Điềm Tâm nhìn đủ loại hộp màu sắc trên tấm chăn, gương mặt ửng hồng vì ngượng nay không còn nữa.
Cô im lặng mà chọn lấy một hộp trong số đấy, nhìn dòng chữ bên trên.
Ừm...Viết là vị bạc hà, đoán chừng chính là kẹo vị bạc hà rồi, thật là chưa thấy kẹo gì kì lạ như vậy.
Điềm Tâm lại thuận tay cầm lên cái hộp bên cạnh đó có hai chữ "Điểm lồi", thật sự không thể nhịn được sự tò mò liền mở cái hộp đó ra. Bên trong rơi ra viên kẹo với vỏ bọc đường, hình dáng giống như cục gôm, nó thực sự làm cô trở nên khó hiểu.
Cái này chính là "Điểm lồi" mà hắn nói sao?
Anh cứ nói thẳng là kẹo gai nhím có phải hơn không?
Cô lại nhìn sang cái hộp có hai chữ "Vân tay", trong đầu tưởng tượng ra hình dáng, quả nhiên sau khi mở ra thì thấy bên trong có viên kẹo dài dài giống như hạt gạo, bề mặt có các đường vân như lốp xe vậy, thật không khác tưởng tượng của cô lắm.
Cái này là "vân tay" mà anh ta nhắc đến sao?
Điềm Tâm đột nhiên cảm thấy, bản thân dường như đã bị Trần Diệc Nhiên chi phối.
Nhất định cô phải dùng hết sức mà cắn cho hắn một cái mới được!!
Điềm Tâm im lặng ngẩng đầu lên, nhìn Trần Diệc Nhiên đang lộ rõ vẻ thích thú, khóe miệng giật giật nói:
-Ha ha ha ha...Cám ơn anh Diệc Nhiên nhé...
-Đừng khách sáo.
Trần Diệc Nhiên vui vẻ trả lời, đôi mắt sâu thẳm đấy bây giờ dường như đã híp lại thành một đường:
-Không thể tưởng tượng được trong nhiều loại như vậy, Điềm Tâm chỉ thích "Điểm lồi" và "Vân tay" thôi đấy...Anh còn tưởng em sẽ thích vị trái cây cơ...
Điềm Tâm chẳng muốn nói chuyện với hắn nữa.
Loại người này, thật sự là ác thú!!
-Không thích, em không thích ăn kẹo!
Điềm Tâm quơ tay hốt cả đống kẹo trên tấm chăn cất vào túi rồi đưa lại cho Trần Diệc Nhiên.
-Không thích sao? Anh nhớ trước kia em bảo rất thích ăn kẹo mà?
Trần Diệc Nhiên giả bộ kinh ngạc trợn mắt nhìn cô, sau đó mở cái túi ra thấp giọng nói:
-Để anh xem, còn có siêu mỏng nữa này, bền bỉ nữa này...
Điềm Tâm lúc này thật sự không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa liền thò tay túm lấy một hộp trên chăn, nhìn Trần Diệc Nhiên tức giận nói:
-Không thích! Những thứ này em đều không thích! Cả "điểm lồi" hay là "vân tay" em đều không thích!
Trần Diệc Nhiên vừa cúi đầu xuống, hộp kẹo kia liền bay qua đầu hắn.
Buổi chiều anh bác sĩ lại đến kiểm tra phòng bệnh, bị tiếng rống của Điềm Tâm làm sợ tới mức ngây ngẩn cả người, đứng ở cửa không dám đi vào.
Một hồi sau anh ta mới nhẹ nhàng gõ cửa, cẩn thận từng chút mà hỏi thăm:
-Sao vậy? Tôi đến kiểm tra...có thuận tiện không đấy?
Điềm Tâm lập tức mất hết can đảm. Cô kéo chăn trùm kín cả người không thấy mặt mũi gì.
Anh bác sĩ một hồi lâu không thấy ai đáp lại, nhíu mày do dự một chút thì thò tay đẩy cửa mở ra.
Vừa vào cửa anh ta đã thấy một cái hộp nhỏ bị vứt lăn lóc trên sàn, thoạt nhìn từ xa, ừm, hình dáng và màu sắc, đều rất giống thứ đó, mấu chốt còn là hai chữ "Điểm lồi" nổi bật trên đó, hắn thật sự không muốn nhìn cũng không được.
-Haha...Người trẻ tuổi ấy, nhu cầu nhiều một tí, tôi vẫn có thể hiểu được...
Anh bác sĩ cười híp mắt đi đến giường bệnh, ánh mắt sâu xa nhìn Trần Diệc Nhiên, sau đó lại quay đầu sang Điềm Tâm nói:
-Chỉ là bây giờ em đang trong lúc hồi phục, không vận động mạnh có lẽ sẽ tốt hơn.