Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 61: Bát quái




Editor: AM

"Tử Kỳ, ngươi nghe nói chuyện Triệu gia chưa, chính là nhà Vương Thúy Hoa đó, nghe nói lúc trước bọn họ đến thôn họ Vương để làm mai với nhà Vương Phú Quý đó. "

Triệu Trữ nghe thấy bát quái thì liền kể cho Chung Tử Kỳ nghe.

Bầu trời mùa đông tối rất sớm, cho nên đám người Chung Tử Kỳ cũng về nhà sớm, ăn cơm xong liền rãnh rỗi, Chung Tử Kỳ mặc áo bông ngồi trước cửa nhà đốt than nướng khoai, bây giờ trời ngày càng lạnh, sắp đến tháng 11 rồi, gió lạnh thổi vào mặt liền có cảm giác đau rát.

Chung Tử Kỳ cảm thấy mùa đông ở đây lạnh hơn ở hiện đại rất nhiều, lạnh đến trong xương, thật muốn vĩnh viễn nằm trong căn phòng ấm áp.

"Sau đó thì sao?"

Chung Tử Kỳ tò mò, hắn ở đây lâu quá cho nên cũng nhiễm tính tò mò từ lúc nào không biết. Huống chi hắn cũng muốn biết mọi chuyện sau đó phát triển thế nào, khi Triệu Chính An vừa mới rưa đi, Vương Thúy Hoa có tìm đến đây nhưng hắn đã cứng rắn từ chối, hơn nữa còn nghiêm khắc áp chế, nếu lại gây ra chuyện gì thì hắn sẽ làm cho hài tử của Vương Thúy Hoa thú một người mũi lệch mắt lé!

Còn có chung gia nữa, hắn cũng đã cảnh cáo bọn họ, cho nên cuộc sống của hắn mới yên tĩnh như thế.

Vương Thúy Hoa rất sợ, Triệu Chính Hoành là mạng sống của hắn, dù sao thì cũng không thể để cho ca nhi lòng dạ hiểm ác như Chung Tử Kỳ phá huỷ, nhà nào trong trấn Thanh Thuỷ cũng biết nhà bọn họ, hắn lại là dân phụ không thể không kiêng kị, Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An không có hài tử, đương nhiên là không sợ điều gì.

Cuối cùng thì Vương Thúy Hoa đành phải xám xịt rời đi, tính về nói với hài tử và phụ thân hắn đừng có đi trêu chọc hai người này, tránh việc bọn họ làm điều mờ ám sau lưng, hài tử của hắn còn phải thành thân với ca nhi nhà lành nữa mà.

"Nghe nói ca nhi nhà họ Vương nhìn hắn không vừa mắt, còn nói thẳng vào mặt hắn nữa, vẻ mặt cả nhà đó tái nhợt luôn."

Triệu Trữ vui sướng khi người gặp hoa, hắn cũng rất ghét việc Triệu gia cóc hẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Chung Tử Kỳ trở bề khoai tây rồi hỏi: "Nói thế nào?"

Triệu Trữ nhớ lại những lời được nghe, sau đó hắng giọng nói: "Ta không đính hôn với hắn đâu, ngươi nhìn đi, dáng vẻ của hắn xấu xí như thế, vừa thấy liền biết chính là đồ vô dụng hết ăn rồi lại nằm, rồi nhìn đôi mắt hí dâm tà của hắn kìa, đúng là ghê tởm mà, ta cũng ăn không vô nữa rồi, có lẽ tối nay ngủ cũng không ngon!"

Triệu Trữ nói xong liền không nhịn được mà ôm bụng cười ha ha.

Chung Tử Kỳ bất đắc dĩ búng trán hắn: "Sao ngươi biết hắn nói như vậy? Làm như ngươi tận mắt nhìn thấy vậy."

Triệu Trữ cười hắc hắc: "Bọn họ đều nói như vậy mà, ta chỉ là nói lại mà thôi."

"Chính là ngươi có ý đồ xấu!"

Triệu Trữ nhìn khoai tây sắp chín, nuốt nước miếng nói tiếp: "Tử Kỳ, có lẽ ngươi không biết nhưng ta nghe người ta nói, lúc trước Vương Gia không để ý đến hắn, nhưng mà không biết sau đó phu thê Vương Phú Quý nghe ai nói Triệu Chính An chính là hài tử lớn nhất của Triệu gia, cửa tiệm buôn bán đắt nhất trong trấn Thanh Thuỷ là của Triệu Chính An, cho nên Vương Phú Quý mới miễn cưỡng nói chuyện với Vương Thúy Hoa."

