Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 68: Hỉ




Editor: AM

Phổ An Huyền là một thị trấn có phong cảnh tú lệ, con người chất phác, sản vật dồi dào. Thường xuyên có người từ bên ngoài đến đây du ngoạn giải sầu. Còn nữa, từ khi trong trấn xuất hiện thần y thì lại không ngừng có người đến đây.

Nếu người dân đi trong trấn mà nhìn thấy người lạ, hoặc là người nào đó mặc quần áo hoa lệ, họ đều không cảm thấy ngoài ý muốn mà chỉ yên lặng đi đường vòng, để tránh việc đụng vào nhân vật lớn nào đó.

Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ đi đường sông ba ngày, lại ngồi xe ngựa bốn ngày, cuối cùng thì cũng đến được Phổ An Huyền vào buổi chiều hôm nay.

Tới thị trấn, Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ cũng không vội vã đi tìm thần y mà tìm một khách điếm rửa mặt chải đầu, dọc theo đường đi rất gấp gáp, cho nên hai người đều phủ đầy bụi. Ngay cả bọn họ còn ghét bỏ chính mình chứ đừng nói là người khác.

Vội vàng tắm rửa rồi thay quần áo, hai người gọi một bàn đồ ăn, Triệu Chính An hì hục ăn không ngừng, không biết có phải hai ngày nay đi quá nhanh hay không mà Chung Tử Kỳ không ăn uống được gì, chỉ ăn một ngụm rồi bỏ đũa xuống.

"Một lát nữa để thần y khám bệnh cho ngươi xem sao, đừng để bệnh của ta hết rồi mà làm ngươi mệt chết." Triệu Chính An đau lòng khi nhìn thấy Chung Tử Kỳ tiều tuỵ.

Chung Tử Kỳ không để ý cho lắm: "Có lẽ là do đi đường nhanh quá nên không quen thôi."

Triệu Chính An lắc đầu: "Dù sao thì cũng đi tìm thần y mà, để hắn xem bệnh cho ngươi, xem có sao không, nếu có chuyện thì còn có thể trị sớm."

Chung Tử Kỳ gật đầu: "Được rồi."

Hai người ăn đầy bụng rồi mới hỏi thăm tiểu nhị: "Tiểu nhị ca, nghe nói trong trấn của các ngươi có thần y, không biết là ở đâu?"

Tiểu nhị cười hắc hắc: "Hai vị đến trấn chúng ta tìm thần y sao?"

"Đúng vậy, nghe nói có y thuật rất cao, cho nên chúng ta đến đây, không biết hiện tại hắn ở nơi nào?" Triệu Chính An cười nói.

"Ở con đường bên kia có một y quán, chính là của thần y, các ngươi cứ đi là có thể tìm được."

"Được, cám ơn tiểu nhị ca."

Triệu Chính An thưởng cho tiểu nhị mấy đồng, tiểu nhị vui vẻ nhận lấy, nụ cười càng thêm chân thành.

Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ dựa theo con đường mà tiểu nhị chỉ đi đến một con phố khác, hèn chi tiểu nhị nói là có thể tìm được, chỗ của thần y, tuy là nghèo nàn nhưng mà diện tích gần giống cửa tiệm của bọn họ, trên cửa treo một bảng hiệu viết hai chữ "Y quán", không có thêm một chữ nào dư thừa.

Nếu không phải không ngừng có người đi đi vào vào chỗ này, bọn họ còn tưởng là mình đi lộn chỗ!

"Các ngươi cũng đến tìm thần y à?" Một lão A mẫu hỏi.

"Đúng vậy, A mẫu, lúc nào cũng có nhiều người như vậy hả? Này phải đợi đến khi nào mới xong?" Chung Tử Kỳ hỏi.

"Đừng thấy nhiều người như vậy mà nản, thần y khám rất nhanh, thần y chỉ cần biết ngươi bị bệnh gì là được. Sau đó sẽ để tiểu đồ đệ của hắn bốc thuốc." Lão A mẫu rất có kinh nghiệm, lập tức nói cho hai người biết tình huống bên trong.

Chung Tử Kỳ gật đầu, đứng phía sau lão A mẫu với Triệu Chính An.

Đúng như lời lão A mẫu nói, nhìn thấy nhiều người nhưng mà tốc độ khám rất nhanh, nghe những người khác nói, trừ khi là bệnh nan y, chứ nếu là bệnh đau đầu trúng gió này nọ thì sẽ do đồ đệ của thần y trị liệu.

Rất nhanh, trời còn chưa tối thì đã tới lượt của Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ, mà hai người cũng là nhóm cuối cùng, bởi vì nghe đồ đệ của thần y nói: "Hôm nay tan ở đây, mọi người về đi, mai lại đến."

