Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 149: Ngoại truyện 9: Ba kiếm cùng chung một chủ (Hoàn toàn văn)




Ngoại truyện 9: Ba kiếm cùng chung một chủ.

“Chỉ cần được bên người.”

***

Thẩm Tam Xuyên còn chưa kịp phản ứng, Lục Lâm Trạch đã trói hai tay anh chàng lại bằng thước dây, sau đấy móc một tay qua phần thước nối với tay anh chàng, kéo anh chàng về phía mình.

“Làm, làm gì thế?”

Lục Lâm Trạch bế anh chàng, để anh chàng ngồi lên đùi mình, cúi đầu cắn đai lưng của anh chàng, nhẹ nhàng quay đầu kéo nó ra. Chiếc áo đã lả lơi sẵn của ai kia không còn dây lưng níu giữ, bèn tuột xuống ngay.

Thẩm Tam Xuyên nhìn ra cửa, hoảng hốt nói: “Lục Lâm Trạch, đệ lại giở trò khùng điên gì đấy!”

“Nào khùng điên gì đâu, đo phải chuẩn số, thì quần áo may ra mới vừa vặn thoải mái chứ?”

“Đệ đo hồi nào…”

Lục Lâm Trạch tháo dây thước đang cột tay anh chàng ra, sau đấy quấn nó một vòng quanh cổ Thẩm Tam Xuyên, đo đâu ra đấy xong thì giật thước để kéo đầu ai kia về phía trước, hôn đánh chụt một cái.

Thẩm Tam Xuyên vừa đỏ lựng mặt lên, Lục Lâm Trạch đã nghiêm trang cầm bút ghi lại số đo cổ của anh chàng lên giấy.

Sau đấy hắn nhìn sư huynh mình với vẻ mặt vô tội, vừa ngoan ngoãn lại vừa nghịch ngợm bảo: “Đệ làm sai ở đâu nào?”

Thẩm Tam Xuyên nghẹn lời trước đôi mắt cún con đáng thương này, dứt khoát ngoảnh mặt đi không nhìn hắn nữa. Lục Lâm Trạch được hời, quyết định chẳng thèm kiêng nể gì nữa, cầm thước đo vòng ngực, cánh tay của Thẩm Tam Xuyên. Thấy Thẩm Tam Xuyên chỉ đỏ mặt lờ mình đi, hắn bèn sờ lần xuống dưới. Đến đoạn đo eo, chiếc thước dây kia quấn một vòng quanh eo Thẩm Tam Xuyên, sau đấy bị Lục Lâm Trạch ấn xuống bắt đầu lấy số đo…

Hắn đo xong thì kéo thước về, eo ai kia vừa nhột lại vừa lạnh băng.

Xuống chút nữa, vòng mông, thêm tí nữa, vòng chân…

Chỗ nào hắn cũng phải ấn tay đo thật chậm.

Hắn còn cuốn tay quanh phần mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh đến độ có thể cầm trọn bằng một tay của anh chàng bây giờ.

“Đủ rồi, mình về đi…”

Thẩm Tam Xuyên chôn gương mặt nóng cháy vào vai Lục Lâm Trạch, sư đệ đúng là, xấu tính lắm! Cứ cố tình chọc anh chàng thôi!

Lục Lâm Trạch cười bảo: “Sao lại thế được, vừa đo xong, còn chưa may đồ mà.”

“Mua luôn đồ sẵn đi, chỗ này lắm quần áo như thế, kiểu gì chẳng có bộ vừa…” Anh chàng rầu rĩ nói, không muốn ngẩng đầu lên nhìn sư đệ nữa, để đỡ bị hắn cười chê cái mặt đỏ ối của mình!

“Đồ may sẵn đều quá tầm thường, làm sao xứng với Hàn Diễn Tiên Tôn nhà mình được?” Lục Lâm Trạch kề sát vào tai anh chàng, “Nếu sư huynh ngượng, thì đệ bế huynh về xe nhé?”

Thẩm Tam Xuyên: “…”

Sau đó anh chàng túm quần áo của Lục Lâm Trạch, giọng vừa mềm vừa nhẹ: “… muốn về.”

