Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 92




“Không được, đệ không thể hôn huynh…”

***

“Nửa năm trước, Tam Xuyên huynh từng đi qua huyện Sùng Phùng đúng không?” Thương Viêm nhìn Thẩm Tam Xuyên, “Lúc ấy huynh và Lục Lâm Trạch mới đính hôn, hình như tới nhà hắn để chào hỏi trưởng bối thì phải.”

Thẩm Tam Xuyên im lặng không lên tiếng.

Thương Viêm nói tiếp: “Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng có gì đáng chú ý, nhưng khi đó còn một kẻ khác xuất hiện ở huyện Sùng Phùng, kẻ này, e là có quan hệ rất sâu xa với huynh đấy.”

Thẩm Tam Xuyên: “Ta không rõ ý ngươi là gì.”

“Thật sự không rõ ư? Kẻ xuất hiện ở huyện Sùng Phùng lúc ấy, chính là Tông chủ Hoang Tịch của Tông Long Dã. Nếu người của Cổng Lăng Thiên không bất cẩn đắc tội gã, thì quả thực chẳng ai ngờ nổi tên đại ma đầu danh tiếng lẫy lừng của ba châu Huyền Sát lại xuất hiện ở trấn nhỏ bình thường đến vậy, như thể đang cố tình đón tiếp khách quý nào đó…”

Thẩm Tam Xuyên cười cười: “Ngươi còn biết cả việc người của Cổng Lăng Thiên bất cẩn đắc tội với ai nữa, vậy chắc hẳn Đài Yên Vân các ngươi và Cổng Lăng Thiên thân nhau lắm nhỉ… Hay có khi nào, kẻ tàn sát Cổng Lăng Thiên, chính là ngươi?”

“Chính Tông Long Dã đã tiêu diệt Cổng Lăng Thiên, nhân chứng vật chứng đều rõ ràng, là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi. Chỉ mình Ải Phong Nguyệt là không chịu thừa nhận… Vậy hẳn là, quý phái đang cố tình thiên vị Tông Long Dã đúng không?”

Thẩm Tam Xuyên nhìn Thương Viêm chằm chằm: Hình như tên này đang cố ý bẫy mình.

“Đùa gì vậy, vụ việc Cổng Lăng Thiên vốn đã có rất nhiều điểm khả nghi, Ải Phong Nguyệt chúng ta chỉ muốn truy tìm chân tướng, chưa từng thiên vị ai bao giờ cả.”

“Chưa từng thiên vị? Vậy hẳn Tam Xuyên huynh vẫn còn nhớ chuyện một cánh hoa Nghiệp Liên xuất hiện ở thôn Đào Nguyên dưới chân quý tiên môn chứ.”

Thẩm Tam Xuyên đã nghĩ tới có thể Thương Viêm sẽ lấy vụ huyện Sùng Phùng ra để uy hiếp mình, bởi vậy anh chàng cố tình đánh trống lảng. Nhưng tự dưng y lại đá qua thôn Đào Nguyên, tự nhiên anh chàng không nắm bắt nổi rốt cuộc tên này muốn gì.

“Nghiệp Liên chính là Tiên Khí bản mệnh của Tông chủ Hoang Tịch của Tông Long Dã. Nghiệp Liên trắng thuần có khả năng thanh lọc dơ bẩn, đuổi yêu trục tà. Còn Nghiệp Liên tím đen thì hoàn toàn ngược lại, sẽ cắn nuốt suy nghĩ tốt đẹp của người khác để tẩy rửa bản thân… Tông Long Dã làm chuyện ác ngay dưới mí mắt quý phái, quý phái chẳng những không truy cứu trách nhiệm, đã thế còn để kệ cho Hoang Tông chủ tự do rời đi, đây nhẽ nào lại không phải là thiên vị?”

“…”

“Hay là, quý phái đứng đầu các môn phái tu tiên, nhưng thật ra nội bộ đã dơ dáy cùng cực, chung một giuộc với Tông Long Dã, giúp gã làm bao chuyện ác ôn?”

“Ngươi chớ có chửi bới Ải Phong Nguyệt lung tung!”

“Chửi bới Ải Phong Nguyệt? À, nghe đồn Hoang Tông chủ có một đứa con nuôi, năng lực và bề ngoài đều vô cùng xuất chúng. Lũ tu ma ở ba châu Huyền Sát đều kính cẩn gọi hắn là “thiếu chủ”… Chắc hẳn huynh không xa lạ gì với vị thiếu chủ này đúng không?”

