Sáng tác: Nãi Tiểu Ninh
Dịch: Zyncathe
Ngày 20 tháng 6
Nãi Quái đích thực là vẫn còn thở, thế nhưng cũng đã suy yếu lắm rồi.
Cả chân lẫn cánh của cậu đều không có khả năng mọc dài ra lần nữa.
Sang đến ngày 20 tháng 6, hai đứa bay về lại nơi mình đã sinh ra.
Dưa Hấu không hề nói cho Nãi Quái biết, rằng tuy là cả hai đã bay đi khá lâu rồi, nhưng thật ra cũng chỉ là quanh quẩn một nơi, vốn dĩ cách không xa cái ao cũ kia là mấy.
Từ đầu tới giờ Dưa Hấu vốn chưa từng có ý định mang Nãi Quái đi Bắc Cực, cậu thừa hiểu, thứ mộng mơ ảo tưởng đó buồn cười đến nhường nào.
Bọn họ đậu ở một chiếc lá nổi trên mặt nước, gân lá cuồng bạo đâm ra khắp bốn phía, nhưng lại chỉ vì đã lìa khỏi cành mà trở nên héo mòn.
“Chúng ta đã trở lại này.” Dưa Hấu nói.
“Gì cơ?”
“Tụi mình về nhà rồi.”
“Wa ha ha.” Nãi Quái ngắm nghía cảnh vật vừa xa lạ vừa quen thuộc này, cười thật to.
“Vậy chúng ta không đi Bắc Cực sao?” Cậu nhỏ thắc mắc.
“Cậu cần nghỉ ngơi.”
“Đúng vậy nha, mệt ghê nơi luôn.” Nãi Quái nhìn về phía mặt trời, quả thật là vừa sáng vừa nóng, nhưng lại cũng ở một nơi cực kì xa xôi.
“Nãi Quái…”
“Hửm?”
“Cậu vì sao lại… đối với mặt trời… cứ yêu thích đến mê muội vậy?” Dưa Hấu đến giờ vẫn còn chưa rõ.
Nãi Quái nhìn đến ông mặt trời lúc nào cũng tròn xoe kia, cậu thổ lộ: “Mình sợ lạnh…”
“Vậy à…” Dưa Hấu không biết nói gì hơn cho phải.
Có mình ở cạnh đây, sao cậu còn sợ lạnh nữa chứ?
Dưa Hấu nghĩ.
Cậu siết chặt lấy Nãi Quái, nói: “Nãi Quái.”
“Sao thế?”
“Mình đã quên nói cho cậu biết,” Dưa Hấu mỉm cười đầy trìu mến, “Mặt trời của cậu ấy, kì thực chính là mình đó.”
Đôi mắt Nãi Quái mở to như hai viên bi.
Có vẻ như cậu, lại chẳng hiểu gì ráo trọi.
Nhưng rồi cậu vẫn nói: “Thế thì mình sẽ không đi Bắc Cực nữa.”
Dưa Hấu vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cậu biết, Nãi Quái, đã không thể đi đâu được nữa rồi.
“Mình còn có thể sống được bao lâu?” Thời gian dần trôi trong đêm tối giá lạnh, thê lương đến cùng cực, Nãi Quái ngày càng cảm thấy thật rõ ràng mình sắp sửa không được rồi.
“Sẽ tiếp tục sống lâu thật lâu nữa mà.” Dưa Hấu vuốt ve Nãi Quái.
“Hay quá, vậy là lại có thể phơi mình thật lâu dưới ánh mặt trời rồi.”
“Nói mình sao?”
“Ừ.”
Nụ cười của Dưa Hấu đã nhuốm màu hiu hắt, thời gian của bọn họ không còn nhiều nữa.
“Mình vẫn còn rất nhiều chuyện nghĩ chưa ra nha…” Nãi Quái nói ra những lời như trăn trối, “Chúng ta nhất định là có thể *** với nhau…”
“Ừ, dĩ nhiên rồi, chờ cho lúc thân thể cậu khoẻ lại rồi, chúng ta sẽ *** mà”
“Hì hì…” Nãi Quái biết đó là một lời nói dối, thế nhưng cậu vẫn đáp: “Rồi chúng ta sẽ sinh ra thật nhiều muỗi con…”
“Ừ, đúng vậy”
“Sau đó dẫn theo bọn chúng đi đến Bắc Cực…”
“Tất nhiên rồi, mình nhất định sẽ dẫn bọn nhỏ theo mà.”
“Còn mình thì sao?”
“Ngốc ạ, đương nhiên là cậu đi cùng mình rồi”
Ghi chú:
Chỗ này mình đoán ý em Dưa là căn phòng có người kia thật ra cũng ở gần quê nhà thôi, sức hai con muỗi thì bay được bao xa chứ.
Ngày 21 tháng 6
Khi hừng đông vừa ló dạng.
