Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 56




“Ngại ghê, còn chưa phát huy được đến một phần mười uy lực của Uyên Quang.”

***

“Thương Vân, không cần biết mục đích của ngươi là gì, ta sẽ không bao giờ làm điều gì Thẩm huynh không muốn, cũng không đời nào hãm hại huynh ấy.” Vi Hàm Dạ nhìn Thương Vân, vũ khí trong tay chàng ta tỏa sáng rực rỡ, “Cổng Phá Trần chúng ta nhà cao nghiệp lớn, không thèm dùng mưu hèn kế bẩn để đạt được thắng lợi.”

Thương Vân nghe vậy thì mở chiếc quạt xếp ra, phe phẩy: “Xem ra Vi huynh đã được Sở Trần Chân nhân bảo bọc quá kín kẽ, không biết rằng bề ngoài càng thịnh vượng đẹp tươi, bên trong càng dơ bẩn thối nát. Thứ nhà cao cửa lớn huynh chứng kiến chỉ là vỏ bọc mà thôi. Mâu thuẫn lục đục, âm mưu quỷ quyệt mới là nhẽ thường dưới ánh hào quang.”

“Chuyện đó cũng chẳng quan trọng với ta. Những kẻ tự cho là mình biết tuốt, hếch mắt lên trời, ngang ngược khuyên răn rặt điều vô nghĩa mới là hạng phiền nhiễu nhất.” Ánh mắt Vi Hàm Dạ vô cùng hung hãn, cực kỳ giống một con báo đen trong màn đêm, “Ngươi tốt nhất đừng nhăm nhe hại Thẩm huynh, kẻo không Đài Yên Vân của các người sẽ lập tức biến mất khỏi năm nhánh Thần Phong.”

Thương Vân cười nói: “Xem ra Vi huynh thật sự rất thích Tam Xuyên huynh, chẳng những nói nhiều như thế với ta, mà còn lôi Đài Yên Vân ra để uy hiếp ta nữa. Nếu huynh đã thích nhường vậy, sao lại chịu để y ngả vào vòng tay kẻ khác?”

“Ta sẽ cứu Thẩm huynh ra bằng thực lực của chính mình.”

“Cứu ra thì làm sao, thắng được ván này thì thế nào?” Giọng điệu Thương Vân bình thản mà lại xen lẫn chút mê hoặc, “Huynh có biết tại sao Lục Lâm Trạch không thèm tham dự ván đấu này không? Bởi vì ván trước hắn đã thắng. Theo luật chơi đưa ra trước đó, nếu kẻ thắng văn và võ không cùng là một người, thì Thẩm Tam Xuyên sẽ chọn một trong hai… Vi huynh, huynh có thắng thì đã ăn ai, dẫu huynh cược cả tính mạng giế t chết Khôi Long thì nào tốt gì. Thẩm Tam Xuyên không thể chọn huynh được. Huynh có làm bao nhiêu chuyện cho y, trong mắt y, huynh cũng chỉ là vai hề nhảy nhót mà thôi.”

“Thì đã sao, nghĩa tình quân tử nhạt như nước, ta cũng chẳng hy vọng xa vời có được trái tim Thẩm huynh đơn giản như thế. Nhưng ta có quyền tự do cố gắng, huynh ấy có quyền tự do lựa chọn, không xung đột với nhau.”

“Không ngờ khúc gỗ nổi tiếng của năm nhánh Thần Phong lại có quan niệm thuần khiết trong sáng như thế về tình yêu. Mong rằng tấm lòng chân thành của Vi huynh sẽ không bị phụ bạc!”

Vi Hàm Dạ mặc kệ gã, xoay người nhảy vào cuộc chiến lần nữa.

(Nghĩa tình quân tử nhạt như nước: Dịch từ câu Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt. Lão Tử giảng: “Thượng thiện nhược thủy”, cái Thiện cao thượng thì giống như nước vậy. Nước trong thuần khiết, hễ bị trộn lẫn với thứ bẩn gì thì liền nhìn thấy được ngay. Tình bạn hễ mang vào những tạp niệm về lợi ích vật chất ở nơi thế tục và tình cảm riêng tư thì không còn thuần tịnh nữa. Người quân tử kết giao là giữa tâm với tâm, mối liên hệ của họ là dựa trên đạo nghĩa, do đó nó thuần khiết và cao thượng giống như nước trong vậy. Có liên quan đến điển tích, link tham khảo: Link.)