Triệu Trữ bĩu môi nói: "Ta nghe nói là do Vương Thúy Hoa truyền ra, thật ra Vương Phú Quý miễn cưỡng nói chuyện với Vương Thúy Hoa là bởi vì hắn nhìn trúng Triệu Chính An, muốn gả ca nhi cho Triệu Chính An, nhưng mà Vương Thúy Hoa và Triệu Thành không nghe ra điều đó, nói Triệu Chính An đã thú ngươi rồi, cho nên Vương gia liền không quan tâm bọn họ nữa, hai người đó còn tưởng rằng Vương Phú Quý xem trọng nhà bọn họ, cuối cùng bị ca nhi kia chửi thẳng mặt, ngay cả cái rắm cũng không dám thả, chỉ có thể xám xịt mặt mày trở lại, lúc nãy ta còn nhìn thấy có không ít người vui sướng khi nhà bọn họ xui xẻo đâu."

Chung Tử Kỳ nghe vậy thì liền sửng sốt, không ngờ lại có người để ý tới Triệu Chính An ở nơi hắn không hề hay biết.

"Mau lấy ra đi, ta ngửi thấy mùi khét rồi." Triệu Trữ vô cùng lo lắng, hắn chính là một kẻ tham ăn, chỉ cần có đồ ăn ngon thì đều không nhịn được.

Chung Tử Kỳ dở khóc dở cười: "Sao ta lại không ngửi thấy, ngươi muốn ăn hả? Buổi tối ăn nhiều như vậy mà còn chưa no sao?"

Triệu Trữ cười ngây ngô sờ bụng: "Còn hơi đói."

Chung Tử Kỳ lắc đầu, lấy một cái xẻng nhỏ xúc khoai tây ra đặt bên cạnh chờ cho bớt nóng.

"Đúng rồi, A mẫu ta nói có lẽ hai ngày nữa phải đi ra ngoài một chuyến." Triệu Trữ vừa thổi khoai tây vừa nói.

"Có chuyện gì sao?"

"Mấy hôm trước bằng hữu tốt của A mẫu ta giới thiệu cho ca ta một người ca nhi, A mẫu ta muốn đi xem thử."

"Có nói là nhà nào không? Tính tình thế nào?"

"Phùng A mẫu trong thôn chúng ta là đồng hương với ca nhi đó, nghe nói cũng không tệ, tài giỏi mà tính tình cũng tốt, nhưng mà trong nhà rất nghèo, còn có một người ca ca đã thú thê, nghe nói trong nhà sống rất hoà thuận. Cho nên A mẫu ta mới muốn đi xem thử."

"Nếu giống như ngươi nói thì có lẽ cũng không xấu."

"Chắc vậy."

Hai ngày sau, phu thê Triệu A mẫu nói với Hoàng A mẫu một tiếng rồi đến nhà ca nhi kia, cũng dẫn Triệu Thăng theo cùng.

Đậu hũ não của Triệu A mẫu liền giao cho Triệu Trữ làm, may mà Triệu Trữ thường xuyên giúp đỡ cho nên cũng đã học xong. Đôi khi bận rộn quá thì Hoàng Tấn Lỗi cũng sẽ giúp đỡ, trong lúc vô tình, Chung Tử Kỳ ngẩng đầu lên thì cảm thấy bóng dáng của hai người đó rất hoà hợp.

Giữa trưa Triệu A mẫu mới trở về, trên mặt Triệu A mẫu và Triệu Bảo rất là hớn hở, ngay cả khoé miệng Triệu Thăng cũng có ý cười.

"Ôi, đây là thành công rồi đúng không? Nhìn cả nhà các ngươi vui vẻ kìa." Hoàng A mẫu trêu ghẹo. Lỗi Tử nhà bọn họ cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tìm nhà nào đó thôi.

