Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 97




“Tôn thượng mà ở đây thì…”

***

Dọc đường, hệ thống bắt đầu không nhịn được mà làu bà làu bàu.

【 Hệ thống: Thật ra Tôn thượng nói đúng lắm ý, ký chủ thực sự chẳng biết tự giác chút nào. Cậu xem bao nhiêu người thèm muốn cậu, con trai con đứa ra ngoài càng phải bảo vệ bản thân hơn chứ 】

Thẩm Tam Xuyên: Hai người lo hơi thừa, dù có kẻ thèm khát tớ thật, thì cũng chỉ thèm thân phận và Ứng Kiếp của tớ thôi, chắc chẳng có ai như hai người nghĩ đâu.

【 Hệ thống: Không không không, họ đều thèm xác th1t cậu cả đấy! Từ khi cậu ngủ với Tôn thượng, khí chất này, dáng dấp ấy, vòng eo thon, cặp mông mẩy, còn cả đôi giò săn chắc s3xy nữa chứ… Chu choa, làm người ta thèm rỏ dãi 】

Khóe miệng Thẩm Tam Xuyên run rẩy: Nài, đằng ấy càng ngày càng dê cụ giống em tớ rồi đấy!

【 Hệ thống: Tả vậy mới thấy Tôn thượng nhịn giỏi thật. Sau khi cậu bị Huyền Phong lão tổ đả thương, ngài ấy không động vào cậu miếng nào, chỉ sợ vết thương của cậu khó lành. Ngài ấy còn chăm sóc chuyện cơm ăn áo mặc sinh hoạt hằng ngày cho cậu cực kỳ tỉ mẩn, lúc nào không nhịn được nữa cũng chỉ dám thơm cậu mấy cái cho đỡ thèm. Ăn chay thanh tịnh hơn nửa năm rồi ấy 】

Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy nói vậy, hình như đúng là nửa năm nay ít thấy lên điểm tích lũy.

【 Hệ thống: Ký chủ, cậu chú ý lệch hướng rồi!!! 】

Không lâu sau, mọi người lần theo dấu vết trên mặt đất, quả nhiên tìm thấy một hang núi ẩm ướt. Mùi ở đây quá nồng, khiến đám đông đồng loạt ói mửa. Chỉ riêng người của Ải Phong Nguyệt là không sao, vẫn bước đằng trước đầy thoải mái tự tin. Dù sao nhà mình đều uống thuốc Thanh Tâm của Lục Lâm Trạch cả mà.

Nhìn đệ tử của bốn phái kia vừa đi vừa ọe, khổ không kể xiết, các thành viên Ải Phong Nguyệt đều phải cảm thán khen Lục sư đệ!

Lục sư đệ không hổ là đệ tử thân truyền của Thái sư tôn, đúng là chàng trai vàng trong làng dùng thuốc giữa năm nhánh Thần Phong! Nghe đồn đệ ấy nấu nướng cũng giỏi lắm, Thẩm sư đệ có phúc ghê, hai người đó đúng là một cặp trời sinh!

Nhưng càng vào sâu trong hang, cảnh tượng hiện ra càng khiến người ta phải sợ sệt khiếp hãi!

Hang núi này thoạt nhìn bên ngoài không lớn, nào ngờ bên trong lại rộng rãi vô biên, to ngoài sức tưởng tượng, như thể cả ngọn núi đã bị khoét rỗng vậy! Đi tới chỗ sâu, họ đều không thể tin nổi vào mắt mình. Vách động cao mấy chục trượng treo đầy trứng nhộng đỏ như ruby. Hơn nữa, vỏ nhộng còn nhấp nháy lúc sáng lúc tối theo nhịp thở của con vật, làm kết cấu bên trong hiện ra!

Thậm chí, dưới ánh sáng đỏ tươi, họ còn có thể thấy xác người bị hút khô quắt. Cơ man… cơ man là người bị đè dưới lũ nhộng, bị đám nhộng bòn máu…

Chẳng rõ có phải họ cảm nhận được có người tới cứu mình không, mà một số kẻ vẫn còn thoi thóp bắt đầu yếu ớt kêu r3n “Cứu tôi với…”

Đám đệ tử đứng trên đài cao gần vách động, phóng mắt nhìn xuống. Dưới kia toàn là lũ rết mặt người lổm nhổm, họ lập tức nổi hết gai ốc.

“Cứu người trước đã!”