“Huynh đáng yêu thế này, đệ sẽ không kìm nổi mất.” Lục Lâm Trạch ôm anh chàng, “Huynh biết giờ mình không có linh lực, thì đừng chòng ghẹo đệ nữa.”

… Rốt cuộc ai đang chòng ghẹo ai chứ?!



Khuya hôm đó, Minh Sơ đọc sách mệt, người bên cạnh dâng một tách trà ấm lên: “Sư tôn, người muốn ngủ chưa ạ?”

Bấy giờ y mới nhớ ra Hoang Tịch vẫn như trăm năm trước, suốt ngày bưng trà rót nước chăm sóc mình. Minh Sơ ngước lên nhìn Hoang Tịch đang tỏ vẻ hơi rụt rè: “Ừ, ngủ chung đi.”

“Chung, chung, chung nhau ạ?” Hoang Tịch kinh ngạc lắp bắp, “Con… con sao?”

Trời đất ơi, sư tôn đang mời mình ngủ chung đấy à?

Ngủ cùng một chiếc giường sao?!

Mình thật sự không nằm mơ đấy chứ?!

Có lẽ đọc rõ được suy nghĩ của Hoang Tịch, y đưa tay ra với gã: “Hai ta lập khế ước đã lâu, cùng chung chăn gối cũng là chuyện bình thường.”

Hoang Tịch căng thẳng lùi một bước về sau: “Không, không thể… con sao dám ạ. Được ngồi trước giường sư tôn cả đêm là con đã mãn nguyện lắm rồi! Sao dám mơ tưởng hão huyền được lên nằm chung ạ!”

Minh Sơ hơi buồn cười. Người nào đấy ngày xưa suốt ngày gọi mình là bé cưng, chỉ mong được nằm trên giường mỗi ngày không dậy nữa, giờ tự dưng lại hồn nhiên ngây thơ như thế, y không khỏi nổi hứng muốn chòng ghẹo gã.

Y đi đến trước mặt Hoang Tịch. Thời điểm này Hoang Tịch hẵng còn cao ngang y, y thậm chí không cần phải ngẩng lên nhìn gã, vì thế y đưa tay ra, bắt đầu c ởi quần áo của gã. Hoang Tịch quả nhiên hoảng hốt bối rối đỏ mặt lên: “Sư tôn, người… con… thế này…”

“Nếu con đã không còn ký ức, thì lát nữa nên làm gì, chắc hẳn con cũng hoàn toàn không biết đâu nhỉ?”

Hoang Tịch hơi ngây dại: “Nên… làm gì ấy ạ?”

Minh Sơ liếc nhìn gã, sau đấy nghiêng đầu hôn gã.

Hoang Tịch trợn trừng mắt, lập tức túm chặt áo mình, xao xuyến thấp thỏm vô cùng. Nửa sau gã mới bình tĩnh lại, chậm rãi mở rồi lại nhắm mắt như đang hưởng thụ nụ hôn này…

Phải mất một lúc lâu, Minh Sơ mới buông gã ra, rồi lại kéo tay gã đưa gã về phía giường. Sau khi ấn gã ngồi xuống, y vừa giữ vai gã trèo lên, thì đã thấy Hoang Tịch hỏi một câu với vẻ mặt thẹn thùng: “Sư tôn, chúng ta làm vậy liệu có em bé không ạ…”

Minh Sơ sững sờ: “… Chúng ta đã làm gì đâu.”

Rốt cuộc đứa học trò này của y thích trẻ con đến độ nào vậy?

“Ồ, hồi nhỏ con nghe người ta bảo, chỉ cần hôn là sẽ có em bé ạ…” Mặt gã đỏ rần rần, “Mới nãy mình hôn nhau lâu như thế…”

Minh Sơ: “…”

Hoang Tịch thời kỳ này vẫn chưa biết gì sao?

Lát sau, y cố tình nói: “Nếu chỉ hôn môi, thì chưa có em bé đâu, còn cần làm mấy chuyện khác nữa.”

“Chuyện… khác ạ?” Trái cổ của Hoang Tịch giật giật, gã phát hiện mái tóc bạc trắng của sư tôn đã chạm khẽ vào mắt mình, “Con, con không biết…”

“Thầy đây sẽ dạy con.”

