Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 71




“Người đã, không còn chỗ thoát nữa rồi…”

***

Mọi người ngẩng đầu nhìn l3n đỉnh thuyền theo giọng nói này, tuy không thấy rõ, nhưng họ có thể loáng thoáng nhận ra hai bóng người đang quyện lấy nhau.

Kẻ vừa lên tiếng thản nhiên ngồi ghế ở sân thượng lầu ba, còn ôm một mỹ nhân tóc bạc áo xống xộc xệch trên người. Mỹ nhân nọ đã nhếch nhác lắm rồi, y quay lưng về phía mọi người. Tuy không thấy rõ dung mạo, nhưng quần áo y tả tơi, như thể bị xé rách bởi sức mạnh kỳ quái nào đấy, rủ xuống từ người y. Những món xiêm áo đắt giá nằm rải rác khắp sàn. Lớp áo lót đã ướt nhèm tan tác dính sát vào người y, tôn lên đường cong cơ thể mỹ lệ, tựa cần cổ trắng muốt của loài thiên nga, tuyệt đẹp mà tinh tế. Dù cách rõ xa, bao người vẫn phải nhỏ dãi thòm thèm.

Có điều chẳng biết mỹ nhân đang lạnh hay gì, mà cứ run bần bật mãi. Thoạt trông y như một chú nai con yếu ớt đáng thương, được người ta dịu dàng ấp ở trong lòng…

Giọng Hoang Tịch khàn khàn, hơi thở còn hổn hển: “Họ đều đang ngắm người đấy, sư tôn…”

“Đừng làm thế…” Toàn thân Thiên Lũng Cảnh căng thẳng tới độ gần như co rút, y không dám quay đầu, thậm chí còn chẳng dám nhúc nhích, chỉ có thể bám chặt vào lòng Hoang Tịch.

Y ghì chặt lấy gã, tựa như túm mỏm đá duy nhất ở miệng vực, ngàn cân treo sợi tóc, run rẩy và sợ sệt.

“Ư…” Hoang Tịch híp mắt lại trong cơn sóng tình, bế Thiên Lũng Cảnh lên một chút, “Người làm thế con sẽ không nhịn nổi… Yên tâm, chẳng ai biết người là ai đâu.”

Gã nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc bạc của Thiên Lũng Cảnh: “Trước kia con từng nuôi dưỡng rất nhiều người hầu tóc trắng ở Tông Long Dã, năm nào cũng bắt kẻ dưới cống mỹ nhân tóc bạc mới cho mình hưởng dụng. Chuyện đấy đã trở thành bí mật công khai của Tông Long Dã. Nên dù biết con là Tông chủ của Tông Long Dã, chúng cũng chỉ cho người là một trong muôn vàn gã hầu ngủ của con thôi.”

Gã thầm thì dụ dỗ bên tai y –

“Chẳng ai ngờ được rằng, kẻ đang ân ái trên lòng con, lại là Vu Nguyệt Thượng nhân đứng đầu năm nhánh Thần Phong.”

Thiên Lũng Cảnh cắn chặt răng, môi đã tái nhợt: “… Con cố ý ư?”

“Đúng vậy, con cố ý đấy, sư tôn có thấy hổ thẹn không?” Gã cắn phần tai đã ửng hồng của Thiên Lũng Cảnh, cất giọng trầm thấp và hơi khàn khàn, “Người đã, không còn chỗ thoát nữa rồi…”

“Con cũng từng làm những chuyện thế này với họ sao?”

Hoang Tịch khựng lại, bỗng nhiên hưng phấn cắn lên vai Thiên Lũng Cảnh: “Người ghen à?”

“…”

“Con chưa bao giờ chạm vào họ.” Gã thương tiếc hôn lên môi y, “Người mà con muốn gần gũi mỗi phút mỗi giây chỉ có mình sư tôn mà thôi! Người biết không, đêm nào con cũng mơ thấy đôi ta thế này, hòa quyện không rời, ái @n thân mật…”

“… Đừng nói nữa!”

