Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 164: Anh không hề thích em (3)




- Vậy cậu bị sao?

Thẩm Tâm lo lắng nhìn Điềm Tâm.

- Tớ...

Điềm Tâm vừa định nói gì đó thì cảm thấy trước mắt là màn đen quay cuồng, từ bụng truyền đến cảm giác đau đớn sau đó cả người mất đi ý thức ngất đi.

- Điềm Tâm, Điềm Tâm.

Cuối cùng trong ấn tượng của cô chỉ còn tiếng gọi của Thẩm Tâm.

Nghe thấy âm thanh "tí tách" vang lên bên tai, Điềm Tâm mơ màng mở to mắt. Chỉ cảm thấy trước mắt là một ánh sáng chói mắt, còn có vài người hình như đang qua lại trước mắt mình, lại có giọng nói vang lên:

- Huyết áp 105, nhịp tim 93, nhịp tim hơi nhanh.

- Không có việc gì, vẫn nằm trong phạm vi bình thường, sẽ nhanh khỏe lại thôi.

Điềm Tâm nghe mấy người trước mắt nói chuyện vài câu thì lại lăn vào hôn mê. Đến khi cô hoàn toàn tỉnh lại thì đã sẩm tối.

Cô có chút mê mang nhìn vách tường màu trắng, sau đó thì hai mắt mở lớn, nửa ngày sau mới kịp phản ứng. Tường trắng, giường trắng, chăn trắng... Hình như là bệnh viện...

Điềm Tâm quay đầu lại xem xét chung quanh đột nhiên ánh mặt bị một bóng lưng bên cửa hấp dẫn.

Người kia toàn thân mang một bộ âu phục màu đen, nựa dựa vào cửa sổ giống như đang nhìn ngắm phogn cảnh bên ngoài. Bóng lưng anh thon gầy, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc cháy dở, khói thuốc lượn lờ bao phủ khắp người anh nhìn qua có chút không chân thật.

Điềm Tâm kinh ngạc nhìn bóng lưng kia hồi lâu, trong lòng đày nghi hoặc. Không phải hôm nay anh dẫn bạn gái về nhà sao? Tại sao lúc này còn ở trong phòng bệnh của cô? Còn nữa, bây giờ đã là ngày hôm sau rồi sao?

Điềm Tâm cứ như vậy lặng yên nhìn anh, không nói lời nào, chỉ sợ khi lên tiếng cảnh tượng trước mắt sẽ biến mất giống như ảo ảnh vậy.

Cô sợ hiện tại chỉ là một giấc mộng, cô sợ sau khi tỉnh giấc rồi sẽ không còn nhìn thấy bóng lưng của Trần Diệc Nhiên nữa.

Nhẩm đếm cẩn thận một chút, đã bao lâu rồi bọn họ còn chưa gặp nhau đây? Một tháng, hai tháng hay ba tháng? Hình như đã sắp ba tháng rồi, kể từ khi đi học lại đến bây giờ, thời gian đã dần từ mùa đông chuyển sang mùa thu rồi.

Giống như cảm nhận được điều gì, người kia chậm rãi xoay người lại, ẩn hiện trong làn khói, đôi mắt đen sâu thẳm của anh lẳng lặng nhìn người đang nằm trên gường.

Đôi mắt đen như mực khép chặt lại lúc này rốt cuộc cũng mở ra, một đôi mắt trong suốt không hề động đậy đang nhìn anh chằm chằm.

Trần Diệc Nhiên dập điếu thuốc trong tay, sau đó ném tàn thuốc vào trong gái gạt tàn rồi đi đến cạnh giường bệnh. Giọng nói khá trầm thấp, ôn nhu hỏi Điềm Tâm:

- Em tỉnh rồi?

Giọng điệu ôn nhu như vậy làm cho đôi mắt Điềm Tâm đầy nước, cô dùng sức mở lớn hai mắt để nước mắt mình không rơi xuống, sau đó mới gật đầu đáp:

- Vâng.

- Thấy thế nào? Còn đau không.

Trần Diệc Nhiên duỗi ngón tay to dài ra, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mi cô, sau đó thấp giọng hỏi.

Điềm Tâm vội lắc đầu, cô sợ mình chỉ tùy tiện nói ra một chữ thôi thì nước mắt sẽ không kìm được mà tuôn ra mất.