Tuy rằng mọi người không cam lòng, nhưng mà không hề oán hận. Trừ khi là ai có bệnh phải lập tức trị liệu, nếu không thì thời gian khám bệnh của thần y rất cố định.

"Hai vị, mời vào." Nam nhân làm tư thế mời vào.

Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ đi vào y quán, lập tức phát hiện bên trái y quán có một nam nhân hơn bốn mươi tuổi đang ngồi ở đó, dáng người không mập không gầy, diện mạo bình thường, nếu xuất hiện trong biển người thì sẽ không ai nhận ra.

"Sao còn không lại đây?"

Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An vội vàng đi qua, ôm quyền hành lễ: "Ra mắt thần y tiền bối."

"Cái gì mà tiền bối với không tiền bối, cứ gọi ta là đại phu giống như bọn họ là được."

Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An đều nói: "Dạ."

"Ai khám?"

"Hắn."

"Cả hai chúng ta."

Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ trăm miệng một lời.

Triệu Chính An nhíu mày: "Chẳng phải đã nói rồi sao."

Chung Tử Kỳ khụ khụ: "Ngươi khám trước đi."

"Có triệu chứng gì?" Thần y gõ bàn hỏi.

Triệu Chính An liền kể chuyện từ khi hắn té bị thương ở đầu, đến khi bị ngốc, rồi cho đến bây giờ: "Sau khi ta tỉnh dậy thì xuất hiện di chứng, ta thường xuyên đau đầu, mỗi lần đau khoảng năm phân chung (phút)..."

"Đưa tay đây."

Triệu Chính An vươn tay qua. Thần y bắt mạch cho hắn một lát, lại kiểm tra những chỗ khác, vẻ mặt thoải mái không hề khó xử: "Ta viết phương thuốc cho ngươi, tắm bằng nó mỗi ngày, sáng thì đến đây để ta châm cứu."

"Vậy... Cần bao lâu mới tốt?" Chung Tử Kỳ hỏi, không hổ là thần y, nhiều đại phu nói là không thể loại bỏ tận gốc, nhưng đến đây lại giống như bệnh nhỏ.

"Sao vậy? Nhà ở xa à?" Thần y ngước mắt lên hỏi, nhanh chóng viết đơn thuốc: "A Diệp, ngươi đi bốc thuốc đi."

Nam nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh lập tức nhận lấy: "Dạ, sư phụ."

Chung Tử Kỳ nhìn thoáng đơn thuốc thật dài: "Đại phu, nhà của chúng ta cách xa nơi này, phải đi mười ngày mới đến, còn muốn về nhà ăn mừng năm mới nữa."

Thần y nghe thấy như thế thì liền im lặng đánh giá hắn một chút, sau đó nói: "Ta chỉ châm cứu cho hắn năm ngày, sau đó các ngươi ngâm mình theo đơn thuốc của ta một tháng là được."

"Vậy là tốt rồi, như vậy chúng ta có thể về nhà ăn mừng năm mới."

Thần y lắc đầu: Các ngươi có thể về không thì ta không biết, ta chỉ biết là bây giờ ngươi không nên đi đường vất vả."

Chung Tử Kỳ sửng sốt, chỉ vào mình: "Ta?"

Triệu Chính An sốt ruột: "Đại phu, phu lang của ta bị bệnh gì? Kể từ khi hắn đến đây thì đều ăn không ngon, sắc mặt tái nhợt."

"Phu lang ngươi là có hỉ mạch, nhưng bởi vì bình thường không chú ý, cũng có thể là do mấy ngày nay đi đường mệt mỏi, cho nên bào thai có chút bất ổn, ta viết đơn thuốc cho phu lang ngươi, uống hai ngày là tốt rồi, nhưng mà khi về phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, không nên quá mệt nhọc."

Thần y nói một đống lớn, hoàn toàn không để ý đến hai người đã hoá đá.

Lúc này, trong lòng Chung Tử Kỳ giống như có một đoàn ngựa chạy qua, thật muốn phun máu vào mặt đại phu, chuyện hắn lo lắng đã xảy ra.

Không phải hắn không muốn sinh, nói thế nào đây, chính là hắn là một thanh niên tốt thế kỷ 21, được dạy dỗ hai mươi mấy năm rằng phụ nữ sẽ sinh con, tư tưởng đó đã cắm rể sâu vào đầu hắn, lần này đổi thân phận, vẫn là có chút không chấp nhân được, hèn chi mấy ngày nay hắn luôn cảm thấy bụng đau ngầm ngầm, hắn chưa nói với Triệu Chính An vì sợ Triệu Chính An lo lắng, không ngờ nguyên nhân là như thế.