“Con sẽ khiến từng tấc từng phân cơ thể người phải ghi tạc bóng hình con, con muốn để người không thể rời xa con được nữa!”

“Ưm… đừng…”



Thanh Hư trưởng lão đứng trên boong thuyền vốn đang ngông nghênh kiêu ngạo, thấy thế thì sợ quá quỳ sụp xuống đất: “Kẻ hèn không biết Tông chủ tự mình giá lâm, nên đã đắc tội ngài nhiều. Tôi quả có mắt mà không thấy Thái Sơn, cúi xin Tông chủ khoan thứ, khoan thứ ạ…”

Ngoài Tông chủ Hoang Tịch của Tông Long Dã, còn ai có thể không lộ mặt mà chặn được chiến kích Mặc Ương của hộ pháp Yếm Ngũ Sát Tông Long Dã chỉ bằng một chiêu nữa?! Tay Yếm Ngũ Sát này có tiếng là con chó điên của ba châu Huyền Sát, đam mê giết chóc, điên cuồng c ắn máu! Kẻ khác chỉ giết suông, chứ hắn còn hưởng thụ kh0ái cảm được trụng mình trong máu tươi. Trước kia, những môn phái không tôn trọng Tông Long Dã đều bị hắn cho tắm máu. Hắn giết người không theo trường phái nhanh và tàn nhẫn, mà thích cảm giác máu me tung tóe, nhuộm đỏ toàn thân. Mỗi lần tàn sát xong, cả người hắn nhớp nháp máu, như Atula đỏ ối đến từ địa ngục!

Nhưng con chó điên nổi như cồn ấy, lại cực kỳ trung thành với Tông chủ Hoang Tịch của Tông Long Dã, tôn thờ mọi mệnh lệnh của Hoang Tịch.

Về phần Tông chủ Hoang Tịch của Tông Long Dã, sức mạnh của gã cực kỳ thâm sâu khó lường. Nghe nói năm xưa gã là học trò của Vu Nguyệt Thượng nhân, chẳng rõ tại sao lại rời khỏi Ải Phong Nguyệt, tự giành một mảnh trời riêng cho mình. Không bao lâu sau, gã đã trở thành chủ nhân của Tông Long Dã, hiện giờ còn là người đứng đầu ba châu Huyền Sát! Có lời đồn gã mê những mỹ nhân thanh nhã tóc trắng. Các môn phái nhỏ lệ thuộc ba châu Huyền Sát đều biết rõ sở thích này của gã, năm nào cũng cống mỹ nhân tóc trắng đến cho gã chơi bời. Coi tình hình hiện tại, có vẻ Cổng Lăng Thiên nhà lão đã phá bĩnh cuộc vui của Tông chủ và tên hầu ngủ rồi…

Thanh Hư trưởng lão nghĩ đến đây, đột nhiên thấy người gai gai, họng nghèn nghẹn.

Ngẫm lại kết cục của những môn phái từng bất kính với Tông Long Dã, lão cảm thấy chắc mình sắp chết đến nơi!

Cổng Lăng Thiên của lão mới sáng lập không lâu, ai ngờ lại vấp trúng kiếp nạn tổ chảng này, đúng là biết trước thì thà chẳng làm! Lão thấy đám đệ tử của Cổng Lăng Thiên còn đang lúng túng đứng đằng sau, lập tức sẵng giọng quát: “Còn không mau quỳ xuống trước Tông chủ đi! Dập đầu nhận lỗi!”

