Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 138




“Được, vậy làm theo lời Tôn thượng đi.”

***

Mấy ngày sau, những nhân vật chóp bu của năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát cuối cùng cũng có một cuộc đàm phán tận mặt sau cả nghìn năm.

Địa điểm gặp mặt được lựa chọn là điện Thánh của năm nhánh. Ma Tôn Lục Lâm Trạch đưa một lũ ma tu hừng hực khí thế, nghênh ngang hống hách đến cung điện thần thánh trang nghiêm nhất của năm nhánh Thần Phong mà không gặp trở ngại gì. Từ xa, họ đã thấy trước điện Thánh, là Hàn Diễn Tiên Tôn dẫn đầu đoàn tiên tu chờ đón họ.

Vì đây là cuộc gặp chính thức đầu tiên giữa các lãnh đạo trong nghìn năm qua, nên cả năm nhánh Thần Phong lẫn ba châu Huyền Sát đều rất coi trọng dịp này. Ai nấy đều diện trang phục lộng lẫy trang trọng tới tham gia. Cũng bởi vậy, hào quang của ai đấy lại càng chói lóa vô biên.

Thẩm Tam Xuyên vận bộ áo tiên Chưởng môn màu trắng xanh nạm bạc, món trang sức chụp tóc bằng bạc trên đầu và dải lụa bay bay đầy tiên khí khiến anh chàng trông như thần tiên hạ phàm. Trên trán anh chàng vẫn là dấu ấn tam hoa màu bạc tượng trưng cho chức Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt. Nhưng dù anh chàng có ăn mặc hoa lệ thế nào, người ta cũng chẳng thể dời mắt khỏi gương mặt đẹp đẽ tuyệt trần của anh chàng được.

Anh chàng chỉ thờ ơ xa cách đứng trước mặt đám đông, mà người ta đã cảm thấy tất cả ngôn từ bay bướm trên đời đều không đủ để miêu tả dáng vẻ quý phái và sắc đẹp của anh chàng.

Lục Lâm Trạch cầm lòng không đậu, chiêm ngưỡng sư huynh mình từ mãi xa. Yếm Ngũ Sát đứng đằng sau hắn ho khan nói: “Tôn thượng, ngài rụt rè chút đi. Giờ hai người kết hôn bí mật, bí mật đấy nhé?! Ngài đừng có cứ thấy vợ là ngỡ ngàng ngơ ngác như gặp người trời thế nữa! Có phải chưa được ngắm bao giờ đâu!”

Lục Lâm Trạch trả lời rất mực nghiêm túc: “Người trời cũng chẳng đẹp bằng sư huynh con.”

Yếm Ngũ Sát xuýt xoa: “Dạo này hai người dính lấy nhau suốt ngày, còn vào ảo cảnh rõ lâu, vẫn chưa chán nhau hả?”

“Sao chán nổi, con chỉ ước được quấn chặt sư huynh mỗi ngày.” Sau đó hắn đắc ý cười nói, “Thúc không hiểu sư huynh con tuyệt vời nhường nào đâu.”

Yếm Ngũ Sát nói thầm trong dạ, ta mà biết thì còn giữ được cái mạng này chắc? Hai đứa bay đều là chúa tể hay ghen!

Lại gần hơn, đám người tu ma mới thấy Hàn Diễn Tiên Tôn lần đầu đều rộn ràng phát ra những tiếng cảm thán kinh ngạc, và cả huýt sáo bỡn cợt…

“Nhan sắc của Hàn Diễn Tiên Tôn tuyệt quá ta ơi, thảo nào Tôn thượng nhà mình lại quyến luyến nhớ nhung như thế. Không chiếm được y, ngài còn tìm một kẻ có diện mạo tương tự về làm thế thân!”

“Hê hê, phải bố đây, thì bố xơi cả chính chủ lẫn thế thân con mẹ nó luôn, để ngày ngày hưởng phúc vui vầy!”

“Hàn Diễn Tiên Tôn trông lạnh lùng xa cách nhường kia, không biết lên giường sẽ thế nào nhỉ? Vẫn cao quý rụt rè không chịu khuất phục, hay là lả lơi quyến rũ, mềm mại gọi mời…”

“Uiii, nghĩ suông đã thấy rần rật khắp người!”

