Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 57: Lưu manh đùa nghịch tình yêu (1)




Cuối cùng Trần Diệc Nhiên khá bất đắc dĩ nhìn Điềm Tâm nói:

- Đi thôi.

- Em không muốn ngồi xe anh.

Điềm Tầm tức giận thở hổn hễn, nói thêm:

- Em muốn tự về.

- Một mình em sao trở về?

Trần Diệc Nhiên nhíu chặt mày, nhìn Điềm Tâm, bổ sung:

- Lúc này đã không còn xe về thành phố Z nữa, em một đứa trẻ đêm hôm khuya khoắt làm sao về đó đây?

- Không cần anh lo.

Điềm Tâm nổi giận đùng đùng, lại nói:

- Dựa vào cái gì mà em tỏ tình với anh anh lại chẳng có phản ứng gì. Lại còn muốn em ngồi xe anh về chứ? Anh có biết như vậy em sẽ rất lúng túng không?

Vừa dứt lời thì Điềm Tâm cũng xoay người chạy ra bên ngoài.

- Em đi đâu.

Trần Diệc Nhiên tóm lấy cổ tay cô, đôi mắt tĩnh mịch nhìn cô chằm chằm.

- Không cần anh quan tâm.

Điềm Tâm dùng sức giãy giụa cổ tay mình, không biết vì anh nắm quá chặt hay không mà mãi cô cũng không thoát được:

- Anh buông tay ra, anh kéo tay em đi đâu thế.

Trần Diệc Nhiên không nói lời nào dứt khoát nắm cổ tay Điềm Tâm đi thẳng về bãi đỗ xe. Dọc theo con đường cả hai người giằng co đã thu hút không ít ánh mắt.

Lúc đến trước xe mình, Trần Diệc Nhiên mở cửa xe sau đó không chút khách khí mà ném cô vào trong.

Điềm Tâm bị anh vứt đến trên ghế thì cảm thấy mình đã có chút hoa mắt chóng mặt. Lúc đang định tiếp tục đứng dậy giãy giụa thì cả người Trần Diệc Nhiên đã phủ lên người cô, giọng nói mang theo nét giận dữ:

- Hiểu Điềm Tâm, nếu như không phải mẹ em dặn đi dặn lại anh phải đưa em về thì anh cũng chẳng đưa em về đâu. Anh chỉ muốn vứt em lại ở thành phố N thôi. Có phải lớn lên được bảo vệ tốt quá chưa bao giờ gặp người xấu nên mới thấy thế giới này quá tốt đẹp phải không? Có biết đã có bao nhiêu cô gái trẻ mất tích hay không hả?

Điềm Tâm bị bộ dáng nghiêm túc của anh dọa sợ, tuy tức giận nhưng cũng không nói gì nữa.

- Ngoan ngoãn ngồi đó đi, nghe thấy không?

Trần Diệc Nhiên nhìn cô chuyên chú, chóp mũi anh chạm lên chóp mũi cô, nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Điềm Tâm vội vàng gật đầu.

- Rất tốt.

Trần Diệc Nhiên thõa mãn gật đầu, đưa tay ra thắt dây an toàn cho Điềm Tâm, sau đó đóng cửa xe lại, lúc này mới trở về vị trí lái xe của mình.

Chỉ là thoạt nhìn có vẻ anh cũng rất bực bôi, đầu tóc bị vò đến rối mù. Sau đó giật chiếc nơ trên áo sơ mi xuống, vứt ra chỗ ngồi phía sau. Tiếp đó kéo kính xe xuống, châm một điếu thuốc rít mạnh một hơi.

Vị trí Điềm Tâm ở chỗ ngồi bên cạnh ghế lái, cô cẩn thận nhìn anh từng chút, trầm mặc hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi:

- Anh Nhiên... Anh hút thuốc lá sao?