Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 335: Một ngày không gặp tưởng chừn ba năm 3




Trần Diệc Nhiên lông mày nhăn lại cuối cùng cũng trả lời.

Không biết vì sao, Điềm Tâm khóc lóc kể lỡ uy khuất bây giờ, anh càng muốn buồn cười

Vì vậy... Anh... Thực sự không kiên kị bật cười.

Điềm Tâm nghe điện thoại người bên kia phát ra tiếng cười, giọng nói dừng lại.

Nàng cầm điện thoại di động, nghe Trần Diệc Nhiên cười xong một trận, lại mở miệng buồn bả nói: "Thế nào, tôi không liên lạc với anh, anh hình như rất vui vẻ rồi..."

"Không có." Trần Diệc Nhiên vất vả ngừng cười, sau đó ho nhẹ hai tiếng hướng phía Điềm Tâm nói: "Anh quên mất N Đại có nội dung huấn luyện như thế cho tân binh, dạ... Điều có thể làm là chúng ta ở đó hai ngày, nên ấn tượn đều không có sâu sắc cho lắm..."

"Anh đã vào rãnh núi này??" Điềm Tâm mở to hai mắt nhìn, tò mò hỏi.

"Tân sinh quân huấn, nơi đó là địa điểm tất nhiên phải đi, nhưng mà lần đó của bọn anh, chỉ trải qua vài ngày thôi." Trần Diệc Nhiên xoay đầu lại, xem sách trên đầu bàn máy tính, thon dài ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ một cái trên bàn, sau đó tiếp tục hỏi: "Các em lần này, trường ở nơi nào, ở đó bao lâu??"

"Em không biết nữa..." Điềm Tâm ôm điện thoại di động đáng thương nói: "Nhưng mà thời khoa biểu đã ghi hàng tuần đều phải đi, anh nói bọn em phải ở nơi này đến nửa tháng hay một năm hay không??"

"Dạ... Nếu thời khoá biểu đều đã ghi, có lẽ sẽ ở nơi đó khá lâu." Trần Diệc Nhiên mỉm cười, bình tĩnh đáp.

"Vậy làm sao bây giờ, ngày cuối tuần em sẽ không thể quay lại gặp anh..." Điềm Tâm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cô ở đây nơi này lâu như vậy sao?

"Cuối tuần về gặp anh." Trần Diệc Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó khẽ cau mày nói: "Không biết bọn em ở đó bao lâu..."

"Nhiên ca ca..." Điềm Tâm tội nghiệp làm nũng qua điện thoại

"Ừ, anh ở đây." Trần Diệc Nhiên liền lên tiếng đáp lời cô, sau đó hướng cô hỏi: "Mới vào học thế nào?? Trong kí túc cá gặp nhiều người khỏe không?"

"Tốt vô cùng." Điềm Tâm vừa nghe đến đề tài tinh thần liền tỉnh táo, nàng tinh ranh cười cười hướng Trần Diệc Nhiên nói: "Anh biết không, ký túc xá bọn em trừ em và Trầm Tâm, còn hai người tỷ muội, một người tên là Phan Đình, một người tên là Hải Phỉ Tư, tên này có phải rất lạ??"

"Ha ha, đúng lạ."

"Nhưng điều lạ nhất là không phải ở cái tên." Điềm Tâm mắt tròn phát ra ánh sáng nói: "Em đã kể với anh, lớp bọn em còn có hai tên nam sinh, một người tên là Lý Thế, một người tên là Thư Hồ Gia."

"Ừ? Làm sao vậy??" Trần Diệc Nhiên hơi nhăn mi, không hiểu rõ ý của cô.

“Ngốc, Lực Sĩ và Thư Phu Gia đấy!!" Điềm Tâm cười đôi mắt đều híp lại thành một đường, "Anh nói cha mẹ họ rất có tài đúng không?"

"A..." Trần Diệc Nhiên giật giật môi không nói, thanh âm dừng một chút, lại hướng Điềm Tâm tiếp tục nói: "Anh nghĩ cha mẹ em lại có tài hơn."

"Vì sao??"

"Bởi vì họ hiểu em, họ đặt tên cho em là Khiếu Hiểu Điềm Tâm, mỗi lần nghe nam sinh khác gọi Tiểu Điềm Tâm này Tiểu Điềm Tâm kia, ta đều nghĩ..." Trần Diệc Nhiên cân nhắc dùng từ một chút, rồi cắn răng nghiến lợi nói: "Một lời khó nói hết."

"Ha hả..." Điềm Tâm nhịn không được che miệng cười ra tiếng.