Các đệ tử sau lão nghe vậy thì vội vàng quỳ xuống. Tên quản gia họ Lý đứng ngoài rìa, nói với vẻ khó hiểu: “Trưởng lão, sao… sao ngài lại…”

“Cút! Thứ ngu xuẩn nhà ngươi hại chết Cổng Lăng Thiên nhà ta rồi!” Dứt câu, lão tung một chưởng làm Lý quản gia rơi tòm xuống nước, rồi lại run rẩy thưa, “Tông chủ, chúng tôi lỡ tin lời gièm pha nên mới lỗ m ãng như thế. Ngài là người quảng đại, chớ chấp nhặt lũ tiểu nhân. Mong ngài để lại một con đường sống cho chúng tôi được không ạ?”

Hoang Tịch ngồi trên lầu bật cười: “Các ngươi may đấy, đúng là hôm nay bổn tọa không muốn giết người, kẻo mỹ nhân trong lòng bổn tọa lại hoảng sợ.”

Thanh Hư trưởng lão xám hồn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Đa tạ Tông chủ khoan hồng độ lượng, đa tạ Tông chủ khoan hồng độ lượng!”

“Vậy các ngươi tự bơi về đi, làm được thì bổn tọa sẽ không so đo với các ngươi nữa.”

Bơi về?

Gã nói thì nhẹ nhàng lắm, nhưng Thanh Hư trưởng lão lại hết hồn hết vía. Nơi này cách bờ rất xa, trời lại tối thui tối mù, nước hồ lạnh ngăn ngắt, cứ thế bơi về e là bay nửa cái mạng mất, thậm chí một số đệ tử tu vi thấp bơi được nửa đường là có khi sẽ…

Nhưng lão hoàn toàn không dám trái ý bên kia, đành đứng dậy nói: “Vâng, vậy tôi xin bơi về, đa tạ Tông chủ đã tha mạng ạ!”

Dứt lời, lão hô hào đám đông đứng dậy. Dưới sự dẫn dắt của lão, cả đám nhảy tùm tùm vào mặt hồ đen ngòm…

Mọi người thấy Cổng Lăng Thiên mới nãy còn kiêu căng ngạo mạn, nay lại như chó cún gặp nạn, con nào con nấy bổ nhào xuống nước, thì không khỏi lấy làm buồn cười.

Khi dân tình chiêm ngưỡng xong cảnh đàn chó rơi xuống nước, ngước lên nhìn kẻ trên lầu lần nữa, họ chợt phát hiện gã đã bế mỹ nhân tóc bạc về phòng, sân thượng chỉ còn chiếc ghế lẻ loi.

Yếm Ngũ Sát cất chiến kích Mặc Ương đi, nói với mọi người: “Hôm nay chủ nhân nhà ta bao hết, mọi người cứ thoải mái ăn chơi trên thuyền, đừng để bị ai đó làm mất hứng. Thích ăn gì thì ăn, muốn chơi gì cứ chơi.

“Chỉ là, đừng lên lầu 3.”

Mọi người hoan hô nhảy nhót! Dân chúng bình thường đương nhiên không biết ân oán giữa hội tu tiên tu ma này, chỉ coi như được xem một vở tuồng. Chủ nhà còn bảo bao họ ăn chơi miễn phí, đương nhiên họ càng phấn khởi hơn! Mau mau giải tán cho nhanh, ăn nhậu chơi bời thôi!

Tuy không thấy rõ chuyện trên ấy, nhưng Thẩm Tam Xuyên vừa được hệ thống dạy một bài về thế giới của người trưởng thành, anh chàng chưa định thần được ngay: Chơi chơi chơi… vầy có máu lửa quá không?!

【 Hệ thống: Chu choa, tui nói cậu nghe ha, k1ch thích cực luôn, được xem tận mắt lại càng tuyệt hơn 】

Thẩm Tam Xuyên: Nhưng mà, nhưng mà… Tớ không hiểu, sao sư tôn lại để mặc cho Hoang sư huynh làm nhục mình như thế?