"Đúng vậy, ca nhi kia không tệ, phụ mẫu huynh tẩu đều là người hiền lành, chúng ta cảm thấy bọn họ rất tốt, phụ thân Triệu Thăng cũng đã đi vòng vòng trong thôn hỏi thăm, người trong thôn đều nói nhà đó không tệ, cho nên ta liền quyết định, để hai hài tử tiếp xúc với nhau thử xem, nếu không thành vấn đề thì sẽ thương lượng tìm ngày lành cho chúng."

Triệu A mẫu cũng vội vàng muốn ôm tôn tử, ngay cả tiệc rượu đính hôn đều lượt bớt. Nhưng mà làm như vậy cũng không có gì kỳ lạ, nhà nào muốn náo nhiệt thì sẽ tổ chức tiệc đính hôn, nếu không thì cứ trực tiếp thành thân cũng được.

"Xem ra ta phải chuẩn bị tiền mừng rồi." Chung Tử Kỳ cười nói.

Triệu Thăng nhếch môi nở nụ cười ngốc nghếch: "Không có cũng không sao, chỉ cần ngươi và Chính An đến là được rồi."

Hoàng A mẫu cười ha ha: "Triệu A mẫu có nghe thấy không, Triệu Thăng nhà ngươi đã nghĩ đến chuyện sau này rồi kìa!"

Triệu Thăng nghe thấy như vậy thì gương mặt ngăm đen lập tức đỏ bừng, làm mọi người vui mừng khôn xiết.

Sau này, Triệu Thăng thường xuyên ngây ngốc như thế, mọi người không cần phải đoán cũng biết là do ca nhi kia làm. Chung Tử Kỳ rất hiếu kỳ muốn biết ca nhi kia là người thế nào, cho nên liền kêu Triệu Thăng dẫn người đến cho bọn họ gặp mặt.

Vài hôm sau, Triệu Thăng liền dẫn ca nhi kia đến.

K vừa mới đến, ca nhi kia có vẻ ngại ngùng, vẻ mặt đỏ bừng đứng đợi mọi người đánh giá, gương mặt của Triệu Thăng đứng bên cạnh cũng đỏ lên.

Triệu A mẫu cười ôn hoà giới thiệu với mọi người: "Đây là An Bình, tức phụ (con dâu) tương lai của ta." Sau đó lại giới thiệu mọi người cho An Bình biết.

Tuy An Bình ngại ngùng nhưng vẫn chào hỏi mọi người.

Hoàng A mẫu và Chung Tử Kỳ đều cảm thấy ca nhi này không tệ, bọn họ rất thích, ngay cả Triệu Trữ cũng vui vẻ lôi kéo tay An Bình nói chuyện.

Chung Tử Kỳ cảm thấy ca nhi An Bình này và Triệu Thăng nhất định sẽ thành thân, hắn có thể nhìn ra được ca nhi này không giả vờ, trong mắt cũng không đứa đựng suy nghĩ tham lam, cho nên nếu không có gì xảy ra thì hai người có thể trở thành người một nhà.

Trời gian trôi qua rất nhanh, Triệu Chính An đã đi được một tháng rồi, dựa theo dự định lúc trước thì hắn sẽ trở lại, mấy ngày nay trong lòng Chung Tử Kỳ đều không yên, thường xuyên nhìn ra bên ngoài xem người đó có về hay chưa, nhưng mà chờ hoài cũng không thấy Triệu Chính An trở lại.

Đám người Triệu A mẫu vẫn luôn an ủi hắn rằng có lẽ Triệu Chính An đang trên đường trở về.

Cho đến một ngày, Chung Tử Kỳ nhận được một lá thư, đột nhiên trong lòng hắn có dự cảm không tốt, mở thư ra thì nhìn thấy... Tốt rồi, người này còn muốn dạo chơi nửa tháng nữa mới về, nhưng mà điều làm cho Chung Tử Kỳ nguôi giận chính là Triệu Chính An nói rất nhớ hắn, ngày nào đêm nào cũng nhớ, Chung Tử Kỳ yên lặng trả về một câu ta cũng nhớ người.

Trong thư còn nói dọc theo đường đi Triệu Chính An mua cho hắn rất nhiều đồ vật này nọ, nhưng mà có vài thứ không thể để lâu, cho nên đành phải ném bỏ, chờ đến khi trở về hắn lại mua nữa, nói liên miên cằn nhằn không dứt, còn kể chuyện về hai vị lão gia Trầm gia, cuối thư Triệu Chính An viết chờ ta trở lại.

