" Không phải anh ta muốn thu thập một chút tin tức về tôi??" Phan Đình tiếp tục hỏi.
Trầm Tâm liếc mắt nói: "Hiện tại có thể là thế, anh ta có trong ảnh chụp, chúng ta liếc mắt là có thể thấy, người này nghi ngờ chúng ta tự chụp cho nhau, những thứ khác ở kí túc xá chụp ảnh chụp, đồng ý liên tục cũng không có điểm đi vào, công nương à, cậu tỉnh lại đi, hắn ta đá ngươi một lần, cậu vẫn không bỏ được thích hắn sao??"
"Ta chính là..." Phan Đình đôi mắt xinh đẹp đỏ ửng, "Đây là mối tình đầu của ta... Bọn họ luôn luôn nói, tình đầu đều không có kết quả tốt, nhưng mà ta hy vọng cùng người này, sống đến hết đời..."
"Mọi người luôn nói mối tình đầu dang dở, là bởi vì khi yêu là lúc còn nhỏ, hay chỉ vì một nụ cười của anh ta, hay chỉ là anh ta mặc giống cậu giống áo, sau đó cậu liền nghĩ là tình yêu, nhưng cái tính cách, phẩm chất, ý thích, năng lực, sỡ hữu tất cả của anh ta trong tình yêu mới là then chốt, cậu không cần quá lo lắng." Trầm Tâm cốc lên đầu Phan ĐÌnh: "Sau vài năm nửa,cậu nhìn lại quá khứ bây giờ, sẽ phát hiện, bây giờ mình thế nào ngu ngốc, lựa chọn bây giờ như kẻ mù!"
"..." Phan Đình đầu bị Trầm Tâm đánh nghiên hai lần, cúi đầu, không nói lời nào.
Điềm Tâm nhịn không được cắn cắn môi của mình, đôi mắt tròn nhìn Trầm Tâm, ngượng ngùng nói: "Sao nghe lời này của cậu quen tai??"
"Đương nhiên quen tai, là Trần Diệc Nhiên của cậu mỗi ngày đều nói đấy?" Trầm Tâm xoay đầu lại nhìn Điềm Tâm, nhíu mày hỏi.
"Ách... Cũng không tính là mỗi ngày đâu... Thế nhưng khi nói chuyện, anh ta luôn nói như vậy..." Điềm Tâm gãi gãi đầu của mình, thanh âm yếu ớt nói, sau đó lại bổ sung một câu nói: "Đương nhiên, anh ta sẽ không đánh đầu của tôi, nói tôi là đui mù."
"Cậu là vận khí tốt, gặp Trần Diệc Nhiên." Trầm Tâm nhướng mắt, hướng phía Điềm Tâm nói: "Cậu nếu như vận khí không tốt, gặp phải như bạn trai cũ của Phan Đình là chó trắng, có đường khóc."
"Thế nhưng tôi vài năm... Cũng không ít lần vì Trần Diệc Nhiên khổ đấy..." Điềm Tâm phẫn nộ nói.
"Đó là cậu không hiểu chuyện, Trần Diệc Nhiên cũng là vì tốt cho cậu, mặc kệ nói như thế nào, Trần Diệc Nhiên nhiều năm như vậy vẫn độc thân, chưa từng đi quá mức quan hệ bạn bè?" Trầm Tâm liếc mắt nhìn Điềm Tâm, vừa liếc nhìn Phan Đình trong nháy mắt biến tro tàn thành lửa hận, không lưu tình chút nào nói: "Thế nhưng cậu cái này không được, đây là vấn đề tính cách, nếu đã đến phút cuối, không thể thua kém nam nhân cặn bã!"
"Nga..." Phan Đình trong mắt chợt sáng rồi dập tắt.
"Đừng đau lòng, cậu khổ sở, là bởi vì cậu nghĩ không có anh ta, cậu sẽ không tìm được người ưu tú như hắn, người tốt như vậy giống anh ta, thế nhưng trên thực tế, khắp nơi nam nhân tốt đều có, đặc biệt cậu trước mắt, ngày mai theo chúng ta cùng đi leo núi, có một, hảo hảo nắm chặt, biết không??" Trầm Tâm ý vị thâm trường nhìn Phan Đình liếc mắt, không yên tâm dặn dò.
"Cậu nói là Tô Việt sao??" Phan Đình quay đầu nhìn Điềm Tâm liếc mắt, lắc lắc đầu nói: "Coi như hết, trong mắt cậu chỉ có Điềm Tâm, ngay cả tôi đều nhìn ra."