Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 294: Tâm trạng chung của con gái gả về nhà chồng (2)




Trần Diệc Nhiên nghe cô nói vậy lại phát hiện ra nó cũng rất hợp lý khiến anh thật sự không biết phải phản bác thế nào nữa. Điều này càng khiến anh trở nên buồn bực.

Cô cứ như vậy mở to mắt, vô tội nhìn chằm chằm vào anh.

Trần Diệc Nhiên từ đó cứ như vậy mà bực bội, đôi mắt sâu thẳm của anh cứ trừng trừng nhìn cô hồi lâu, rốt cuộc anh cũng chịu thua, nói: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

“A?” Cô sửng sốt một chút, giọng có chút mềm yếu nói: “Nhưng mà em còn chưa xem xong gameshow đó.”

“Về nhà rồi xem lại.” Trần Diệc Nhiên kéo tay cô từ ghế sô pha đứng lên, mặt không chút thay đổi nói: “Em không về nhà? Muốn ba mẹ lo lắng sao.”

“Nhưng mà bố em đã đi đánh bài còn mẹ thì đã đi tới thẩm mỹ viện làm đẹp. Nhất định là bố mẹ em giờ này còn chưa về tới nhà đâu.” Cô vừa bị Trần Diệc Nhiên đẩy ra cửa vừa nhỏ giọng cãi lại: “Hơn nữa em vừa mới dọn dẹp xong những thứ kia, anh không thể để em nghỉ ngơi một lát được sao??”

Động tác của Trần Diệc Nhiên hơi dừng lại một chút, hơi hơi cúi người xuống, cặp mắt sáng nhìn thẳng vào cô, hơi cười cười, gằn từng chữ một nói: “Không. Đi!”

“Uy…… Uy uy……” Cô còn chưa kịp có phản ứng gì đã bị Trần Diệc Nhiên lôi đi tới bãi đỗ xe, sau đó liền nhét cô vào ghế phụ, nghênh nganh lái xe đi.

Tới nhà cô, Trần Diệc Nhiên xuống xe rồi để cô ở trước cửa rồi liền lái xe rời đi.

Điềm Tâm đứng ở trước cửa nhà mình, sững sờ một lúc rồi mới có phản ứng lại, nhận ra rằng mình đã bị Trần Diệc Nhiên vô tình vứt bỏ!!!

Mấu chốt ở đây là rõ ràng một giây trước anh còn nhu tình mật ý hôn cô vậy mà sau khi tắm xong, anh liền thay đổi như vậy, mang cô về nhà!!

Cô cứ như vậy trợn mắt há hốc mồm một hồi lâu, rồi lại tự an ủi chính mình Trần Diệc Nhiên đã đi lâu rồi, lúc này mới hậm hực xoay người vào nhà.

Về đến nhà, cô vốn đang cầm di động định viết một cái tin nhắn thật dài mắng Trần Diệc Nhiên một trận nhưng mà kết quả là viết viết có chút mệt nhọc nên cô cứ như vậy để điện thoại di động ra một bên rồi đi ngủ.

Lái xe một mạch về nhà. Trần Diệc Nhiên vừa về đến nhà liền nhìn thấy phòng khách trống không lại nhìn thoáng qua cái ghế sô pha cô vừa ngồi nhịn không được liền duỗi tay gãi đầu vẫn còn hơi ướt, trong lòng bực bội không thể tả được.

Ai nha, anh rốt cuộc cũng chỉ như một đứa trẻ con……

Trần Diệc Nhiên cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thở dài một hơi, cầm lấy chiếc điện thoại di động của mình ở trên ghế sô pha, lại vừa lúc nghe được một bản ghi âm, nghe được giọng nói ngượng ngùng của cô: “Cám ơn…… Ông xã đại nhân……” Tâm tình anh cũng theo đó mà tốt hơn một chút.

Chỉ là tiếc là người nào đó từ sau khi về nhà vẫn luôn chờ tin nhắn của cô nhưng chờ suốt cả đêm vẫn không hề nhận được bất kì tín hiệu nào.

Trần Diệc Nhiên một mình nằm lăn lộn ở trên chiếc giường lớn màu xám, quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ đang dần dần sáng lên. Cuối cùng vẫn là bực mình quá mà đi ngủ.

Sáng hôm sau khi cô tỉnh lại đã là giữa trưa.

Cô mơ mơ màng màng duỗi tay sờ soạng trên giường một hồi lâu nhưng lại không thấy di động của mình. Lúc này cô mới trở mình, ngồi lên, dụi dụi mắt, bỏ chăn ra đi tìm di động.

Mà tìm một vòng trên giường cũng không thấy. Cô đang buồn bực liền nghe được tiếng nhạc chuông vang lên từ trên sàn nhà.