【 Hệ thống: Cậu không hiểu nổi trò chơi tình thú của mấy cặp đôi đâu. Cảm giác nhục nhã là thứ Vu Nguyệt Thượng nhân muốn né tránh nhất, nhưng Hoang Tịch cứ phải thách thức độ chịu nhục của thầy, dẫn dắt thầy sa ngã… Luân lý đạo đức, kỷ cương cá nhân, giáo điều lễ nghĩa, một khi tháo bỏ những gông xiềng ấy, d*c vọng sẽ ồ ạt trào dâng như lũ bão… Chậc chậc 】

Thẩm Tam Xuyên: …

Cánh cửa mở tới thế giới mới nào đây???

Không thể nghe tiếp nổi nữa!!!

Lục Lâm Trạch đứng cạnh lên tiếng: “Cha đệ bảo có để một phòng trên lầu ba cho tụi mình, nhưng đệ thấy mình đừng nên lên đó thì hơn.”

Thẩm Tam Xuyên vô thức bật ra câu hỏi: “Tại sao?”

Lục Lâm Trạch cười nói: “Phòng cách âm không tốt lắm, đệ sợ huynh mất ngủ cả đêm.”

Thẩm Tam Xuyên: “…”



Sáng sớm hôm sau.

Năm nhánh Thần Phong, Đài Yên Vân.

Chàng trai vận bộ đồ đẹp đẽ quý giá nhẹ nhàng quấy một bát cháo nóng hổi. Y lấy thìa quẹt phần cháo dọc thành bát, kề gần miệng thổi thổi, rồi đưa nó đến trước chàng trai đang ngồi trên xe lăn: “Ca ca, ăn chút cháo trước đi.”

Cặp mắt, cái miệng và phần cổ họng của kẻ ngồi xe lăn như từng bị gai cứa. Miệng viết thương đen ngòm không khép lại được, có đoạn sâu hoắm lộ cả xương, có nơi chảy mủ thối rữa… Đôi chân gãy vì rơi xuống vực, và hai bàn tay tàn phế do bị rút đốt xương, đều khiến gã trông như một cái xác sống.

Gã chậm rãi mở miệng, nuốt một thìa cháo. Nhưng khi cháo trôi qua vết thương ở yếu hầu, gã đau đớn đến mức gần như muốn nôn mửa.

Chàng trai xiêm áo lộng lẫy vội vàng vỗ lưng cho gã: “Ca ca, không sao chứ?”

Gã không thể mở miệng cất tiếng. Những vết thương này đã lâu thế rồi mà chẳng hiểu sao vẫn đau như vừa bị bụi gai quái dị kia siết chặt, thậm chí còn không thể khép lại. Phải chịu nỗi khổ khốn cùng này mỗi ngày, quả thực làm người ta suy sụp bất lực!

Gã hơi hé mắt, nhìn cậu em song sinh có diện mạo y hệt mình…

Gã rất muốn nói cho em gã kẻ đã hại mình là ai, nhưng gã không nói nổi nên câu, bàn tay tàn phế lại không cho phép gã viết chữ…

Nghĩ lại xưa kia mình phóng khoáng sung sướng làm sao, mà giờ lại phải ngồi một xó, người không ra người ngợm không ra ngợm! Cơn thù hằn lại trào dâng khắp toàn thân gã. Tất cả là lỗi của tên đốn mạt kia, nếu không phải tại nó, thì gã sẽ không khốn đốn như bây giờ!

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng Vân Khanh Tử vọng vào từ bên ngoài: “Thưa hai điện hạ, đêm qua Tông Long Dã có điềm lạ.”

Chàng trai ăn vận sang trọng bỏ bát cháo xuống, lau miệng cho anh mình, đoạn bảo: “Vào đi rồi nói.”

“Vâng.” Vân Khanh Tử đẩy cửa bước vào, hành lễ với hai người đến là thành kính, “Thương Vân điện hạ, Thương Viêm điện hạ.”