Thương Vân hoàn toàn không buồn bực, chỉ lởn vởn bên ngoài vờ như đang ra sức đối phó với Khôi Long. Đám người giao chiến với Khôi Long hồi lâu, tiêu hao quá nhiều thể lực của đôi bên. Thân thể Hoa Tiểu Quất và Tân Thần đều lấm chấm máu. Vi Hàm Dạ tuy không bị thương, nhưng phải phân tâm cứu hai người, nên cũng khá chật vật. Được cái đánh lâu, Khôi Long cũng bắt đầu chậm dần, không còn dũng mãnh vô song như lúc đầu nữa.

Nhân lúc Khôi Long dần có dấu hiệu mỏi mệt, Thương Vân không có thời gian để phân tâm, lắc mình lẻn vào sào huyệt của nó ngay.

Gã đi dọc theo đường vào sào huyệt, tới nơi giam giữ Thẩm Tam Xuyên trong Thủy Kính. Gã những tưởng mình sẽ thấy cảnh Thẩm Tam Xuyên bị xích sắt trói nghiến không thể động cựa, nhưng sự thực lại khiến gã ngỡ ngàng.

Đây đúng là cảnh nơi giam giữ anh chàng, nhưng những mảnh xích sắt bị cắt vụn rơi vãi khắp nền đất. Vết cắt rất ngọt, sạch sẽ vô cùng, thậm chí bề mặt còn có tia điện xẹt qua.

Sao lại thế được? Loại xích mà Vân Khanh Tử tạo ra trong ảo cảnh làm bằng sắt đen dày ngang cánh tay người, dù có là Tiên Khí cấp cao, cũng không thể cắt nó như cắt đậu phụ được, chứ chưa nói đến chém tan tành thành sắt vụn thế này!

Chẳng lẽ đã có kẻ cứu Thẩm Tam Xuyên ra rồi sao?

Vô lý, rõ ràng Hoa Tiểu Quất, Tân Thần và Vi Hàm Dạ đều đang giao chiến với Khôi Long ở bên ngoài… Cửa ảo cảnh cũng đã đóng lại sau khi họ vào đây, không ai có thể nhân lúc họ không chú ý lẻn vào đây cướp người được, huống chi…

“Mấy người chậm quá.”

Gã nghe thấy chất giọng quen thuộc và lạnh nhạt vang lên đằng sau, bỗng dưng giật bắn mình. Gã hoàn toàn không thể tin nổi, quay lại nhìn về phía sau thì thấy Thẩm Tam Xuyên hoàn toàn không hề hấn gì đang ngồi một bên, ánh mắt cao ngạo lạnh lẽo, bên cạnh còn có một thanh kiếm liên tục tỏa ánh điện!

Ứng Kiếp à?

Không, không đúng, không phải Ứng Kiếp... Gã nhìn những tia chớp vô cùng lóa mắt vờn quanh thân kiếm, và cả sức mạnh đáng sợ đang cuộn trào kia. Gã căng thẳng đến nỗi mồ hôi rịn ra trên trán.

– Gã biết thanh kiếm này, đó là một món thần binh tuyệt thế nổi tiếng ngang ngửa Ứng Kiếp, là Thần Khí bản mệnh mà bao kẻ tu hành tha thiết ước mơ.

Uyên Quang.

Tại sao Uyên Quang của Vu Nguyệt Thượng nhân lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ Vu Nguyệt Thượng nhân cũng tới ư?

Gã vội vàng nhìn ngó xung quanh, nhưng ngoài Thẩm Tam Xuyên thì chẳng còn ai khác nữa.

Thương Vân hơi khiếp hãi, tới giờ gã vẫn không thể tin nổi vào mắt mình. Gã gắng giữ bình tĩnh, cất giọng hỏi: “Tam Xuyên huynh, chẳng lẽ Vu Nguyệt Thượng nhân cũng ở đây?”