Gã bị đẩy ngã ngửa ra sau. Gã luống cuống nói: “Sư tôn, sinh con đau lắm đúng không ạ, người và con đều là đàn ông, nếu có thể lựa chọn, thì con sinh thay người nhé?”

Minh Sơ hơi kinh ngạc nhìn Hoang Tịch, tuy một khắc trước y quả thực nổi hứng muốn ghẹo gã, nhưng nghe Hoang Tịch nói thế, y vẫn dừng lại.

“… Con nghiêm túc chứ?”

Hoang Tịch gật đầu, sau đấy quan sát người trước mặt, rồi lại nhanh chóng gật đầu thật kiên định.

Năm xưa y dẫn Triền Tình Ti từ cơ thể Hoang Tịch qua người mình. Y không ngờ được rằng, bản thân lại bị Hoang Tịch lấy chuyện đó ra uy hiếp để chiếm đoạt thể xác. Thấy đồ đệ mình đắm say trong d*c vọng trên người mình, có lần y còn cho rằng Hoang Tịch chỉ bị ảnh hưởng bởi Dục Liên, nên mới mê đắm chuyện này…

Nhưng thấy Hoang Tịch bây giờ, y mới chợt phát hiện, hóa ra đứa học trò này của y, dù chưa hiểu gì, cũng đã yêu y đậm sâu.

Trước nay, thằng bé chưa từng bị chi phối bởi bất cứ d*c vọng nào…

Minh Sơ thở dài: “Trước khi con trở lại bình thường, ta sẽ không đụng vào con nữa.”

Y rời khỏi người gã, rồi lại dịu dàng m ơn trớn khuôn mặt gã: “Ngủ đi, khuya rồi.”

Hoang Tịch chớp mắt: “Sư tôn thì sao ạ?”

“Ta ở với con.”



Hôm sau, các Lâm Uyên Thủy mở cuộc họp hằng tuần theo lệ thường.

Thẩm Tam Xuyên còn chưa tới, những người dự họp thường kỳ bắt đầu bàn tán.

Lâm Hạ Phong nói với Vạn Trọng Sơn: “Hôm qua, ở ngoài cửa núi, ta thấy Tôn thượng bế một người áo quần xộc xệch vào cực kỳ dịu dàng. Lúc ấy ta chỉ thấy dáng người của kẻ nằm trong lòng hắn thôi. Thằng chả giỏi lắm, kẻ hắn bế không phải Chưởng môn nhà mình! Đã đi gặp bồ nhí còn dám đưa về Ải Phong Nguyệt, gớm ghê thật sự. Ta lập tức đi lên định xem con hồ ly tinh trong lòng hắn rốt cuộc là ai. Kết quả là gì, đệ đoán đi?”

Vạn Trọng Sơn nhấc cái đít chai lên: “Sao sao?”

Cả đám đều hóng hớt nghiêng người, giả vờ không thèm để ý, thật ra lại dỏng tai nghe chuyên chú hơn bất cứ ai.

“Kết quả ta phát hiện kẻ hắn bế trong lòng chính là Chưởng môn nhà mình, chẳng qua không hiểu sao Chưởng môn nhà mình lại biến thành hình dáng 18-19 tuổi!”

Phù Nhất Bạch nút lại hồ lô rượu mà ngài vừa mở nắp, vẻ mặt đến là ngỡ ngàng: “Còn có chuyện đấy cơ à?”

Hoa Bất Dương cũng không tin: “E là con nhìn nhầm đấy, thằng nhỏ Lục Lâm Trạch mà lại tòm tem với bồ nhí sau lưng Thẩm Tam Xuyên ư?”

Hàn Vãn Lâu ngồi cạnh đấy cười nói: “Ta nói mấy người nhé, đừng có lo bò trắng răng, rõ ràng hai đứa chồng chồng ấy chơi mấy trò của bọn yêu nhau thôi! Lục Lâm Trạch thương vợ như mạng thế kia, mấy người bảo nó ngoại tình, khác nào tuyết rơi tháng Sáu!”

Họ đang trò chuyện dở, thì Tiên Tôn cỡ nhỏ chỉ tầm 18-19 tuổi đi đến. Mọi người thấy anh chàng như thế, đều che miệng phì cười.

