Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 161: Đàn ông phúc hắc lời nói cay nghiệt




Trong suốt lễ mừng năm mới, Điềm Tâm đều rất bận rộn. Mồng một tết đã theo bố mẹ đi khắp nơi chúc tết và nhận tiền mừng tuổi, từ ngày mồng một đến mồng bảy hầu như chẳng có hôm nào ăn cơm tại nhà.

Dù cho bận rộn đến thế nhưng cô cũng không quên nhắn mấy tin nhắn đùa giỡn Trần Diệc Nhiên.

"Anh Nhiên, không có em ở bên cạnh có phải anh cảm thấy rất lạc lõng, có phải cảm thấy trong cuộc sống bỗng dưng thiếu thiếu thứ gì đó không hả?"

Trần Diệc Nhiên có chút buồn cười đọc tin nhắn kia, suy nghĩ một chút rồi không chút lưu tình mà trả lời:

"Em bớt tự luyến đi."

"Có phải anh vô cùng hoài niệm thời gian em ở bên cạnh anh không hả?"

"Gần đây chất lượng giấc ngủ của anh được nâng cao."

"Ý gì chứ?"

"Thời gian ngủ nhiều hơn"

"Là sao?"

"Không cần phải dậy sớm mỗi sáng, sau đó đi gọi em rời giường, anh có thể ngủ thẳng một giấc đến khi đi làm."

Điềm Tâm yên lặng đọc tin nhắn trên điện thoại di động. Suy nghĩ một chút thì cam chịu số phận nhét nó vào trong túi áo. Quả nhiên địa vị của cô trong lòng Trần Diệc Nhiên vẫn không hề tăng lên, bằng không thì anh đã nhớ cô đến không chịu nỏi rồi.

Thế nhưng cô lại cảm thấy, mối quan hệ của hai người đã có chút thay đổi.

Trước kia khi cô cầm điện thoại chỉ có thể lẳng lặng nhìn tên của Trần Diệc Nhiên trong danh bạ. Cảm giác mình có hàng vạn từ ngữ muốn nói với anh thế nhưng cũng không dám gửi tin nhắn đi.

Hiện tại tùy lúc cô đều có thể nhắn tin trêu chọc anh, tuy rằng cuối cùng người thua vẫn là cô thế nhưng cô thật sự không hiểu cảm giác ấy. Trần Diệc Nhiên cũng nguyện ý để bị cô trêu chọc ư? Nếu không thì tại sao mỗi lần đều trả lời nhanh như vậy?

Cứ như vậy kỳ nghỉ đông lặng lẽ trôi qua. Sau khi trở lại trường thì cũng đã bước sang học kỳ sau của lớp 10. Điềm Tâm mỗi ngày vẫn đến lớp, chủ nhật là đến nhà Trần Diệc Nhiên học phụ đạo. Cô cảm giác mối quan hệ giữa cô với anh có chút mập mờ, thế nhưng nó mãi mãi dừng lại ở vị trí này mà thôi.

Tuy thỉnh thoảng Trần Diệc Nhiên sẽ nắm lấy tay cô, ôm vai cô thế nhưng cũng chưa từng gần gũi hơn. Có đôi khi Điềm Tâm cũng sẽ nhắc đến chuyện cô thích anh, thế nhưng sau đó lại bị anh vô tình lờ đi.

Điều đáng vui mừng nhất chính là, Trần Diệc Nhiên đã không còn luôn miệng nói cô chỉ là một đứa trẻ nữa.

Đột nhiên Điềm Tâm cảm thấy, kỳ thật cuộc sống cũng không tệ đến vậy, ít nhất mỗi ngày cô đều nhìn thấy Trần Diệc Nhiên, biết được bên cạnh anh chưa có bạn gái mới, ngẫu nhiên giúp anh phá hỏng mấy buổi gặp mặt.

Thích một người lại luôn được ở cạnh người ấy quả thật là một chuyện rất hạnh phúc.

Sau khi lên cấp ba, Điềm Tâm phát hiện áp lực học tập cũng trở nên lớn hơn. Trước khi mỗi lúc tan học dù sao bạn trong lớp cũng đều cãi nhau ầm ĩ, thế nhưng bây giờ sau khi tan học thì đa số đều ngồi tại chỗ yên tĩnh làm bài tập.

Lúc trược học tiểu học với cấp hai, trường học cũng không bắt ép học buổi tối. Thế nhưng sau khi lên, trường học quy định học sinh phải ở lại tự học đến mười giờ tối sau đó mới có thể tan học về nhà.

Trước kia bọn họ còn ca hát, vẽ vời, hoạt động thể thao thế nhưng bây giờ tất cả đều được cắt giảm, chỉ còn tập trung vào mấy môn chính để học.