“Nghĩ? Chúng bay nghĩ cái cục kít ấy. Không biết Tiên Tôn này mạnh cỡ nào hả? Một mình y chiếm trọn hai thanh Thần Khí tuyệt thế, chúng bay ngắm đủ mạng không mà dám tơ tưởng tới y?”

“Mấy người nói xem, Hàn Diễn Tiên Tôn đã trải sự đời chưa? Chi bằng chúng ta kêu Tôn thượng cướp y về, nhốt lại dạy y một bài nhớ đời đi! Dù mình không thể chén, nhưng được ngắm nhan sắc của y thường xuyên ở ba châu Huyền Sát vẫn phê mà!”

“Ta quan sát được một chuyện thú vị lắm. Từ vừa nãy trở đi, Tôn thượng cứ nhìn y chòng chọc mãi, ánh mắt lộ liễu cực kỳ!”

“Nghe nói ngày xưa Tôn thượng từng là sư huynh đệ chung phòng với Hàn Diễn Tiên Tôn, hay là ngài đã xơi tái sư huynh mình lâu rồi?”

“Ta nghĩ là không, nếu đã được nếm mùi, sao còn phải tìm thế thân về sỉ nhục người ta nữa?”



Yếm Ngũ Sát tai thính, nghe hết những lời bàn tán của đám tu ma thì thở dài đánh thượt, nói với Lục Lâm Trạch: “Vợ ngài hay thật đấy, rõ ràng lạnh lùng xa cách, mạnh mẽ tới độ không ai động vào nổi… Nhưng dù ba châu nay năm nhánh, vẫn có vô số người nổi lòng tham với y, như đếch sợ chết luôn mới ghê… Ngài không lo lắng sao?”

Lục Lâm Trạch thoải mái đáp thẳng: “Thì có sao đâu, dù gì huynh ấy chỉ thuộc về mình con thôi mà.”

Yếm Ngũ Sát: “…”



Thẩm Tam Xuyên đứng ở đàng kia, thấy Ma Tôn dẫn dắt đội quân ma tu vào, ánh mắt cũng hơi rung động. Thật ra hồi xưa đối mặt với sư đệ, tuy anh chàng cũng mê lắm, nhưng ít nhất còn kiềm chế bản thân được. Hiềm nỗi, kể từ khi làm vợ chồng với Ma Tôn sư đệ, thân thể anh chàng như đã bị hắn khai phá hoàn toàn… Những lúc hai người bên nhau, anh chàng thậm chí còn làm mấy chuyện rất táo bạo khiêu khích, cứ quấn lấy sư đệ đòi hỏi không ngừng…

Mỗi tội… xong việc là mất mặt chết lên được.

Tuy sư đệ có vẻ thích thú lắm…

Ba vị trưởng lão của Ải Phong Nguyệt đứng đằng sau anh chàng, còn sau ba trưởng lão là Chưởng môn bốn phái còn lại thuộc năm nhánh Thần Phong, sau nữa là tới những người ưu tú của bốn phái. Trong cuộc gặp lần này, thành viên tham dự thuộc ba châu năm nhánh cũng lên đến con số khổng lồ xưa nay chưa từng có.

Hàn Vãn Lâu cảm thán: “Không ngờ hai đệ tử mới toe ngày xưa của Ải Phong Nguyệt, nay lại lớn khôn nhường này, đều trở thành bậc chí tôn cầm đầu muôn dân, vang danh thiên hạ… Ta cũng phải cảm thán bản thân đã già thật rồi.”

Thẩm Tam Xuyên nói: “Người định thoái vị nhường chỗ cho nhân tài mới hở? Con thấy lầu Nguyệt của người có nhiều đệ tử khá khẩm ra phết. Nhất là Vân Lạc Nguyệt, con đang định đề bạt cậu ta lên.”

Hàn Vãn Lâu gật đầu: “Vân Lạc Nguyệt là một đứa giỏi đấy…”

Sau đó ngài mới chợt tỉnh ra: “Chờ đã, con không định cho ta cáo lão để lớp trẻ lên thật đấy chứ?”

Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Con đang cân nhắc mở rộng thể chế nội bộ của Ải Phong Nguyệt, cơ cấu bây giờ đơn điệu quá.”

Hàn Vãn Lâu hiểu ra vấn đề: “Không tồi, tụi trẻ có nhiều ý tưởng hay đấy, ta ủng hộ con.”