“Tam Xuyên huynh thân là Chưởng Môn dự bị của Ải Phong Nguyệt, vậy mà lại muốn lập khế ước với ma tu. Nếu bị đồn ra ngoài thì, chậc chậc, rốt cuộc ai mới là kẻ đang hủy hoại danh dự trăm năm của Ải Phong Nguyệt đây?”

Thẩm Tam Xuyên thấy ngực mình nghẹn đứ khi nghe y nói thế, thiếu điều cầm kiếm bổ y ra!

“À, đúng rồi, thật ra thôn Đào Nguyên không phải nơi đầu tiên Nghiệp Liên xuất hiện đâu. Mấy năm nay, vị thiếu chủ này vẫn luôn gắng sức thanh lọc Nghiệp Liên cho Hoang Tông chủ đấy… Thẩm Tam Xuyên, nếu những chuyện này bại lộ trước bàn dân thiên hạ, thì ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa?

“Nhưng niệm tình anh trai ta thích ngươi nhường đó, chỉ cần ngươi chịu quỳ trước mặt huynh ấy nhận lỗi, tất nhiên ta sẽ không làm khó ngươi quá nhiều.”

【???: Y đang cố ý dẫn dắt huynh mắc mưu đấy, đừng tin y 】

Giọng nói trong đầu anh chàng rất quen thuộc, nhưng chẳng hiểu sao lại hơi khác với người trong trí nhớ.

Thẩm Tam Xuyên: Ngươi là ai?

【???: Giọng đệ mà huynh cũng không nhận ra à? 】

Thẩm Tam Xuyên không chắc lắm, hỏi lại: … Sư đệ?

【 Lục Lâm Trạch: Ừ, tất cả mọi thứ trong mê cảnh đều không đáng tin. Cách thoát khỏi nơi đây chính là đảo khách thành chủ, đừng rơi vào bẫy rập của nó 】

Thẩm Tam Xuyên: Là sao?

【 Lục Lâm Trạch: Huynh sợ thứ gì, thì mê cảnh sẽ càng bắt huynh phải đối mặt với nó. Huynh sợ mâu thuẫn với đệ, nên mê cảnh sắp xếp cho huynh và đệ cãi nhau. Huynh lo Ải Phong Nguyệt gặp bất trắc, nên mê cảnh dàn xếp Thương Viêm gây bất lợi cho Ải Phong Nguyệt… Mê cảnh không phải mê cung kiểu truyền thống, nhưng bản thân nó cũng là mê cung. Chẳng qua, nó nhốt người ta lại, không phải bằng lối rẽ ngoằn ngoèo lắt léo, mà là tầng tầng lớp lớp chướng ngại được xây nên từ nỗi sợ của con người. Huynh càng sợ nhiều thứ lại càng không tìm nổi lối ra 】

Thẩm Tam Xuyên: Nói cách khác, ta muốn thoát khỏi mê cảnh, thì phải chiến thắng nỗi sợ của chính mình đúng không?

【 Lục Lâm Trạch: Không sai, nếu huynh không thể chiến thắng, đối phương sẽ không chỉ trộm được bí mật trong lòng huynh, mà còn có thể thành công thoát thân khỏi mê cảnh. Mê cảnh chính là một ván cờ, mình thắng một bước, địch lùi một bước 】

Thì ra là thế, nỗi sợ mới là chướng ngại thật sự trong mê cảnh. Đằng ấy càng sợ nhiều thứ, thì mê cung này càng trở nên phức tạp với đằng ấy hơn, đằng ấy sẽ bị mắc kẹt, không thể chạy thoát!

Thẩm Tam Xuyên nhìn Thương Viêm trước mắt mình, suy nghĩ đột nhiên trở nên sáng rõ: “Vu khống, giờ ngươi muốn bôi nhọ Ải Phong Nguyệt thế nào chả được, nhưng chỉ bằng lời nói suông của mình ngươi, thì không đổi trắng thay đen được đâu… Đài Yên Vân là một phần của năm nhánh Thần Phong, sao lại quan tâm đ ến chuyện của Ải Phong Nguyệt quá vậy? Mấy việc tầm phào mà còn bị ngươi xuyên tạc ra như thế, vậy thì ở trong tối, Đài Yên Vân cũng đang làm trò khuất tất khốn nạn gì chăng?”