Gã ngồi xe lăn chính là Thương Vân đã bị Tức Ảnh của Lục Lâm Trạch tra tấn tàn phế, còn chàng trai ngồi cạnh gã, là đứa em sinh đôi Thương Viêm của gã.

“Tông Long Dã có động tĩnh gì ư?”

Vân Khanh Tử vội nói: “Đêm qua, Tông chủ Hoang Tịch của Tông Long Dã và hộ pháp Yếm Ngũ Sát xuất hiện tại huyện Sùng Phùng, còn bao một con thuyền hoa lớn, làm chuyện phòng the ân ái với tên hầu ngủ của gã ngay trước mặt mọi người.”

Thương Viêm cười cười: “Cuối cùng cũng làm được một chuyện phù hợp với phong cách của bè lũ tu ma nhà gã đấy chứ…”

Vân Khanh Tử nói tiếp: “Nhưng sau đấy, người của Cổng Lăng Thiên đến gây hấn với chúng, bị chúng đuổi khỏi thuyền bắt bơi về.”

“Ồ?” Thương Viêm hơi bất ngờ, “Môn phái nhãi nhép như Cổng Lăng Thiên mà cũng dám chành chọe với Tông Long Dã cơ à?”

“Ban đầu người của Cổng Lăng Thiên không biết kẻ trên thuyền là ai, chỉ cho là lão gia giàu có tầm thường nào đấy. Hình như họ đến trả thù cho đại gia lắm tiền mình quen biết vì vụ quán ăn. Cuối cùng phát hiện người trên thuyền là Tông chủ của Tông Long Dã, bên đó sợ hết hồn.”

Thương Viêm lại bắt đầu quấy cháo: “Ờ, con chó điên Yếm Ngũ Sát ở đấy, mà không giết chúng ngay tại trận à?”

“Vâng ạ, nghe nói Tông chủ của Tông Long Dã bảo không muốn làm mỹ nhân trong lòng mình khiếp sợ, nên không cho hộ pháp giết người, chỉ phạt bên đó nhảy xuống hồ bơi về thôi.”

Thương Viêm ngẫm ngợi, bỗng nhiên cười nói: “Ta nhớ Hoang Tịch của Tông Long Dã thật sự nuôi rất nhiều mỹ nhân, mà còn toàn mỹ nhân tóc trắng… Nhưng theo ta được biết, gã chưa từng công khai đưa người đẹp nào ra ngoài, mỹ nhân này có vẻ đặc biệt với gã lắm đây.

“Chuyện này thú vị thật, đi tra xét rõ ngọn nguồn đi. Còn nữa, gọi tên quản lý Cổng Lăng Thiên đến đây, ta muốn đích thân dò hỏi.”

“Vâng, ta xin làm ngay!”

Vân Khanh Tử vội vàng rời khỏi phòng.

Thương Viêm ngồi cạnh chiếc xe lăn của Thương Vân, kiên nhẫn chải vuốt mái tóc dài của gã: “Ca ca, huynh đừng nóng vội, chỉ cần đệ thay thế thân phận của huynh, trở thành đệ tử thân truyền của Vân Khanh Tử, thì hung thủ hại huynh nhất định sẽ để lộ dấu vết khi nhìn thấy đệ… Dù đối phương có là ai, đệ cũng quyết báo thù cho huynh!”

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn kịch ngắn:

Tác giả nào đấy: Các mỹ nhơn comment cho tui hôm qua nhiệt tình cực!!!

【 Hệ thống: Nên cô định đăng thêm chương hẻ? 】

Tác giả nào đấy (thẹn thùng): Nên tui định hỏi vụ cái clip 8 phút HD 4K Bluray á…

【 Hệ thống: Ẹc… Cô có muốn nhìn ra đằng sau trước khi hỏi không 】

Tác giả nào đấy (quay đầu lại): Đệch! Uyên Quang! Cưng đừng lại đây mààààà!!!

[HẾT CHƯƠNG 71]