Thẩm Tam Xuyên thấy họ cười mình thì cũng chẳng hề xấu hổ, chỉ ho khan giải thích: “Hôm qua ta thử thuốc giúp sư đệ, nên bề ngoài hơi thay đổi, quần áo rộng quá không mặc nổi, sáng nay mới nhận được đồ mới may, nên đến muộn chút…”

Lâm Hạ Phong nín cười: “Vâng thưa Chưởng môn, không thành vấn đề đâu Chưởng môn, ngài khỏi cần giải thích, chúng ta hiểu hết mà!”

Mọi người đồng loạt gật đầu tỏ vẻ tán đồng thấu hiểu. Dù sao Chưởng môn nhà họ với phu quân của Chưởng môn suốt ngày khoe khoang tình nồng đủ trò đủ kiểu. Mọi người đã quen quá rồi. Đương nhiên cũng có kẻ ngứa mắt với cảnh Lục Lâm Trạch cứ quấn lấy Thẩm Tam Xuyên suốt ngày. Như Nguyễn Thanh Linh đấy. Nàng đã đi công tác trong cục Ba châu Năm nhánh, còn rất thành công trong sự nghiệp.

Thẩm Tam Xuyên: “…”

Mình có cảm giác đám này có vẻ đã hiểu, mà hình như lại không hiểu gì.

Thôi, nói qua chuyện khác đi.

“Đúng rồi, nghe nói có tin tức về Phách Gia Ẩn Hồn à?”

Phù Nhất Bạch nghe vậy thì đáp ngay: “Có người báo thấy nó ở núi Dao, nhưng ta qua đấy rồi, nơi đó không có hơi thở của Phách Gia Ẩn Hồn.”

Thẩm Tam Xuyên gật đầu: “Có lẽ Phách Gia Ẩn Hồn còn đang tìm kiếm chủ nhân mới của mình.”

Sau khi Vi Hàm Dạ qua đời, Phách Gia Ẩn Hồn cũng bặt tăm bóng dáng. Nhưng khế ước giữa Phách Gia Ẩn Hồn và hoàng tộc họ Thương cũng được giải trừ. Nó là thanh Thần Khí duy nhất còn chưa nhận chủ trên đời, cũng có khá nhiều tu sĩ muốn trở thành chủ nhân của nó, đang kiếm tìm nó!

Hoa Bất Dương: “Phách Gia Ẩn Hồn có khả năng giữ thế cân bằng, nhưng hiện giờ con chỉ còn nắm giữ Ứng Kiếp, Uyên Quang đã về với Thiên Lũng… Minh Sơ rồi. Phách Gia Ẩn Hồn chắc hẳn không còn nguy hiểm với con nữa đúng không?”

Thẩm Tam Xuyên đáp: “Quả thực cũng chẳng phải mối nguy gì, con chỉ mong nó tìm được người chủ tử tế, đừng rơi vào tay kẻ bụng dạ khó lường.”

Hàn Vãn Lâu mở miệng nói: “Thật ra trước kia ta từng nghe Lũng Cảnh kể chuyện ngày xửa ngày xưa, ba thanh Thần Khí Ứng Kiếp, Uyên Quang, Phách Gia Ẩn Hồn đều thuộc về cùng một người.”

“Hả?”

Ba thanh kiếm đều cùng một chủ, vậy người đó phải kinh thế hãi tục đến mức nào!

“Hình như có liên quan đến kẻ sáng lập năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát đó.” Hàn Vãn Lâu thấy mọi người đều nhìn về phía mình, xấu hổ cười nói, “… Nhưng ta cũng chỉ biết tí tẹo vậy thôi.”



Sau khi cuộc họp thường kỳ kết thúc, Thẩm Tam Xuyên vẫn hơi để ý đến chuyện Hàn Vãn Lâu đề cập. Chắc hẳn Hàn Vãn Lâu cũng nghe được chuyện này từ sư tôn, nên anh chàng bèn đến tìm sư tôn để bàn việc ấy.

“Ừ, mấy ngàn năm trước, quả thực từng xôn xao vụ “Ba kiếm chung một chủ”.”