Thương Viêm nhướng mày, rõ ràng ban nãy y còn cảm thấy mình đang giành phần thắng, sao đột nhiên…

“Ngươi vừa nói là, với thân phận địa vị của anh ngươi, sẽ có rất nhiều quan to có chức có quyền tự động tới tận nhà. Vậy xem ra, thân phận của hai anh em ngươi cũng không phải dạng vừa…” Thẩm Tam Xuyên ngẫm ngợi, nheo mắt lại, “Người trong triều đình à? Muốn chia rẽ sức mạnh của năm nhánh Thần Phong… Chẳng lẽ là, hoàng tộc?”

Thương Viêm ngẩn ra, y không ngờ Thẩm Tam Xuyên lại có thể lật ngược tình thế chỉ trong khoảnh khắc, lợi dụng lỗ hổng trong lời nói của y để ăn ngược một quân cờ bên y.

“Trông biểu cảm của ngươi, xem ra ta nói đúng rồi chứ gì.”

“Thẩm Tam Xuyên, ngươi!” Thương Viêm nổi giận.

“Quả nhiên vụ việc của Cổng Lăng Thiên cũng là do các ngươi làm, mục đích là để giá họa cho Tông Long Dã, khơi dậy mâu thuẫn giữa năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát. Tiên ma đại chiến, các người sẽ nhân cơ hội này làm ngư ông đắc lợi!”

Thấy đã thành công chọc giận đối phương, Thẩm Tam Xuyên lại chua thêm: “Anh trai ngươi đã thành ra thế này, e là về sau có quay lại cung, cũng chẳng còn chỗ nương thân nữa đúng không? Thế này thì, ngôi vị hoàng đế tương lai chỉ có thể thuộc về ngươi thôi… Ngươi quỷ kế đa đoan như thế, anh trai ngươi thê thảm nhường này, cũng là kết quả mà ngươi đã tính sẵn chứ gì?”

“Thẩm Tam Xuyên, ngươi đừng chia rẽ tình cảm anh em ta!”

“Chia rẽ? Ta chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng ngươi thôi mà. Anh trai ngươi đã thành ra thế này rồi, còn làm gì được nữa, không phải chỉ có thể bó buộc với ngươi cả đời thôi sao? Cũng đúng, từ xưa đến nay, chọn con cả chứ ai lựa con út, anh ngươi không thành đồ bỏ, thì ngươi đâu có ngày được lộ diện?”

Đòn này đã chọc trúng chỗ đau nhất của Thương Vân. Gã ngồi trên xe lăn, tức đến mức toàn thân run rẩy!

Thương Viêm cũng nổi khùng, y toan ra tay với Thẩm Tam Xuyên, một vết nứt chợt xuất hiện trước mặt ba người. Ngay sau đó, y và Thương Vân như bị túm xuống vực sâu vạn trượng, đột nhiên biến mất bặt tăm. Còn tầng không trên đầu Thẩm Tam Xuyên lại xuất hiện một lỗ hổng, tẩm đầy hào quang thuần khiết thánh thiện, đúng là cửa ra của mê cảnh rồi!

Thẩm Tam Xuyên thở phào, không ngờ mình lại có thể mở được cửa thoát của mê cảnh nhanh như vậy. Nhưng hiện giờ anh chàng chưa thể ra ngoài ngay, mà phải tìm những đồng liêu cùng Ải Phong Nguyệt, giúp họ chiến thắng nỗi sợ đã. Xong xuôi, họ mới có thể trở ra cùng nhau.

“Sao đệ không xuất hiện?”

Thẩm Tam Xuyên nhìn khắp nơi, vốn tưởng Lục Lâm Trạch sẽ xuất hiện, nhưng quanh đây chẳng có bóng dáng ai cả.

【 Lục Lâm Trạch: Huynh muốn đệ xuất hiện à? 】

“Giọng đệ nghe lạ vậy… rốt cuộc đệ đang ở đâu?” Anh chàng nói xong thì lùi mấy bước, ai dè lại đụng phải một người.

Người tới nhẹ nhàng đỡ cánh tay anh chàng, giọng điệu dịu dàng và thương mến: “Không dỗi đệ à?”

Đúng là giọng sư đệ thật, nhưng cứ sai sai sao ấy. Rõ ràng trước kia hai đứa cao xêm xêm nhau, sao tự dưng em mình lại cao nhổng lên vậy nhỉ, cảm giác ẻm ôm mình từ đằng sau cứ khang khác ngày xưa.

Thẩm Tam Xuyên hơi kinh ngạc quay người lại, thì thấy Lục Lâm Trạch mặc bộ đồ sang trọng đen tuyền, đang dịu dàng nhìn mình. Ánh mắt ấy như thể đang ngắm người tình đã lâu không gặp.