“Sư tôn ta khinh chẳng thèm tham dự mấy chuyện cỏn con này.”

“Vậy thanh Uyên Quang đây…”

“À, nó thì đúng là vũ khí của sư tôn ta.”

Thẩm Tam Xuyên nói xong thì đứng dậy duỗi người, sau đấy cầm chuôi Uyên Quang dễ như trở bàn tay, nhấc nó lên. Uyên Quang tỏa hào quang chói lòa trong tay Thẩm Tam Xuyên, khí thế toàn thân anh chàng trông khác hẳn.

Không thể! Không thể xảy ra chuyện này đượcUyên Quang đã nhận chủ lẽ ra chỉ chấp nhận mình Vu Nguyệt Thượng nhân thôi chứ.Chớ nói đến cầm, kẻ khác đụng vào đã bị kháng cho trầy da tróc vảy. Vậy mà Uyên Quang lại cam tâm yên phận trong tay Thẩm Tam Xuyên, giống như, như đã trở thành vũ khí bản mệnh đã hòa vào làm một với y?!

“Ta vừa ngủ một giấc, nghỉ ngơi đủ rồi. Chờ mấy người lâu quá, thôi cứ để ta giúp mấy người giải quyết con Khôi Long kia đi.”

Dứt lời, bóng dáng cầm kiếm của anh chàng nhòe đi, tựa như tia sét chợt lóe rồi mất dạng, rời khỏi sào huyệt của Khôi Long chỉ trong chớp mắt!

Thương Vân lại phải kinh ngạc, bởi vì gã phát hiện Thẩm Tam Xuyên đã đột phá lên cấp 5 Ngự Khí! Chỉ một khoảng ngắn ngủi vậy thôi mà đã tăng một bậc rồi ư?!

Mới nãy bị Lục Lâm Trạch ôm trong lòng cưỡng hôn, rõ ràng y như một mỹ nhân yếu đuối mong manh, dễ để người ta đùa giỡn. Dáng vẻ đáng thương ấy khiến kẻ khác mường tượng ra cảnh y ỡm ờ thèm muốn nhưng lại vờ vịt kháng cự dưới thân mình. Nhưng giờ phút này, y đâu còn yếu ớt tẹo nào, gần như giống hệt một Vu Nguyệt Thượng nhân thứ hai, làm người ta không rét mà run, run như cầy sấy!

Gã định thần lại rồi thì mới loạng choạng chạy khỏi sào huyệt của Khôi Long, chạy vội quá gã còn ngã oạch một cái. Nhưng cảnh tượng trước sào huyệt lại khiến con ngươi gã long lên lần nữa!

Dù ở cấp 5, nhưng đối mặt với Khôi Long hơn mình bốn bậc, Thẩm Tam Xuyên không hề sợ sệt chút nào. Y rút kiếm xông lên nhanh như chớp, hào quang của Thần Khí ánh lên khuôn mặt tuyệt trần của y. Chỉ thấy y lạnh lùng như không phi kiếm đâm thẳng vào bảy tấc của con Khôi Long. Khôi Long chưa từng xây xước nhờ lớp giáp vảy bạc lại vặn vẹo run rẩy vì cú đâm này. Nó giãy giụa mong hất Thẩm Tam Xuyên trên người mình đi, nhưng Thẩm Tam Xuyên không hề cho nó cơ hội phản kháng, còn dùng Uyên Quang rạch thẳng một đường dọc sống lưng Khôi Long!

(7 tấc: “Đánh rắn đánh 7 tấc” là một ngạn ngữ nổi tiếng tại Trung Quốc, trong đó, “7 tấc” chính là vị trí một phần bảy chiều dài rắn được tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn – được coi là điểm yếu chí tử của loài vật này. Tim là bộ phận rất quan trọng của rắn, khi đánh trực tiếp vào đây, rắn sẽ lập tức mất khả năng di chuyển và không thể tiếp tục tấn công. Người Trung Quốc coi đây là là phương pháp tối ưu nhất để hạ gục loài rắn.)

Khôi Long da tróc thịt bong, ở trong tay Thẩm Tam Xuyên, nó tựa như một con rắn bị mổ phanh bụng, xương thịt và hồn phách đều bị Uyên Quang tàn phá nặng nề.