Chung Tử Kỳ vừa giận vừa buồn cười, cuối cùng đành phải luyến tiếc cất thư thật kỹ.

"Sao rồi? Hắn có nói khi nào sẽ về không?" Triệu Trữ hỏi.

"Nói là nửa tháng nữa, nhưng ta nghĩ có lẽ là còn rất lâu."

"Vậy hả? Vậy có kiếm được tiền không?"

"Nói là buôn bán lời được một ít." Trong thư Triệu Chính An chỉ nói là hắn mua đi bán lại được không ít tiền, nhưng mà cụ thể là bao nhiêu thì hắn lại không nói ra.

"Dù sao thì cũng chờ được một tháng rồi, chờ thêm nửa tháng nữa cũng không sao." Triệu Thăng an ủi Chung Tử Kỳ.

"Ừ."

...

Mà khi Triệu Chính An viết lá thư này, hắn đang dừng chân ở một thành thị gần vùng duyên hải, Triệu Chính An liếc mắt một cái liền nhìn trúng hàng thủ công mỹ nghệ tinh xảo được chế biến từ vỏ sò và ốc biển ở đây.

Bởi vì thứ này quá phổ biến ở đây, cho nên giá cả rất rẻ, Triệu Chính An suy nghĩ một lát rồi bỏ tiền ra mua không ít.

Khi thư tới tay Chung Tử Kỳ, thương đội của Triệu Chính An đã bắt đầu trở về địa điểm xuất phát, nói theo lời của Trầm Sùng thì lần này bọn họ đi không xa, có đôi khi sẽ chạy thương đến Tây Vực. Lần này chỉ là một chuyến hàng nhỏ mà thôi, nhưng mà đối với người lần đầu chạy thương thì như vậy đã là đủ rồi.

Khi Triệu Chính An đang trên đường trở về, hắn bán vỏ sò và ốc biển mà mình đã mua, thế nhưng hắn không bán cho cửa hàng mà tìm những đệ tử nhà giàu, lợi dụng tính cách thích chưng diện của bọn họ, hoặc là muốn mua để tặng cho người trong lòng, không ngờ lại kiếm được không ít tiền, làm mọi người đi cùng hâm mộ không thôi.

Ngay cả Trầm Sùng cũng phải tán thưởng, cảm thấy tiểu tử này có đầu óc, rất thông minh, có khiếu chạy thương. Nhưng mà đáng tiếc là làm xong vụ này thì hắn phải về nhà rồi.

Còn về Trầm gia, sau khi Trầm phụ biết tin đại nhi tử qua đời thì luôn buồn bực không vui. Làm Trầm Dục Bắc và Trầm Thị vô cùng lo lắng.

Cho đến một ngày, Trầm phụ nói muốn đến phương Bắc, thăm nhi tử và ngoại tôn của mình.

Trầm Dục Bắc cũng không muốn ngăn cản, nhưng mà: "Phụ thân, chờ thêm một thời gian nữa đi, bây giờ mùa đông ở phương Bắc rất khắc nghiệt, trời sắp lạnh rồi, ngươi và A mẫu đi, lỡ như không quen rồi ngã bệnh thì biết phải làm sao bây giờ? Còn nữa, ngoại tôn của ngươi vẫn ở nơi đó, ta mới vừa nói chuyện với hắn không lâu, ngươi cũng phải cho hắn thời gian thích ứng nữa chứ, đúng không?"

Trầm Thị gật đầu: "Đúng vậy đó lão nhân, chúng ta đợi thêm đi, chờ đầu xuân rồi đi cũng không muộn, đúng lúc tiểu tử kia cũng đã trở lại, để hắn gửi thư về cho ngoại tôn chuẩn bị, dù sao thì cũng hơn mười năm không gặp, đột nhiên lại gặp mặt chắc chắn sẽ rất xấu hổ."

Không phải Trầm Thị không muốn nhìn thấy ngoại tôn của mình, còn nữa, từ sau khi Trầm phụ bị bệnh, hắn càng muốn đi thăm, đúng lúc có thể cởi bỏ khúc mắc của Trầm phụ, nhưng mà thời tiết ở phía Bắc thật sự rất lạnh, thân thể Trầm phụ lại yếu ớt, đúng là không nên đi đường mệt nhọc.

Trầm phụ bị hai người nói như thế thì cũng đành phải nghe theo.