*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mộc Tử Đằng
“Anh Từ, nghe nói anh đang nghiên cứu về phương diện nguyên liệu mới?” Diệp Tri Du bất thình lình đi tới cạnh Từ Bác, rồi hỏi một câu như thế.
Từ Bác đang nói chuyện với Thẩm Tâm, nghe thấy giọng anh bèn kinh ngạc nhìn anh một cái: “Đúng vậy, anh Diệp cũng có hứng thú với phương diện này sao?
Diệp Tri Du cười với anh ta: “Không chỉ hứng thú không thôi, công ty của tôi làm về mảng nguyên liệu mới này. Liệu có thể trò chuyện với anh Từ một lúc được không?”
Từ Bác không ngờ Diệp Tri Du sẽ tới tìm mình nói chuyện, từ khi anh lên xe đã tỏa ra hơi thở cách xa người ngoài ngàn mét, ngay cả khách nữ chỉ có mỗi Chu Oánh tìm anh bắt chuyện. Nhưng khi nghe nói anh làm về nguyên liệu mới thì Từ Bác khá tò mò: “Được thôi.”
Hai người cứ thế bắt đầu từ nguyên liệu mới làm đề tài trò chuyện, Thẩm Tâm đi bên cạnh nghe được đôi câu rồi lặng lẽ đi chỗ khác.
Trên mạng nói không sai, đáng sợ nhất là người giỏi hơn bạn thậm chí còn nỗ lực nhiều hơn bạn*, tham gia đoàn du lịch xem mắt còn không quên nói về công việc.
(Nguyên văn câu nói này là: Người giỏi hơn bạn không đáng sợ, đáng sợ nhất là người giỏi hơn bạn thậm chí còn nỗ lực nhiều hơn bạn).
Nhưng cô cũng không nghĩ rằng Diệp tiên sinh không để ý tới một đám khách nữ mà đi trò chuyện cùng một người khách nam.
Ui——
Thẩm Tâm lại nhìn hai người họ một cái.
Chu Oánh đi bên cạnh cô vẫn còn tìm xem bó hoa hồng của Diệp Tri Du đang ở đâu. Thẩm Tâm thấy cô ta hết nhìn đông lại ngó tây thì nghĩ rằng cô ta để mất đồ gì đó, nên đi lên hỏi cô ta: “Cô Chu, cô đang tìm gì vậy?”
Chu Oánh muốn che giấu nên vén một lọn tóc trước mái ra sau tai, cười cười với cô: “Không có gì.”
“À, vậy nếu cô cần giúp đỡ gì thì lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.”
“Được, cảm ơn cô.” Chu Oánh cười nói rồi đuổi theo Lương Thiến Thiến đang đi đằng trước. Cô ta vừa nhìn lại một vòng, xác định không ai cầm nhiều hơn một bó hồng. Vậy chắc Diệp tiên sinh đã quên cầm theo bó hoa lúc qua kiểm tra an ninh rồi.
Nghĩ thế nên trong lòng cô ta thấy thoải mái hơn.
Sau khi lên máy bay, Thẩm Tâm bèn tách ra khỏi đoàn. Công ty đều mua vé khoang hạng nhất cho thành viên trong đoàn, còn cô là nhân viên, đương nhiên chỉ được ngồi ở khoang thương gia. Vả lại trên máy bay đã có mấy chị gái tiếp viên hàng không lo, Thẩm Tâm không cần quan tâm đến.
Diệp Tri Du ngồi một mình trong buồng riêng được ngăn cách, trước khi tắt di động đi anh có mở danh bạ gọi một cuộc điện thoại với bên ngoài.
“Tổng giám đốc?” Người ở đầu dây bên kia nhận được điện thoại của anh thì rất bất ngờ. Diệp Tri Du đáp một tiếng rồi hỏi anh ta: “Hai ngày nay cha của tôi truy đuổi tôi chặt chẽ thế là do có việc gì xảy ra vậy?”