Sau hiệu lệnh vô cùng bình tĩnh của Thẩm Tam Xuyên, tất cả mọi người đều rút Tiên Khí của mình ra, cưỡi lên Tiên Khí bay qua đàn rết. Họ tới chỗ đống nhộng trên vách hang bên kia, cắt rách vỏ nhộng đỏ tươi, kéo người còn sống trong đó ra, rồi lại đưa những kẻ đã kiệt sức về đài cao ban đầu!

Quá trình này không mấy gian nguy, nhưng xác rết con bị mổ rơi rớt vung vãi dường như đã chọc giận đàn rết. Khá nhiều con bắt đầu leo lên bức tường trứng nhộng, tính đâm những ai đang cứu người!

Thẩm Tam Xuyên thấy rết mặt người leo vách hang bằng tốc độ cực nhanh, bèn nhắc nhở bọn họ: “Mọi người cẩn thận, cứu người xong thì đi ngay, đừng ham đấu đá với chúng!”

Vi Hàm Dạ luôn theo cạnh anh chàng bổ một kiếm vào lũ rết dưới chân họ. Thấy số lượng rết dày đặc ở đây, chàng ta lo Thẩm Tam Xuyên sẽ bị thương, nên nói: “Thẩm huynh, huynh về trước chỉ huy quân mình dẫn những người bị thương về trước đi, để ta bọc hậu ở đây cho!”

“Được!” Thẩm Tam Xuyên không hề do dự, lại túm một người bị nhốt ra, rồi nhanh chóng vòng lại đài cao, nói với đám đông, “Mang những người được cứu ra khỏi hang trước đã!”

Đám đông nghe vậy, bèn đưa những bá tánh được cứu ra khỏi hang núi. Thẩm Tam Xuyên giao người mình cứu được cho đồng môn, chợt thấy Thương Viêm chẳng hề suy suyển, vẫn đứng tựa vách hang thảnh thơi xem trò vui.

Anh chàng định mặc kệ y, dù sao Đài Yên Vân cũng giở trò đầu cơ trục lợi, nhặt của hời của nhà người nhiều rồi. Anh chàng đang tính đi, thì lại bị Thương Viêm cản bước.

“Tam Xuyên huynh, ta xin phép nói chuyện với huynh một lát được không?”

Thẩm Tam Xuyên lạnh lùng lờ y đi, nghiêng người tính lướt qua y, nhưng Thương Viêm lại ngăn anh chàng lại lần nữa.

Thương Viêm cười nói: “Tam Xuyên huynh, không lẽ huynh cho rằng những bí mật ta nắm giữ chỉ là mấy điều ta từng tiết lộ với huynh thôi sao?”

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Tam Xuyên huynh thông minh nhường vậy, còn đoán được thân phận của ta, chắc hẳn huynh cũng dễ dàng nghĩ ra mục đích ta tới năm nhánh Thần Phong là gì rồi đúng không?”

Thẩm Tam Xuyên đáp: “Ngứa mắt năm nhánh Thần Phong đoàn kết nhất trí, nên muốn chia rẽ năm nhánh Thần Phong. Dè chừng sức mạnh của Ải Phong Nguyệt, nên muốn mượn cơ hội này chèn ép Ải Phong Nguyệt, kéo Ải Phong Nguyệt xuống khỏi bệ thần, nhấc một kẻ nghe lời ngươi lên cao, để bảo toàn địa vị trong hoàng thất của ngươi.”

Vẻ hứng thú lóe lên trong mắt Thương Viêm: “Thảo nào anh của ta lại thích huynh, đến cả ta đây còn phải ngưỡng mộ huynh…”

Thẩm Tam Xuyên: Tuy không xem nhiều phim truyền hình lắm, nhưng hoàng tộc thằng nào chả thế, tao đoán bằng đầu gối cũng ra nhé.

【 Hệ thống: Ký chủ, cậu đúng là chuyên gia chọc trúng chỗ hiểm, có lối đi riêng 】

Thẩm Tam Xuyên: Hồi xưa chơi game tớ toàn xem walk-through trước thôi.

【 Hệ thống: Vậy cậu đọc tiểu thuyết trinh thám có chơi trò lật tới cuối truyện xem hung thủ là ai không? 】

Thẩm Tam Xuyên: Thế thì chán lắm, tớ thích tự suy luận cơ, lắm tập Conan tớ còn đoán trước được hung thủ ấy.