Thẩm Tam Xuyên lấy làm kinh ngạc: “Ba kiếm chung một chủ? Nhưng Phách Gia Ẩn Hồn có khả năng giữ thế cân bằng cơ mà? Sao lại chung chủ được?”

Minh Sơ nhấp ngụm trà: “Vị tiền bối kia là ngoại lệ, vì ngài ấy chính là Kiếm Ma đã rèn ra ba món Thần Khí này.”

“Kiếm Ma?” Thẩm Tam Xuyên cảm thán, “Tiền bối ấy giỏi ghê, luyện được một thanh Thần Khí đã là khiếp lắm rồi, mà ngài ấy còn rèn hẳn ba thanh, thảo nào được xưng tụng là Kiếm Ma.”

Minh Sơ ngẫm ngợi, bỗng nhiên cười nói: “Nhưng tiếng tăm đình đám nhất của ngài ấy với người đời lại không phải tài đúc kiếm.”

“Hở? Ngài ấy còn có thành tựu gì xịn hơn cả đúc được ba món Thần Khí cơ ạ?”

“Nghe đồn ngài ấy xinh đẹp tuyệt trần, mang khuôn mặt hại nước hại dân. Lần xuất hiện gây thương nhớ nhất là khi ngài ấy làm phi tần được sủng ái trong tang lễ của Kiêu đế. Ngài đeo sa đen mỏng che mặt, mặc đồ đen lụa trắng ngồi giữa linh đường, liếc mắt nhìn quanh như yêu ma trong bóng đêm, khiến những kẻ tới bái tế Kiêu đế mất cả hồn phách lẫn trái tim…”

Thẩm Tam Xuyên không nhịn nổi phải ngắt lời: “Vị tiền bối ấy… là nam hay nữ ạ?”

Đây chả phải là Đát Kỷ phiên bản góa phụ đen hàng real đó sao?!

“Là đàn ông, họ Nguyễn, tên Duệ Bạch.” Minh Sơ kể tiếp, “Nghe nói trong đám tang của Kiêu đế, Nguyễn Duệ Bạch bị con trai trưởng của Kiêu đế đẩy ngã lên quan tài của cha mình. Hắn còn tuyên bố trước bao người là muốn rước ngài ấy về làm hoàng hậu sau này.”

“Gượm đã ạ, đoạn này nhiều thông tin quá, bố vừa băng hà, thằng con đã cướp đàn ông của bố ngay trong đám tang sao? Quá đáng dữ vậy?!”

Thẩm Tam Xuyên do dự một thoáng, ngẩng đầu: Chẳng lẽ, đây lại là truyện thuộc xứ Lục Giang mấy người???

【 Hệ thống: Bingo! Ký chủ, cậu càng ngày càng lành nghề đó, đây cũng là một bộ tiểu thuyết cùng tác giả này á há há há 】

Thẩm Tam Xuyên: …

Quả, quả không hổ là tiền bối! Có trải nghiệm kinh thế hãi tục như thế, thảo nào lại lu mờ cả thành tựu rèn được ba thanh Thần Khí!

“Chuyện cũ từ mấy ngàn năm trước, hồi nhỏ thầy cũng chỉ nghe người xưa kể lại thôi. Chân tướng thật sự đã mai một trong dòng sông lịch sử rồi… Nhưng, ba thanh Thần Khí mà ngài ấy để lại vẫn thật sự tồn tại.”

Hai người đang trò chuyện dở, Lục Lâm Trạch chợt đi tới: “Chuẩn bị xong lẩu rồi ạ, chỉ chờ hai người tới ăn chung thôi.”

Thẩm Tam Xuyên nhìn ra sau hắn: “Hoang sư huynh đâu?”

“Lão đang bày bát đũa, con qua gọi hai người.”

“Nấu nồi uyên ương chứ?”

Lục Lâm Trạch buồn cười: “Yên tâm, đệ không quên sư huynh không ăn được cay đâu ạ.”

“Nhưng thật ra ta vẫn muốn ăn một tẹo ý.”

“Nếu bớt chút cay chắc cũng không đến nỗi, đệ đã chuẩn bị xong thuốc chữa dị ứng cho sư huynh rồi.”

Thẩm Tam Xuyên thỏa mãn gật đầu.