Thân thể cao lớn của nó rốt cuộc không thể gượng dậy nổi, cuối cùng không hó hé được tiếng gì.

Tất cả mọi người đều sợ ngây ngẩn.

Kiếm của Hoa Tiểu Quất rơi đánh keng xuống đất mà y không mảy may phát hiện. Tân Thần ôm cánh tay bị thương, kinh ngạc không nói nổi thành lời. Vi Hàm Dạ ngỡ ngàng vô cùng, nhưng càng kính phục Thẩm Tam Xuyên đã chém chết Khôi Long hơn!

Vượt qua cách biệt bốn bậc, gi ết chết tà linh cấp cao chỉ bằng sức của một người duy nhất ư?! Dù chỉ là cảnh ảo, nhưng sức chiến đấu của Khôi Long cấp 9 cũng sao y bản chính, không kém cạnh tẹo nào. Nếu không thế, thì làm sao bốn tinh anh cấp 7, 8 phải ác chiến rõ lâu mà vẫn chưa tìm thấy chỗ đột phá? Nhưng xem quá trình Thẩm Tam Xuyên cắt cổ Khôi Long, y có vẻ nhẹ nhàng thảnh thơi quá chừng?!

Thực lực cỡ này, mới đáng sợ làm sao!



Chư vị Chưởng môn ở ngoài ảo cảnh cũng sốc điếng người trước cảnh tượng này, không nói nên lời. Lục Lâm Trạch thì chỉ cười mà rằng: “Con đã bảo không nên cướp sự nổi bật của huynh ấy mà.”

Lê Bạch Tán nhân chợt hiểu ra vấn đề, quay đầu lại nhìn Thiên Lũng Cảnh vẫn ngồi đó xem kịch nãy giờ: “Vu Nguyệt Thượng nhân, sao… sao ngài có thể phá luật, cho Uyên Quang của mình ra tay giúp đỡ chứ?!”

Thiên Lũng Cảnh đáp: “Ta không bảo Uyên Quang ra tay, tự nó muốn đi thôi.”

Tô Khê Thu nhíu mày nói: “Làm gì có ai không biết Uyên Quang là Thần Khí bản mệnh của Thượng nhân, không phải Thượng nhân thì còn ai vào đây nữa? Nếu không được Thượng nhân cho phép, làm sao Thẩm Tam Xuyên dùng được Uyên Quang?”

Sở Trần Chân nhân: “Thượng nhân làm thế gian lận quá! Đấy là Uyên Quang! Ai cầm mà chả được hạng đầu?”

Vân Khanh Tử vội vàng phụ họa: “Đúng đấy đúng đấy! Ai cầm mà chả được hạng đầu!”

Thiên Lũng Cảnh nhìn con Khôi Long chỉ còn thoi thóp trong ảo cảnh, đột nhiên đứng dậy, hào quang chợt lóe trên tay, Uyên Quang mới nãy còn xuất hiện trong ảo cảnh đã về tay y.

“Chư vị, nếu các người đều cảm thấy tất cả là lỗi tại ta, thì các người có thể tự mình thử xem. Nếu ai cầm được Uyên Quang, Thiên Lũng Cảnh ta đây xin dâng tặng cả hai tay.”

Uyên Quang thi thoảng lại nổ chớp trong tay Vu Nguyệt Thượng nhân.

Đám đông đều hơi thèm thuồng. Cơ hội hiếm có khó tìm đấy. Đây chính là Thần Khí Uyên Quang, có ai mà không muốn? Ngày xưa Thiên Lũng Cảnh trở thành người đứng đầu năm nhánh Thần Phong cũng nhờ cả vào Uyên Quang còn gì?

Mọi người đều nóng lòng muốn thử.

Nhân lúc những kẻ khác còn đang do dự, Tô Khê Thu tiến lên đầu tiên. Bà ta toan đụng vào chuôi kiếm Uyên Quang, bàn tay bỗng bị sấm chớp nổ tanh bành. Toàn bộ cánh tay bà ta lập tức nhuốm đầy máu, bà ta sợ quá vội lùi về sau, hoàn toàn không dám nhăm nhe Uyên Quang nữa.