【 Hệ thống: … 】

“Nhưng chỉ cần huynh chịu nghe theo lời ta, thì Ải Phong Nguyệt vẫn có thể làm kẻ đứng đầu năm nhánh Thần Phong. Bằng không, quan hệ giữa Ải Phong Nguyệt và ba châu Huyền Sát mà lộ ra ngoài, e là đằng ấy sẽ trở thành mục tiêu cho người đời chỉ trích đấy.”

“Ngươi cảm thấy ta sẽ làm theo lời uy hiếp của ngươi ư?”

Thương Viêm đột nhiên nói sang chuyện khác: “Nghe nói Yển Ma Chân quân của ba châu Huyền Sát mê mẩn những mỹ nhân tóc trắng. Gã nuôi rất nhiều mỹ nhân tóc trắng trong Tông Long Dã để hầu chuyện gối chăn. Tam Xuyên huynh có biết sở thích này của gã từ đâu mà ra không?”

Thẩm Tam Xuyên: “… Ta không có hứng thú với chuyện riêng tư của người khác.”

“Hình như Vu Nguyệt Thượng nhân cũng tóc trắng nhỉ.” Thương Viêm cười nói, “Với dung mạo tuyệt thế có một không hai trên trời dưới đất của Vu Nguyệt Thượng nhân, chắc hẳn Yển Ma Chân quân phải mê mẩn ngài ấy lắm, đúng không?”

“Phỏng đoán nhảm nhí vậy mà không tự thấy vô lý à, Vân Khanh Tử sư tôn ngươi, Sở Trần Chân nhân của Cổng Phá Trần tóc cũng bạc phơ cả đấy, tướng mạo nào kém cạnh gì, sao ngươi không nói là họ đi?”

Thương Viêm đáp: “Nhưng họ chưa từng nhận đồ đệ nào hỗn láo với thầy như Yển Ma Chân quân cả.”

“Không có bằng chứng thì chớ nói linh tinh, nhanh mồm là phải trả giá đắt đấy.”

“Ta có nhanh mồm hay không, lòng huynh ắt phải biết rõ hơn ta. Tam Xuyên huynh chỉ cần đồng ý một chuyện với ta, là ta sẽ coi như chưa từng biết khúc mắc giữa hai thầy trò họ. Hơn nữa chuyện này cũng chẳng khó khăn gì với huynh. Huynh không muốn bảo toàn thanh danh của sư tôn huynh sao?”

Thẩm Tam Xuyên: “… Ngươi không có bằng chứng mà cũng dám uy hiếp ta à?”

“Dù ta không có bằng chứng, nhưng chỉ cần tung tin này ra, thì kiểu gì cũng có kẻ ngả theo chiều gió, mong Ải Phong Nguyệt các huynh xấu mặt. Chân tướng có phải thế hay không, nào quan trọng gì?”

Hiểm độc lắm! Y không hề có chứng cứ rõ ràng, gần như chỉ muốn xem phản ứng của mình thôi. Nhưng bịa mồm không thì dễ, bác tin chạy gãy chân. Với sức người sức của của tên này, y quả thực có thể biến chuyện giả thành sự thực!

“Ngươi dám chửi bới lung tung, không sợ ta biến ngươi thành Thương Vân thứ hai sao?”

“Tất nhiên là ta sợ chứ, vậy mới bảo, huynh chỉ cần…” Y thì thầm đôi câu. Xung quanh chẳng có ai, chỉ mình Thẩm Tam Xuyên nghe thấy. Nói xong, y tươi cười nhìn Thẩm Tam Xuyên, “Thế nào, chỉ đơn giản thế thôi, huynh làm được chứ?”

Thẩm Tam Xuyên mím chặt môi nhìn y chằm chằm, sau đấy không nói chữ nào xoay người rời đi.

【 Hệ thống: Ký chủ, chẳng lẽ cậu định nghe theo y thật? 】

Thẩm Tam Xuyên: Tớ chưa nghĩ xong.

【 Hệ thống: Thật ra quan hệ của Vu Nguyệt Thượng nhân và Yển Ma Chân quân sớm muộn gì cũng lộ thôi. Trong nguyên tác ổng đã cướp sư tôn về giam giữ ngay trước mặt năm nhánh Thần Phong còn gì. Tui thấy cậu không cần thiết phải… 】

Thẩm Tam Xuyên: Nhưng đằng ấy đã bảo tớ thay đổi cốt truyện rồi mà, vụ này cũng đâu xảy ra… Nếu để Thương Viêm bày trò ấy, dù y ăn không nói có, nhưng Hoang sư huynh và sư tôn vẫn khó thành đôi hơn á?