Phù Nhất Bạch đứng cạnh ngắt lời họ: “Vẫn tám nhảm hả, người ta sắp tới trước mặt mình kìa!”

Bấy giờ hai người mới quay ra, quả nhiên thấy Ma Tôn đã vào cửa núi, sắp dẫn quân tới điện đến nơi. Phù Nhất Bạch nhìn Ma Tôn, lại liếc Thẩm Tam Xuyên, tổng kết: “Trông cách ăn diện hôm nay của hai đứa, bảo đang làm đám cưới ở đây cũng chẳng quá đáng.”

Hoa Bất Dương nói: “Hai người đừng có gợi lại chuyện buồn của Chưởng môn nữa.”

Thẩm Tam Xuyên: “Con có buồn đâu…”

Ba người nhìn về phía anh chàng, đều trưng ra vẻ mặt thương cảm “Con khỏi cần nói nữa, các bác hiểu cả mà”.

Thẩm Tam Xuyên: “…”

Sao chả ai tin anh chàng hết vậy?!

Lúc họ đang trò chuyện, Lục Lâm Trạch đã dẫn đội quân tu ma của ba châu Huyền Sát tới cửa đại điện. Hắn nhìn thẳng vào Thẩm Tam Xuyên, bỗng nhiên nở nụ cười nghịch ngợm: “Không ngờ Hàn Diễn Tiên Tôn lại tự hạ mình ra đón tiếp. Đã để Tiên Tôn phải chờ lâu rồi.”

“Tôn thượng đại giá quang lâm, tất nhiên ta chẳng dám sơ suất. Xin mời ngài vào ghế trên trong điện.”

“Tiên Tôn khách khí.”

Hai người bị đồn đại là ghét nhau như chó với mèo, lại tiếp chuyện lịch sự khách sáo ở đây. Điều ấy khiến đám đông những tưởng họ gặp nhau là sẽ lao vào cãi cọ cự nự căng thẳng cũng phải ngỡ ngàng.



Trong Hoàng thành.

“Khởi bẩm bệ hạ, Ma Tôn đã tới điện Thánh của năm nhánh rồi ạ.”

Thương Viêm đang phê duyệt tấu chương, nghe thuộc hạ báo cáo vậy thì dừng bút, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Ồ? Hai bên có cãi nhau không?”

“Bẩm bệ hạ, không ạ. Hiện giờ cả năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát đều đang án binh bất động…”

“Án binh bất động?”

“Dạ vâng, ít nhất trông bề ngoài thì rất hòa bình.”

Thương Viêm cúi đầu tiếp tục phê duyệt: “Vậy sai ai đấy khuấy tung lên đi, chúng mà không ầm ĩ, thì mất cả vui.”

“Dạ, thuộc hạ xin đi sắp xếp ngay ạ.”

Đám người lui xuống, tự dưng có một kẻ hoảng hốt vừa chạy vừa hô: “Bệ hạ, không ổn rồi, đêm qua… đêm qua xảy ra chuyện lớn ạ!”

Thương Viêm nhíu mày, thấy tâm phúc của mình rảo bước xông vào với vẻ mặt sợ hãi, còn quên cả chào hỏi thông báo!

“Bệ hạ, xảy ra chuyện lớn rồi!!!”

“Chuyện gì mà khiến ngươi hốt hoảng thế?”

Người tới lau mồ hôi, căng thẳng thưa: “Đêm qua phủ Thừa Hiên Vương gặp biến cố, Thừa Hiên Vương gia bị giết rồi ạ!!!”

“Cái gì?!” Thương Viêm đứng bật dậy, đi tới trước mặt kẻ kia, “Phủ Thừa Hiên Vương luôn được canh chừng vô cùng cẩn mật ở kinh thành, chỉ kém mỗi hoàng cung. Hoàng thúc bị giết thế nào, hung thủ là ai?!”

“Không ai nhìn thấy hung thủ ạ, chuyện quái dị nhất là, ban nãy kiểm tra thi thể của Thừa Hiên Vương gia, họ còn phát hiện… phát hiện…” Người nọ lập tức ngập ngừng do dự, run rẩy mấy lần mà vẫn không thể nói trọn vẹn cả câu.

