-Đúng vậy đúng vậy, để dì nhỏ giới thiệu cho cháu vài người, lần trước gặp mẹ cháu, bà ấy còn nói với bọn ta, cháu đến tận bây giờ vẫn không dắt nổi một người bạn gái nào về nhà ra mắt đấy. - Bố Điềm Tâm đứng một bên mà phụ họa.
Trần Diệc Nhiên không trả lời, chỉ mím môi đứng cười ở đó.
-Anh Diệc Nhiên vẫn còn trẻ chán, làm gì phải kết hôn gấp như vậy chứ.
Điềm Tâm ngồi trên giường bệnh, nghe thấy bố mẹ của mình đang tìm bạn gái giúp Trần Diệc Nhiên, nhịn không được liền nhỏ giọng làu bàu trong miệng.
-Cái con nhỏ này, con thì biết cái gì?!
Mẹ Điềm Tâm trợn mắt liếc Điềm Tâm, sau đó lại quay sang Trần Diệc Nhiên cười cười nói:
-Diệc Nhiên năm nay cũng hai sáu tuổi rồi còn gì, tuổi này nói lớn cũng không lớn, mà nhỏ cũng không còn nhỏ nữa. Hơn nữa, ở chỗ chúng ta có mấy cậu hai sáu tuổi mà còn có con hơn một tuổi rồi đấy! Đương nhiên cũng không phải dì đang thúc hôn gì đâu, chỉ là từ lúc yêu đương đến lúc kết hôn ít nhất cũng phải trải qua một hai năm sau, bây giờ tìm bạn gái, đến lúc kết hôn cũng đã hai tám, hai chín tuổi rồi, ta thấy không có vấn đề gì đâu!
-Cái gì mà không có vấn đề chứ... - Điềm Tâm tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm:
-Người ta ở thành phố lớn đấy, còn có nhiều người hơn ba mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn đấy thôi.
-Ách...Con nhỏ này, mẹ đang nói chuyện với anh, con xen vào làm gì? - Mẹ Điềm Tâm tiếp tục liếc cô một cái, sau đó cười híp mắt quay sang Diệc Nhiên:
-Diệc Nhiên à, cháu thích mẫu người như thế nào, nói dì nhỏ nghe thử xem, có gì dì nhỏ tư vấn cho.
Trần Diệc Nhiên đôi mắt đen láy sâu thẳm đầy hàm ý sâu xa mà liếc về phía Điềm Tâm, sau đó mỉm cười nói:
-Dì nhỏ à, chuyện tình cảm vẫn còn phải xem duyên phận thế nào, cháu bây giờ chỉ muốn tập trung vào công việc đã, việc tìm bạn gái không cần phải gấp gáp.
-Làm việc chăm chỉ là tốt! Nhưng mà chuyện tình cảm cũng không thể chậm trễ đâu cháu à.
Mẹ Điềm Tâm cho rằng Trần Diệc Nhiên hẳn là đang xấu hổ, vì vậy cứ tiếp tục cười hì hì khuyên bảo:
-Tục ngữ có câu, trước thành gia sau lập nghiệp, bất kể thế nào, tìm một cô bạn gái sẽ khiến cho mình vững tâm, như thế mới có thể tập trung tinh thần thật tốt mà làm việc!
Trần Diệc Nhiên tiếp tục mỉm cười.
Điềm Tâm bỗng nóng nảy, chịu không được liền thò tay chọc chọc vào lưng mẹ cô, không vui nói:
-Mẹ, sao mẹ lại quan tâm anh Diệc Nhiên nhiều như vậy, rốt cuộc con là con của mẹ hay anh ấy mới là con của mẹ đây? Mẹ nhiệt tình như vậy mà không thể quan tâm đến con một chút sao?
Mẹ Điềm Tâm vẻ mặt bất đắc dĩ xoay đầu lại, thò tay chọc vào đầu con gái:
-Mẹ nuông chiều con quá rồi đấy nhé, người lớn đang nói chuyện, con nít chen vào làm gì? Nếu Diệc Nhiên là con mẹ, mẹ đã sớm thắp hương bái Phật rồi, mày xem anh Diệc Nhiên từ nhỏ tới lớn có khiến cho cô Trần phải bận tâm điều gì không hả?
Trong đầu Điềm Tâm liền xám xịt, lại tiếp tục nữa rồi, mẹ cô lại không muốn dứt rồi, vì vậy cô lập tức hướng về phía bà mà nói:
-Mẹ...đột nhiên con cảm thấy...vết mổ đau quá...
-Mày đừng có giả vờ với mẹ! - Mẹ Điềm Tâm trừng mắt nhìn cô, ngoài miệng nói vậy nhưng bà cũng cúi đầu nhìn về chỗ vết mổ của Điềm Tâm, nhẹ nhàng hỏi:
-Đau lắm không?
-Ôi...vừa rồi đau, nhưng mẹ vừa quan tâm con thì không hiểu sao đột nhiên lại hết đau rồi... - Điềm Tâm mở trừng hai mắt, cười hì hì nói.
-Không có nghiêm túc gì cả! - Mẹ Điềm Tâm lại liếc cô một cái.