Lê Bạch Tán nhân thấy thế thì thầm bắt quyết. Ông ta tính nắm Uyên Quang, nhưng cũng chịu chung số phận da tróc thịt bong như Tô Khê Thu. Lê Bạch Tán nhân không cam lòng lắm, nghĩ thầm Thẩm Tam Xuyên chỉ là một thằng lỏi vừa đến cấp 5, cầm được Uyên Quang là có thể vượt cấp giết địch ngay. Vậy nếu ta cầm được thanh kiếm đó, chẳng phải sẽ vượt qua bế tắc tăng liền ba cấp hay sao? Dẫu hỏng cái tay này, ta cũng phải cầm được nó! Nhưng khi mang cái tay nhễu máu xông lên toan cầm kiếm lần nữa, ông ta lại bị lá chắn tự động kích hoạt của Uyên Quang hất văng ra xa. Ông ta phun ra một bụm máu to, lần này còn chẳng đứng dậy nổi.

Thiên Lũng Cảnh: “Sao, còn vị nào muốn thử nữa không?”

Có vết xe đổ, tất nhiên chẳng ai dám lên tiếp.

Sở Trần Chân nhân: “Không thể nào, tại sao Thẩm Tam Xuyên lại cầm được? Cấp bậc của mọi người ở đây đều cao hơn nó mà?”

Thiên Lũng Cảnh thờ ơ nói: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến thực lực. Thần Khí đều có khí khái của riêng mình, chỉ thừa nhận kẻ do mình chọn lựa. Ngoài người đó ra, dẫu địa vị và thực lực cao đến đâu, vẫn không thể động vào nó dù chỉ chút ít, chứ đừng nói đến cầm nó chém giết Khôi Long như Tam Xuyên.”

“Ý của Thượng nhân là, Thẩm Tam Xuyên cũng được Uyên Quang lựa chọn ư?”

“Không sai, Uyên Quang cực kỳ bênh vực người mình, nếu ai dám bắt nạt Tam Xuyên, nó sẽ tuyệt đối không tha.”

Mọi người im ru. Gã này được lắm, y đang cảnh cáo mọi người là bắt nạt Thẩm Tam Xuyên sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu! Nhìn Lê Bạch Tán nhân mà xem, rõ ràng cũng mạnh có tiếng trong năm nhánh Thần Phong, mà còn bị đẩy văng ra ngoài, giờ đứng không nổi hộc máu rõ lâu chỉ vì muốn sờ Uyên Quang một tẹo kia kìa! Họ những tưởng Thẩm Tam Xuyên chỉ là một đứa tay mơ dễ bị người đời xâu xé, nhưng nó lại được Uyên Quang bảo vệ, thậm chí có khả năng còn sở hữu thêm một món Thần Khí trong truyền thuyết nữa…

Ải Phong Nguyệt, thật là đáng sợ!

Mọi người đang ôm ấp suy tính riêng, thì năm cô cậu đã trở về từ ảo cảnh. Lục Lâm Trạch bước lên khen trước: “Sư huynh đẹp trai quá!”

Thẩm Tam Xuyên ngượng ngùng đáp: “Ngại ghê, còn chưa phát huy được một phần mười uy lực của Uyên Quang.”

Thiên Lũng Cảnh: “Không sao, con đã làm rất tốt rồi.”

Thẩm Tam Xuyên thẹn thùng thưa: “Đa tạ sư tôn.”

Mọi người phải hít thật sâu vào.

Thế này… mà còn chưa được một phần mười thực lực ư? Rốt cuộc Ải Phong Nguyệt chứa toàn quái vật gì vậy!

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn kịch ngắn:

Uyên Quang (oai vệ): Còn ai nữa không?!

Lúc này, Lục Lâm Trạch nắm tay Thẩm Tam Xuyên nói cười đi ngang qua Uyên Quang.

Uyên Quang: Đừng cản tui, tui căm thằng ranh này lắm!!! Đừng cản, đừng có cản… ơ…

Thiên Lũng Cảnh: Đi sớm về sớm.

Uyên Quang: …

[HẾT CHƯƠNG 56]