-Nào, đây là tập tài liệu lúc chiều anh về nhà tiện lấy để em học, ngoan ngoãn bắt đầu làm đi.
Trần Diệc Nhiên bất ngờ rút trong túi ra một tập tài liệu, từng tệp từng tệp đưa ra trước mặt Điềm Tâm, mỉm cười nói:
-Làm đúng thì có thưởng.
-Thật sao? Thưởng gì? - Đôi mắt Điềm Tâm sáng rực lên.
-A...Làm đúng sẽ thưởng một cái hôn môi.
Trần Diệc Nhiên mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên nói với cô.
Điềm Tâm trong đầu xám xịt, anh à, anh thực sự nghĩ đó là ban thưởng hả?
-Thế nếu làm sai thì sao?
Trần Diệc Nhiên khẽ nhíu mày, dường như để suy nghĩ cho thật kĩ, sau đó nhìn Điềm Tâm tiếp tục cười:
-Nếu làm sai thì phạt em hôn môi anh một cái.
Đôi mắt Điềm Tâm mở to nhìn Trần Diệc Nhiên khó hiểu, một hồi sau mới chu đôi môi sưng đỏ về phía Diệc Nhiên mà nói:
-Anh nhìn cái miệng nhỏ nhắn của em ra nông nỗi này rồi mà còn nhẫn tâm như vậy ư?
-Ha ha...
Trần Diệc Nhiên khẽ bật cười, đưa tay xoa xoa đầu Điềm Tâm, giọng trầm ấm:
-Anh đùa thôi, làm nhanh lên đi, mấy ngày nay em nằm viện không thể đến trường, không theo kịp chương trình, anh giúp em bổ sung kiến thức một chút, sau này đi học lại đỡ phải bỡ ngỡ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm liền xụ xuống, cô làm sao có thể vui vẻ mà quên mất việc học hành được chứ?
-Ôi, vẫn là anh sướng nhất, đi làm không cần đi học, không có bài kiểm tra, không có bài tập về nhà, thật hạnh phúc biết bao!
Điềm Tâm vẻ mặt hâm mộ nhìn Trần Diệc Nhiên thành thật nói.
-Đi làm cũng có chuyện phiền não.
Trần Diệc Nhiên thản nhiên lườm cô một cái, sau đó xoay người trở về ngồi trên cái ghế lúc trước, đem laptop đặt trên đùi, nhìn thoáng qua nội dung làm việc trên màn hình rồi nhìn Điềm Tâm mỉm cười:
-Đợi đến lúc đi làm em sẽ hiểu.
-Lên đại học thì sao? - Điềm Tâm hai tay chống cằm, hướng phía Trần Diệc Nhiên tò mò hỏi:
-Lên đại học có phải giống như giáo viên thường nói không? Muốn đi thì đi muốn nghỉ thì nghỉ, không có ai quản?
-Ai nói như vậy? - Trần Diệc Nhiên có chút buồn cười mà nhìn cô, nhịn không được thò tay sờ sờ cái mũi nhỏ của cô nói:
-Em nghĩ việc học là cho ai khác sao? Học đại học càng phải cô gắng học thật giỏi, tương lai mới có thể tìm được công việc tốt, đừng lãng phí tuổi thanh xuân như vậy.
-A...
Điềm Tâm hậm hực sờ lên mũi của mình, cảm thấy việc thảo luận chuyện học hành với con người cuồng học cuồng làm việc như Trần Diệc Nhiên quả là không phù hợp, vì vậy liền cúi đầu xuống, nghiêm túc bắt đầu ghi mục đề.
Toàn bộ trong phòng bệnh, thoáng cái đã trở nên yên tĩnh, chỉ nghe tiếng Trần Diệc Nhiên đang gõ bàn phím lách cách cùng tiếng bút bi sàn sạt trên giấy của Điềm Tâm.
Cuộc sống trong viện của Điềm Tâm,tập trung làm bài tập mỗi ngày, cuối cùng cũng đến hồi kết thúc.
Đến ngày hôm nay ra viện, bố mẹ Điềm Tâm mất tích cả tuần lễ cuối cùng cũng xuất hiện. Điềm Tâm nhịn không được liền rơi nước mắt, dù gì thì bố mẹ cũng không hoàn toàn quên mình. Chỉ là, lúc cô thấy bố mẹ vào phòng liền đến thẳng phía Trần Diệc Nhiên, cầm lấy tay của hắn mà thân thiết hỏi thăm, lại còn bộ dạng thân thiện kia nữa. Thật làm cho cô hoài nghi, rốt cuộc không biết cô là con họ sinh ra hay Trần Diệc Nhiên mới là con do họ sinh ra nữa.