Triệu Chính An ở bên cạnh cũng hoá đá, lúc này trong đầu hắn chỉ có câu nói: "Phu lang ngươi là có hỉ mạch... Hỉ mạch... Hỉ mạch."

"Đại phu, ngươi nói phu lang ta... Có hài tử của ta sao?"

Triệu Chính An hỏi bằng giọng run rẩy, hắn cần có đáp án khẳng định mình không nghe sai.

Thần y đã nhìn thấy chuyện này rất nhiều lần, cho nên đành phải nói lại: "Đúng vậy, phu lang ngươi có hỉ mạch, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đó chính là hài tử của ngươi."

Triệu Chính An mừng rỡ mở to hai mắt, hoàn toàn không chú ý đến câu nói trêu chọc của thần y, hắn xoay người nhìn Chung Tử Kỳ, vẻ mặt vui vẻ, còn đưa tay qua sờ bụng Chung Tử Kỳ.

Chung Tử Kỳ: "... Khụ khụ, cái đó... Đại phu, hôm nay hắn không cần phải châm cứu sao?"

"Không cần, bắt đầu từ ngày mai, hôm nay về nhà ngâm nước thuốc trước đi, ta bốc cho ngươi mấy thang, ngươi về nấu xong rồi uống." Thần y nói.

"... Được."

Rời khỏi y quán, bầu trời đã tối đen, ngoại trừ khách điếm và tửu lâu đóng cửa muộn thì đa số cửa hàng đều đóng cửa, trên ngã tư đường cũng chỉ còn vài người vội vàng đi lại.

"Nương tử, chúng ta có hài tử... Thật là tốt quá, nếu biết như vậy thì lúc đi đường phải cẩn thận hơn mới phải, suýt chút nữa thì... May mà ông trời phù hộ..."

Triệu Chính An vây quanh Chung Tử Kỳ nói tới nói lui, lúc này mới phát hiện chính chủ chưa nói câu nào, tâm tình vui sướng của Triệu Chính An lập tức tản đi, cẩn thận hỏi: "Nương tử... Chẳng lẽ ngươi... Không thích hài tử này?"

Tuy trong lòng Chung Tử Kỳ không thể tiếp nhận được, nhưng không phải là không thích: "Không có, ta rất thích, chỉ là đột ngột quá nên chưa chuẩn bị tâm lý."

"Thích là tốt rồi, đây là hài tử của chúng ta, ta rất chờ mong." Triệu Chính An cười ngây ngô.

Chung Tử Kỳ nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của Triệu Chính An thì sầu lo trong lòng cũng tiêu tán, cẩn thận ngẫm lại thì thấy cũng không có gì ghê lắm, thế giới này không có người ở thế kỷ 21, chỉ có nam nhân và ca nhi, cho nên hắn mang thai cũng không có gì kỳ lạ, cũng không bị người ta cười nhạo, ngược lại nếu không có hài tử thì mới bị người ta khinh thường.

Hắn thích Triệu Chính An, thậm chí sau khi ở chung lâu như vậy thì đã yêu Triệu Chính An rồi, cho nên sinh hài tử cho người mình yêu thương cũng không có gì là kỳ lạ, đây là kết tinh tình yêu của bọn họ, ngẫm lại, sau này có một bánh bao đáng yêu mềm mại chạy tới chạy lui sau mông hắn, hình như... Cũng không tệ?!

Chung Tử Kỳ không ngừng trấn an mình, không sao không sao, chịu đau một chút thôi...

Trở lại khách điếm, Triệu Chính An để Chung Tử Kỳ ngồi lên giường, hắn phân phó tiểu nhị nấu thuốc, rồi ghinh một thùng nước ấm vào phòng.

Chờ sau khi Chung Tử Kỳ uống thuốc xong, Triệu Chính An mới mở túi đổ thuốc vào thùng, sau đó cởi quần áo ngồi vào trong.

Chung Tử Kỳ chép miệng, thật là đắng, sau đó hắn ngáp một cái, cũng không chờ Triệu Chính An mà đã lên giường nghỉ ngơi.

Triệu Chính An ngồi trong thùng nước, nhìn thấy Chung Tử Kỳ ngủ say, khoé miệng của hắn lập tức nâng cao, vì để không ảnh hưởng đến Chung Tử Kỳ mà Triệu Chính An nhẹ nhàng đi ra, phân phó tiểu nhị cẩn thận ghinh thùng nước ra ngoài, sau đó mới lên giường nghỉ ngơi, đi đường nửa ngày, tâm tình của hắn còn lên xuống thất thường, cho nên hắn cũng mệt mỏi, vừa nằm lên giường xong liền ngủ mất.