Tia nắng vàng rực dường như có phần hơi chói loá.
“Trời sáng rồi này, Nãi Quái.” Dưa Hấu thầm thì, “Không nên phí phạm ánh mắt trời đâu nè”
“Mau dậy đi thôi, ánh nắng rất tốt đó nha”
“Muỗi ngốc này! Còn không chịu tỉnh dậy là mình giận cậu luôn đó”
Dưa Hấu ghé tới gần Nãi Quái, tựa mặt mình sát vào khuôn mặt người yêu dấu.
“Cậu có lạnh không?” Cậu hỏi.
Câu hỏi đó mãi vẫn không có tiếng đáp trả, cả thế giới bỗng chốc trở nên thật tĩnh lặng.
“Cậu lạnh quá này.” Dưa Hấu ôm lấy Nãi Quái, “Xem ra vẫn là nên đi đến Bắc Cực thôi…”
Nói rồi cậu bay vút lên cao.
Ngày 22 tháng 6
Cái nắng ban trưa thật là gay gắt, Dưa Hấu siết chặt lấy một Nãi Quái đã không còn nói chuyện được nữa, gắng gượng đậu trên một nhánh cây.
“Cậu đến bao giờ mới chịu tỉnh dậy hả, muỗi ngốc.” Dưa Hấu oán giận: “Mình buồn chán muốn chết rồi đây…”
“Muỗi à, bạn làm sao vậy?” Nhành thông lên tiếng hỏi thăm.
“Tôi làm sao à, tôi chẳng qua yêu phải một con muỗi đực thôi mà.”
Nghe xong cả cây thông bật cười ha hả, cười đến nước mắt nước mũi ràn rụa.
Nhựa thông theo đó trào ra, bao bọc lấy hai chú muỗi.
Rồi cứ thế rơi xuống trên mặt đất.
Có thấy không? Hai chú muỗi nhỏ cùng ngụ trong 1 mảnh hổ phách, thật bình yên…
Câu chuyện đến đây là hết rồi.
Hai con muỗi nằm trong mảnh hổ phách, mỏi mệt lắm rồi, nên cũng chẳng buồn bay đi đâu nữa, chỉ ở đó chìm sâu vào giấc ngủ nặng nề.
Đến tận lúc cuối đời, Nãi Quái vẫn thấy rất lạnh, cậu muốn bay đến Bắc Cực, nơi có ông mặt trời không bao giờ lặn.
Song nơi mà cậu muốn đến đó, cái nắng ban ngày vốn không đủ ấm áp để xua tan đi giá lạnh.
Mà có khi cậu cũng không thật sự cần mặt trời đâu.
Mộng mơ hão huyền vốn do ánh mặt trời ban cho kia, lúc ban đầu còn cháy bỏng mãnh liệt, theo từng chặng đường càng về sau lại lụi tàn dần. Để rồi quên mất đi loại ấm áp mà bản thân khả dĩ có thể mê đắm vẫn luôn tồn tại bên mình kia.
Cũng chính ước vọng sai lầm ấy đã che khuất đi mất tình yêu chân chính cùng những điều thiết yếu khác trong cuộc sống, khiến cho cậu cứ mãi nhìn về phía một con đường vô tận không thấy điểm dừng mà cho đó là lý tưởng của đời mình.
Dưa Hấu, ngay từ đầu đã hiểu rõ, bọn họ không thể đến Bắc Cực được.
Khoảng cách xa xôi kia đâu phải chỉ có mỗi trở ngăn về mặt địa lý.
Vòng đời của một con muỗi đực, tối đa cũng chỉ có 20 ngày.
Kiếp sau, sẽ là một vòng luân hồi đầy cô độc hay sẽ tiếp tục lặp lại nỗi bi thương này, cậu không hiểu được ái tình, lại càng không dám để chính mình rơi vào lưới tình, bọn họ không thể yêu nhau được, cho dù có thể gặp lại nhau, thì sao chứ?
Nước gặp lửa, bỗng chốc trở thành một đoạn hồi ức miên man.
Nào có ai từng thấy tiếc thương vô hạn đâu.
(Có lẽ, hối hận lớn nhất đời Dưa Hấu chính là đã để Nãi Quái ngốc ngếch biết về 1 nơi có ‘ngày mặt trời không bao giờ lặn’ nhỉ.)
Tính làm xong ngay ngày 22/06 luôn, nhưng rốt cục lại trễ hạn cười mình chẳng biết nói gì với cái kết này nữa, chị Vú em chơi cú này đau quá, hài cho đã rồi hết kiểu này đây haizz Ít ra thì cả 2 cũng được ở cạnh nhau mãi mãi rồi (Cái hình đầu bài không phải ảnh chụp ở Bắc Cực, nhưng vì nó rất hợp với không khí trầm buồn của truyện nên mình mới để ^^!)