Quả nhiên sư đệ vẫn là người hiểu anh chàng nhất thế gian này!



Kết quả là đêm hôm ấy, hai người bị thu nhỏ vì uống lộn thuốc tự dưng lại thi ai nhậu giỏi hơn. Lý do nhậu thi là để tranh vị trí đồ đệ được sư tôn quý nhất! Cuối cùng chẳng ai chịu thua ai, càng uống càng nhiều, càng nhậu càng hăng, sau rốt Minh Sơ và Lục Lâm Trạch đành phải bốc từng người về phòng ngủ!

Thẩm Tam Xuyên được Lục Lâm Trạch bế về, quấn lấy hắn như con bạch tuộc, còn chẳng chịu buông Lục Lâm Trạch ra khi hắn trải giường chiếu giúp anh chàng. Lục Lâm Trạch cũng đành bó tay: “Sư huynh bảo mình không bao giờ say cơ mà, sao đệ thấy huynh cứ uống là xỉn vậy.”

Hơi rượu bốc lên mặt Thẩm Tam Xuyên, anh chàng bĩu môi lẩm bẩm: “Vậy mới bảo, ta thực sự không say mà… có muốn ta biểu diễn đi trên một đường thẳng cho đệ xem không!”

“Vậy huynh đi thử coi.”

“Không chịu, ta không đi, ta không muốn rời khỏi đệ!”

Mặt anh chàng đỏ lựng, ánh mắt còn vô cùng bướng bỉnh. Anh chàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, đúng là đáng yêu quá thể!

Trái tim Lục Lâm Trạch chợt rung động mãnh liệt. Hắn kéo Thẩm Tam Xuyên lại gần hôn mãi. Thẩm Tam Xuyên cũng hùa theo rất hợp tác. Bầu không khí đang nóng hầm hập, Lục Lâm Trạch sắp chìm đắm tới nơi, thì chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng đẩy người ta ra: “Không được, giờ huynh là người phàm còn chưa tới kỳ Luyện Thể, sẽ bị thương mất… rượu vào lại càng không ổn…”

Thẩm Tam Xuyên say xong, đôi mắt mê tơi, cũng chẳng hiểu Lục Lâm Trạch đang nói gì, chỉ biết mình bị người ta đẩy ra: “Sư đệ không thích ta à?”

“Đương nhiên không phải thế rồi!” Lục Lâm Trạch cố gắng điều chỉnh nhịp thở, “Đêm nay chúng mình ngủ riêng đi, huynh cứ thế này, e là đệ sẽ điên mất.”

“Ngủ riêng á?” Nghe mấy chữ này, đôi mắt anh chàng đỏ quạch như sắp rơi lệ, trông rõ là ấm ức, “Không muốn xa đệ đâu, chỉ muốn bên đệ mỗi phút mỗi giây thôi…”

Nhưng lúc này thật tình Lục Lâm Trạch còn sốt ruột hơn cả Thẩm Tam Xuyên, hắn chỉ ước chi mình có thể vò nát anh chàng nhét vào lồ ng ngực.

Người nào đó hẵng còn chưa biết gì, cứ cọ tứ tung lên người hắn. Cuối cùng Lục Lâm Trạch cắn răng, trói thẳng sư huynh lại bằng Tức Ảnh, đặt anh chàng lên giường: “Đệ ra ngoài một chuyến nhé!”

Thẩm Tam Xuyên mơ màng nhìn hắn: “Đệ tính đi đâu?”

“Đến lầu Thuốc luyện thuốc giải! Đệ không thể chờ nổi phút giây nào nữa!”



Mấy ngày sau, nhờ nỗ lực không ngừng nghỉ đêm ngày của Lục Lâm Trạch, cuối cùng hắn cũng chế ra thuốc giải có thể giúp Thẩm Tam Xuyên và Hoang Tịch trở về thân thể cũ! Thẩm Tam Xuyên vất vả lắm mới quay về hình thái ban đầu, đang định xử lý việc công ùn ứ, thì chợt phát hiện Lục Lâm Trạch bắt đầu vận chuyển từng vò rượu vào.

“Sư đệ, đệ vận chuyển lắm rượu vậy làm gì?”