Mới nãy rõ ràng sư đệ còn mặc quần áo của Ải Phong Nguyệt, sao tự dưng lại thay bộ đồ đen tinh xảo bắt mắt thế này. Hơn nữa bộ áo này còn thêu đầy hoa văn tối màu của Núi Phù Linh…

Chờ chút đã, hình như anh chàng từng thấy bộ đồ này ở đâu rồi… Đây là, đây là –

“… Tôn thượng?”

Thảo nào giọng lại khang khác, vì thêm phần gợi cảm và trưởng thành đó!

Lục Lâm Trạch cười nói: “Quả nhiên huynh có thể nhận ra đệ.”

Thẩm Tam Xuyên trợn tròn mắt. Người trước mặt là Lục Lâm Trạch, nhưng không phải Lục Lâm Trạch bây giờ! Hệ thống từng dắt anh chàng đi xem cốt truyện trong nguyên tác rồi, đây là Lục Lâm Trạch sau khi trở thành Ma Tôn của ba châu Huyền Sát!

Sao lại thế được, tại sao Ma Tôn lại ở đây? Chẳng lẽ, cũng là tại mê cảnh ư?!

Thấy Thẩm Tam Xuyên nhìn mình đầy khiếp sợ, Ma Tôn cười nói: “Huynh suốt ngày lén chạy đi gặp đệ, mà đệ đi gặp huynh lại khiến huynh ngạc nhiên vậy cơ à?”

Thẩm Tam Xuyên chưa phản ứng kịp: “Đệ… đang nói gì vậy? Lén chạy đi gặp đệ là sao…”

“Huynh đấy, đừng dỗi đệ nữa, đệ đã tự tới tìm huynh rồi đây, vẫn chưa nghĩ ra mình đang ghen với ai à?”

Thẩm Tam Xuyên nhìn Ma Tôn không chớp mắt.

“Huynh còn nhìn đệ chăm chú như thế, đệ sẽ không kiềm lòng nổi mà hôn huynh đấy… Nhưng nếu làm thế, một huynh khác sẽ lại ghen, không chịu để ý đến đệ mất.”

“Một… ta khác ư?” Đầu Thẩm Tam Xuyên loạn cào cào, dường như sắp nắm bắt được thứ gì, mà túm mãi không nổi, cứ mông lung mịt mù.

“Trông sư huynh thế này, tự dưng đệ hoài niệm ghê.” Ma Tôn tiến lên một bước, ánh mắt hắn nhìn Thẩm Tam Xuyên mỗi lúc một thêm hoang dại, “Phải làm sao đây, dẫu biết ai kia sẽ giận, nhưng đệ vẫn rất muốn hôn huynh…”

Hắn ôm chặt anh chàng, kề sát tai anh chàng, giọng nói ngập tràn vẻ rù quyến lộ liễu: “Sư huynh, đệ muốn hôn huynh.”

Thẩm Tam Xuyên căng thẳng đến độ không biết để tay chỗ nào…

Ngón tay Ma Tôn phẩy khẽ qua gò má Thẩm Tam Xuyên, rồi nhẹ nhàng túm lấy cằm anh chàng, ánh nhìn càng nồng nàn hơn: “Huynh luôn khiến đệ không thể cưỡng lại mình trước huynh. Đệ thật sự rất muốn mang sư huynh bây giờ về…”

Ma Tôn sắp hôn đến nơi thì chợt khựng lại, sau đấy hắn ra chiều ảo não nói: “Không được, đệ không thể hôn huynh… Thật sự phải nhịn thôi, kẻo huynh sẽ giận đệ mất.”

Thẩm Tam Xuyên trưng vẻ mặt chả hiểu mô tê gì. Nhưng khi Ma Tôn suýt hôn mình, tim anh chàng đập đến là rộn ràng, cũng chẳng nghĩ đến chuyện chối từ luôn. Vậy là mình tính cho hôn thật hay gì?

Nếu cảm giác của anh chàng không sai, thì đây có lẽ là Lục Lâm Trạch trong tương lai. Giờ hắn xuất hiện ở đây là để giúp anh chàng thoát khỏi mê cảnh. Kẻo không, người tiếp tục mắc kẹt ở nơi này sẽ là anh chàng!

Nghĩ vậy, anh chàng bỗng nhón chân hôn nhẹ lên môi ai kia: “Ta không giận đâu, thật đấy.”

Người nào đó phải hít vào: “… Huynh còn dụ dỗ đệ thế nữa, thì đệ cũng thây kệ huynh có dỗi hay không đấy.”

[HẾT CHƯƠNG 92]