Thương Viêm sốt ruột hỏi: “Phát hiện gì ngươi nói luôn đi!”

“… Phát hiện, Vương gia mất năng lực đàn ông rồi ạ…”

Thương Viêm khiếp sợ vô cùng: “Là sao, hung thủ còn cắt của quý của thúc ấy ư?”

“Không không, không phải vết tích từ hôm qua ạ. Theo mức độ khép miệng của vết thương, thì chí ít nó đã tồn tại mười năm trở lên, hẳn là vết thương cũ ngày xưa… có điều Vương gia không thể tự thiến được, chắc hẳn kẻ khác đã hại ngài. Biết đâu lại chính là kẻ giết ngài ấy!”

Thương Viêm nói: “Lập tức sai người điều tra chuyện này đi!”

“Dạ!”

Kẻ nọ toan rời đi, Thương Viêm lại gọi hắn về, nói với vẻ mặt bất an: “Tăng gấp đôi số lính canh trong hoàng thành! Thực hiện ngay bây giờ!”

“… Dạ!”

Đám người đi rồi, Thương Viêm đi lòng vòng trong phòng, hàng lông mày càng cau chặt hơn.



Cuộc gặp mặt đầu tiên giữa ba châu năm nhánh diễn ra rất suôn sẻ trong giai đoạn đầu, với rất nhiều lời khách sáo tầm phào, cho đến khi có người đặt vấn đề cái chết của Thương Vân có phải là do ba châu Huyền Sát làm không. Lục Lâm Trạch thoải mái đáp lại luôn: “Không phải.”

Sau đó lại có kẻ gây hấn: “Xác chết bị phát hiện trong ba châu Huyền Sát, làm sao Tôn thượng dám khẳng định thủ phạm không phải là người bên ngài?”

Lục Lâm Trạch liếc nhìn người nọ, vẻ uy quyền không thể nghi ngờ hiển hiện trong nụ cười: “Ta bảo không phải là không phải. Làm sao, Tiên Tôn của các người còn chưa lên tiếng, sao đã đến lượt ngươi bênh vực kẻ yếu?”

Đám ma tu đằng sau hắn nhao nhao lên: “Úi giời, chẳng lẽ năm nhánh Thần Phong chúng bay là chó săn của hoàng tộc họ Thương, chỉ nghe lệnh bọn khốn ấy thôi!”

“Nói vớ vẩn gì đấy, dù sao Thương sư huynh cũng là đệ tử thuộc năm nhánh Thần Phong chúng ta, huynh ấy chết thảm trong vô tội, tất nhiên tụi này phải tìm lời giải thích cho cái chết của huynh ấy rồi!”

Thấy hai bên sắp cãi nhau ỏm tỏi, Thẩm Tam Xuyên mở miệng: “Ta tin Tôn thượng. Nếu Tôn thượng đã nói thủ phạm không phải ba châu Huyền Sát, thì tất nhiên không thể giả được. Chuyện của Thương Vân dừng lại tại đây đi. Vụ việc của gã vốn không phải vấn đề chính trong lần gặp mặt này. Chẳng qua gã mất tích tại năm nhánh Thần Phong của ta, nên tiện thể hỏi thế thôi.”

Sau đó anh chàng thực sự không đề cập đến chuyện này nữa, mà chuyển qua nói với Lục Lâm Trạch: “Tôn thượng, ba châu năm nhánh đã đối chọi hơn ngàn năm, lần này gặp nhau, ta muốn thảo luận với ngài ba điều, biến lòng hận thù thành tình hữu nghị.”

Lục Lâm Trạch khoan thai quan sát Thẩm Tam Xuyên, cười nói: “Nguyện nghe kỹ càng.”

“Thứ nhất, hủy bỏ lằn ranh giữa năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát. Hai bên có thể giao lưu thoải mái, nhưng không được phép mượn cớ đấy để tự tiện xâm phạm biên giới bên kia gây sự.”

Mọi người đều kinh hãi tột độ. Lằn ranh giữa năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát thật ra chính là đường cảnh giới ngăn cách ba châu năm nhánh. Ngày xưa, họ đã lấy lằn ranh này làm giới hạn, phía Đông của lằn ranh là thuộc địa của năm nhánh Thần Phong, còn phía Tây là đất đai của ba châu Huyền Sát. Đôi bên nước sông không phạm nước giếng, nhưng ai mà lỡ xâm lấn lằn ranh, là sẽ choảng nhau vỡ đầu.