“Chuẩn bị bế quan.”

Thẩm Tam Xuyên chẳng hiểu mô tê ra làm sao: “Bế quan?”

Lục Lâm Trạch nhìn anh chàng: “Lần bế quan này sẽ kéo dài lâu đấy.”

“Sao đột ngột thế?”

Lần đầu thấy em mình bảo bế quan luôn ấy, chẳng lẽ hai đứa sắp phải xa nhau một thời gian?

Nhưng anh chàng không muốn xa sư đệ đâu… có nên nói với ẻm không nhỉ?

Thẩm Tam Xuyên còn đang do dự thì bỗng thấy Lục Lâm Trạch khóa cửa lại, sau đấy hắn dựng kết giới không cho bất kỳ ai quấy rầy: “Sư huynh, kỷ lục song tu lâu nhất ngày xưa của tụi mình là một tháng không ra khỏi cửa đúng không?”

Thẩm Tam Xuyên nhìn đống vò rượu kia, lập tức hiểu ra thằng cha này tính làm gì rồi!

Nó không định bế quan một mình đâu!!!

Anh chàng toan co giò chạy thẳng, nhưng đã bị Lục Lâm Trạch chặn đường.

“Đệ phát hiện ra rồi, sư huynh say xỉn đáng yêu lắm, lần này chúng ta thử xem có phá kỷ lục được không nhé?”



Mấy tháng sau.

Hệ thống nhìn số điểm tích lũy đã đạt max, chìm trong suy tư…

999999

Rốt cuộc nó có nên nói với ký chủ là điểm tích lũy cũng có mức trần không nhỉ, cứ để thế thì tiếc lắm ý?

Lấy đống điểm này đổi hết qua SSR, cũng ra được cả lô thần thú thượng cổ mà?

Nhưng mà, có vẻ bây giờ ký chủ cũng không cần dựa hơi thần thú!

Đã chẳng còn cửa ải nào mà anh chàng và Tôn thượng không thể chung tay vượt qua nữa rồi.



Mấy năm sau, bốn người lại vào ảo cảnh Nghiệp Liên trong Lang Hoàn Ỷ Nguyệt.

Hoang Tịch: “Bé cưng, lần này người muốn đi nghỉ ở ảo cảnh nào?”

Minh Sơ: “Cứ đi rồi sẽ biết.”

Thẩm Tam Xuyên vẫn còn thắc mắc: “Hệ thống, thật sự có thể nhập vào ảo cảnh mấy nghìn năm trước hả?”

【 Hệ thống: Yên tâm đi, tui đã liên hệ với hệ thống bên đó rồi, tham quan thì không sao! Vả lại nhà mình chính là tổ hợp tiên tiến mẫu mực HE ngọt vô địch ngọt chết nhau thì thôi. Huân chương còn ịn trên màn hình của tui nè. Bên đó phải hoan nghênh nhà mình tới giao lưu chia sẻ kinh nghiệm mới phải chứ 】

Lục Lâm Trạch không nhịn nổi cười: “Huynh kiêu đến mức vểnh cả đuôi lên kìa, lát đừng có vào lộn ảo cảnh nhé. Ngày xưa sư huynh bế quan, huynh cũng dẫn ta đi nhầm ảo cảnh khối lần.”

【 Hệ thống: Tôn thượng!!! Đừng nói chuyện đó trước mặt mọi người chớ, hệ thống giỏi mấy vẫn mắc lỗi được mà! 】

Lục Lâm Trạch cười, đưa tay ra với Thẩm Tam Xuyên: “Sư huynh, chuẩn bị xong rồi chứ?”

“Đương nhiên.”

Thẩm Tam Xuyên không hề do dự nắm lấy tay Lục Lâm Trạch.

Luồng sáng trắng bừng lên, bóng dáng bốn người biến mất trong ảo cảnh Nghiệp Liên của Lang Hoàn Ỷ Nguyệt.

Một câu chuyện mới sắp sửa bắt đầu.

Dù là lúc nào, dẫu ở nơi đâu.

Chỉ cần được bên người.

Thì câu chuyện của chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ kết thúc.

[HẾT NGOẠI TRUYỆN 9]

[HOÀN THÀNH TOÀN BỘ]