【 Hệ thống: Cậu mong họ thành đôi à? 】

Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy thì không mong chắc?

【 Hệ thống (bối rối): Đâu mà, nhưng có phải cậu càng ngày càng cong rồi không? Cùng là làm mai, tui còn nhớ như in hồi cậu mới biết vụ Triền Tình Ti, cậu còn tính tìm vợ cho thầy cậu, vậy mà bây giờ… Quả nhiên cậu cũng cảm thấy chỉ đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau đúng không? 】

Thẩm Tam Xuyên hít sâu: Cút!



Mọi người chia việc rất nhịp nhàng trong động rết, đằng này cứu người, đằng kia chém quái. Đúng lúc họ cảm thấy mình sắp hoàn thành nhiệm vụ nhờ sự phối hợp của năm nhánh Thần Phong, cả hang rết bỗng rung lắc ầm ầm!

Vách đá đầy trứng nhộng đột nhiên nứt ra, đống nhộng nối đuôi nhau rơi xuống. Đám rết mặt người bên dưới dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, chúng không tấn công con người nữa, mà vô cùng sợ hãi chạy xớn xác!

Thẩm Tam Xuyên cố gắng giữ thăng bằng: Tớ biết ngay không đơn giản vậy mà, coi cái tướng này, có vẻ Boss phụ bản sắp lên sân khấu à?

【 Hệ thống: Ẹc, thật ra lũ rết các cậu gặp nãy giờ toàn là con đực đấy… Nhưng chỗ này lắm trứng nhộng vậy, chắc hẳn phải có một con Rết Chúa to cực kỳ 】

Thẩm Tam Xuyên nhìn đống trứng như ruby dính khắp vách tường: … Đằng ấy có chắc là chỉ một con không? To cỡ nào?

【 Hệ thống: … Cậu cảm thấy tui cần phải giải thích nghĩa của từ “cực kỳ” cho cậu nữa hả 】

Tất cả mọi người đều cảm giác được sự lạ. Họ đồng loạt quay lại đài cao trong hang núi, căng thẳng nhìn vách đá đang không ngừng rạn nứt.

Vi Hàm Dạ lại tới cạnh Thẩm Tam Xuyên lần nữa, mở miệng nói: “Đấy là rết cái chúa, cấp bậc rất cao, Thẩm huynh nhất định phải cẩn thận.”

Thẩm Tam Xuyên gật đầu.

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, vách đá vỡ hẳn, nhưng thứ họ thấy đầu tiên lại là một khuôn mặt người rất lớn. Khuôn mặt này nhắm mắt, không rõ giới tính. Vách đá đổ sụp, thân rết dưới mặt người cũng hoàn toàn lộ ra!

Mặt người, trăm chân, chi khớp, thân còn bị bao phủ bởi đống vằn đá quý đỏ như máu!

Vãi thật, con quái này to ngang mẹ nó quả núi rồi!

Sau đó, con quái vật há miệng, cất tiếng gào rống vang vọng khắp hang động. Những cá thể rết đực chưa kịp trốn thoát đều bị tiếng thét của Rết Chúa làm lật ngửa ra đất giãy giụa.

Mọi người cũng đau muốn toác đầu vì tiếng gầm của Rết Chúa. Lắm kẻ đứng không vững, ngã nhào ra đất, nghiêm trọng thì còn ọc máu, nát mạch. Đám đệ tử bỗng dưng chẳng biết phải làm gì!

Khả năng chèn ép cấp bậc của Rết Chúa quá khủng, không ai có thể trở thành đối thủ của nó hết!!!

Tuy tu vi của Thẩm Tam Xuyên không tồi, nhưng nói cho rốt vẫn chỉ ở cấp 6. Anh chàng cũng hoảng loạn tâm thần, hai mắt đỏ ngầu, suýt ngất lịm vì tiếng gào đanh thép này!

Thấy con Rết Chúa kia lại định gầm rú lần nữa, Vi Hàm Dạ vội kéo Thẩm Tam Xuyên đã choáng váng vào lòng, ghì chặt người anh chàng lại bằng thân thể mình, rồi đưa tay che kín tai anh chàng!

【 Hệ thống: Chậc chậc, Tôn thượng mà ở đây thì… 】

[HẾT CHƯƠNG 97]