Hủy bỏ đường ranh giới, vậy khác nào ba châu năm nhánh có thể liên hệ với nhau? Đây là một nước cờ mà ngày xưa chẳng ai dám nghĩ tới, y lại dám công khai nói ra!

“Thứ hai, thiết lập cơ quan tư pháp của ba châu năm nhánh, chọn đại biểu từ hai bên cùng đảm nhiệm chức vụ quản lý, luân chuyển theo nhiệm kỳ. Bất kỳ xung đột nào xảy ra giữa năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát sau này, đều sẽ do quản lý thuộc cơ quan ba châu năm nhánh này phân định đúng sai, không được thiên vị bên nào, để rối loạn kỷ cương.”

Hở, Hàn Diễn Tiên Tôn đùa hay gì!

“Thứ ba,” Thẩm Tam Xuyên cười nhẹ, nhìn về phía mọi người, “Sau này năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát sẽ chung sống hoà bình, giúp đỡ lẫn nhau. Tuy cách tu luyện của mọi người khác biệt một trời một vực, nhưng vạn vật trên thế gian luôn tuân theo đặc tính thống nhất và đấu tranh giữa những mặt đối lập, đây cũng là một quy luật sinh tồn.

“Vậy có được không?”

Mọi người chưa phản ứng kịp ngay. Ban đầu họ còn tưởng cuộc gặp lần này là để bàn vụ việc của Thương Vân, nào ngờ lại là vì thống nhất ba châu năm nhánh. Nếu nhìn từ góc độ này, chuyện của Thương Vân quả thực chỉ tào lao vặt vãnh…

“Tiên Tôn, làm sao có thể phá bỏ quy củ trăm ngàn năm nay của ba châu năm nhánh chỉ vì dăm câu ba điều của ngài được?!”

“Đúng vậy, ông đây đếch thèm qua lại với lũ tu tiên giả tạo màu mè chúng mày!”

“Không được gây hấn làm loạn thì ngứa ngáy lắm, ta cứ thích nhìn đám người tu tiên chúng bay bị bọn này bắt nạt đấy, ha ha ha!”



Lục Lâm Trạch ho nhẹ một tiếng, không vang lắm, nhưng tất cả mọi người ở đây đều im bặt, căn phòng tĩnh lặng như tờ.

Sau đấy hắn nhìn về phía Thẩm Tam Xuyên, khóe miệng hơi cong lên: “Tiên Tôn, ngài cũng thấy đấy, người phe ta có vẻ cũng không muốn nghe lời Tiên Tôn lắm đâu.”

Thẩm Tam Xuyên đáp: “Tôn thượng có đề nghị gì, xin cứ đưa ra.”

Lục Lâm Trạch cười nói: “Vậy chi bằng thế này đi, hai chúng ta đánh một ván. Nếu ta thua, thì sẽ làm theo lời ngài, tuân thủ ba điều thỏa thuận… Từ đây ba châu năm nhánh sẽ thôi chinh chiến, trở thành một nhà.”

Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì ngập ngừng: “Vậy nếu ta thua thì sao?”

Ánh mắt Lục Lâm Trạch ngả ngớn, hắn nhìn anh chàng đầy vẻ suồng sã: “Vậy phải phiền Tiên Tôn chịu khổ về Núi Phù Linh làm lẽ của ta. Dù sao phủ ta đã có vợ cả rồi.”

Hắn vừa thốt ra câu này là đám ma tu của ba châu Huyền Sát phấn chấn hẳn lên, gào to được lắm! Họ chỉ ước chi Ma Tôn trói đối phương lại mang về ba châu Huyền Sát ngay bây giờ!

Hội tiên tu của năm nhánh Thần Phong lại lòng đầy căm phẫn, cho rằng Lục Lâm Trạch đang cố tình sỉ nhục Hàn Diễn Tiên Tôn, quả thực làm hỏng hết thanh danh của Tiên Tôn. Hai bên sắp nhào vào choảng nhau tới nơi…

“Được, vậy xin nghe theo lời Tôn thượng.”

Thẩm Tam Xuyên trả lời như thế.

[HẾT CHƯƠNG 138]