếu không thấy khuôn mặt xụ xuống của hai người.
Dáng vẻ đan xen, không ai có thể biết.
Trần Tĩnh cứng cổ nhìn vào trên khóa cửa, chìa khóa cắm không chuẩn vào ổ, cô chỉ mở cửa mà như mất hết sức lực. Từ sau khi bị điều đến cục cải ban, ban ngày cô đều phải chạy đến hiện trường, lấy số liệu rồi sửa sang công văn, có lúc còn làm đến tối muộn.
Bên mép giường của Bùi Kính Dương có một chiếc bàn dài, trước mặt đều là mấy thứ đồ cần dùng của anh. Trần Tĩnh bỏ những thứ lặt vặt không quan trọng sang một bên, lấy một chỗ đặt máy tính gõ văn kiện.
Hiện tại cô không biết mấy giờ Bùi Chẩn sẽ về nhà.
Cô đứng ở ban công đã lâu, vẫn chỉ có cô cùng mấy con muỗi bay không ngừng nghỉ trong đêm khuya.
*
Lần này Thành An khu Cựu Thành cải tạo xóa bỏ 152 tiểu khu đã cũ, kiến trúc diện tích khoảng chừng 542.79 vạn mét vuông, cư dân khoảng 6.67 vạn hộ. Hỗn loạn trước mắt mang đến rất nhiều vấn đề, xử lý số liệu quá phiền toái. Cũng may kiến thức cơ bản của Trần Tĩnh vững chắc, có thể đảm nhiệm được.
“Tiểu Trần, cô mau đến…”
Trần Tĩnh đang ở nhà làm việc, bỗng nhiên nhận được điện thoại của trưởng phòng Mã. Âm thanh ồn ào, tiếng người kêu la hết đợt này đến đợt khác, hoàn toàn không nghe được trưởng khu Mã nói gì.
Mấy tòa nhà cũ được tu sửa thay thế, phá bỏ di dời, cho nên Cục cải ban yêu cầu xác định số hộ sẽ bị rời đi, số liệu và diện tích bao nhiêu hộ gia đình. Phải làm rõ từng điểm, điều tra tình huống sửa sang rồi báo cáo lên Cục cải ban.
Trưởng phòng Mã phụ trách khu dân cư, là người làm cùng Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh nghe không rõ lời trưởng phòng Mã nói, nhưng đại để có thể hiểu rõ chút tình huống bên đó, nói mình sẽ đến đó bây giờ.
Khép lại máy tính, Trần Tĩnh đứng dậy, cầm túi ra cửa.
Nhưng xoay người nhìn đến mặt của Bùi Kính Dương, bước chân Trần Tĩnh dừng lại.
Trần Tĩnh mím môi, mở khung chát với Bùi Chẩn, nhắn tin bảo hắn trở về trong coi.
Đầu ngón tay gõ gõ, nhưng vẫn không thành câu.
Trần Tĩnh cắn mạnh cánh môi, xóa mấy chữ đã đánh vào khung chát, gọi điện thoại. Bùi Chẩn nhận điện rất nhanh, Trần Tĩnh lời ít ý nhiều giải thích vài câu, Bùi Chẩn trả lời: ‘Được”, kết thúc trò chuyện.
Trần Tĩnh không biết Bùi Chẩn bao lâu thì trở về, một bên nhắn tin trấn an trưởng phòng Mã qua wechat, một bên do dự chờ đợi.
Bùi Chẩn trở về nhanh hơn so với cô tưởng, đường đi hết tầm mười lăm phút, nhưng vừa mới đươc mười phút đã về đến cửa. Trần Tĩnh không rảnh nghĩ xem hắn thuyết phục khách hàng như thế nào, nghe được tiếng mở cửa, liền xách túi chạy vội ra ngoài.
Động tác của Bùi chẩn cũng vội vàng như cô.
Túi Trần Tĩnh lỏng lẻo chưa đóng kỹ, hai người vội vàng đâm vào nhau làm túi bung ra, đồ rơi ra đầy đất.
Trần Tĩnh đang sốt ruột nên càng thêm nôn nóng, Bùi Chẩn ngồi xổm xuống giúp cô cùng nhau thu thập. Túi có rất nhiều đồ lặt vặt và cả giấy tờ, hai người rất nhanh đã nhặt hết lên.
Trần Tĩnh đéo túi lên, nhanh đi ra cửa.
Bùi Chẩn không tránh sang một bên, còn nghiêng thân mình che cửa, cửa phòng bị chắn kín mít.
“Cái này?”
Trên tay Bùi Chẩn cầm một hộp thuốc, hộp màu trắng vuông, một nửa đã xẹp xuống, đã dùng rất nhiều.
Trần Tĩnh không nói gì, lạnh mặt muốn lấy lại.
Đầu ngón tay Bùi Chẩn nghiêng về một bên, không để cô được như ý.
“Cái này là?”
Bùi Chẩn tiếp tục hỏi, giọng nói nghiêm túc.
Trần Tĩnh tiếp tục động tác, muốn lấy lại hộp thuốc, nhưng vô dụng.
Cô cười lạnh một tiếng, mí mắt không nâng, nhìn chằm chằm hộp thuốc trong tay hắn:”Không cần chú lo”.
Không có được câu trả lời, mày Bùi Chẩn nhíu chặt, trên tay dùng sức thêm vài lần, đầu ngón tay Trần Tĩnh kéo lại đã trắng bệch.
Không lấy lại được, Trần Tĩnh hơi cáu, buông tay ra, ngẩng mặt lên nhìn hắn:
“Đây không phải là việc mà bố chồng của tôi cần quan tâm”.
Ánh đèn ở cửa đánh vào con ngươi của Trần Tĩnh, ánh sáng chói mắt.