Đinh Dật trầm mặc một lúc mới nói: “Mấy ngày trước chủ tịch có nằm mơ, trong mơ ông ấy thấy bức tranh Tùng Nghênh Khách của mình bị chó hoang cắn nát. Ông ấy cảm thấy giấc mộng này có điềm xui, ý là có người muốn đoạt quyền của ông ấy nên mới vội cho người bắt cậu về.”
(Tranh Tùng Nghênh Khách là tranh thu hút nhiều vượng khí cho gia đình).
“…” Diệp Tri Du im lặng khá lâu, “Chỉ vì một lý do ngu ngốc vậy sao?”
“…” Đinh Dật nói, “Tổng giám đốc, chủ tịch là cha của cậu, xin cậu chú ý lời nói của mình.”
“À.” Diệp Tri Du rất muốn nhắm mắt làm ngơ, trước đây tuy thỉnh thoảng cha sẽ phái người đến quấy rầy anh nhưng cứng rắn và kiên nhẫn không chịu buông như lần này thì chưa từng xảy ra. Cha của anh bỗng dưng khác thường như này khiến anh lo lắng có chuyện gì đó đã xảy ra, ví dụ như trong phim truyền hình thường hay chiếu, đột nhiên cha phát bệnh nặng, đến phút cuối con trai mới biết được tin tức này, sau đó nhanh chóng thức tỉnh, ân hận vì lúc đầu đã làm sai.
Anh sợ mình và cha sẽ xảy ra tình huống trên nên mới đặc biệt gọi hỏi thăm.
Kết quả người ta bảo vì ông ấy gặp ác mộng???
Anh cong khóe môi cười một tiếng, nói với Đinh Dật ở đầu bên kia điện thoại: “Hãy nhắn lại với cha tôi, buổi tối trước khi đi ngủ nhớ uống một ly sữa mật ong, mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.”
Đinh Dật: “…”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Đinh Dật gõ cửa phòng làm việc của chủ tịch: “Chủ tịch, hôm nay tổng giám đốc xuất ngoại với đoàn du lịch xem mắt, chúng ta có tiếp tục đuổi theo không ạ?”
Cha Diệp ngồi trước bàn làm việc rộng rãi kinh ngạc nhướng mài: “Đoàn du lịch xem mắt?”
“Vâng đúng vậy.”
Có được câu trả lời chắc chắn, cha Diệp im lặng hồi lâu không lên tiếng. Lát sau ông không rõ hàm ý cười lên: “Thằng nhóc này tự nhiên thông suốt, còn muốn đi xem mắt?”
Nhưng nếu nó muốn xem mắt thì ông cũng có thể giới thiệu cho nó nhiều cô gái có gia thế lẫn tướng mạo tốt, cần gì phải tham gia cái đoàn du lịch xem mắt gì gì đó chứ?
Đinh Dật đứng bên dưới không lên tiếng, anh ta cho rằng tổng giám đốc tham gia đoàn du lịch không phải vì muốn xem mắt, chẳng qua muốn xuất ngoại lẩn tránh mà thôi.
Tuy nhiên mấy lời này không cần tận tâm nói cho chủ tịch biết.
“Nếu nó đã ra ngoài du lịch thế thì tạm thời đừng đuổi theo nó nữa, chờ nó về nước rồi tính sau.”
“Vâng, chủ tịch.”
Bốn tiếng sau, Diệp Tri Du ngồi máy bay bình an đáp xuống sân bay đảo M.
Bọn họ ngồi khoang hạng nhất nên được xuống máy bay đầu tiên, còn Thẩm Tâm ngồi ở khoang thương gia phải chờ thêm chút nữa. Chỉ có điều cô đã nói với các đoàn viên trước khi lên máy bay hết rồi, bọn họ xuống mát bay sẽ có chuyên viên dẫn họ ra sân bay, xe của khách sạn đang đậu ở bãi đỗ xe chờ họ.
Lúc Thẩm Tâm tìm được xe khách, mọi người đều đã ngồi hết trên xe. Cô kiểm tra lại số người lần nữa, xác nhận tất cả mọi người đều có mặt thì bảo tài xế lái xe đi.
“Mọi người vất vả rồi, bây giờ chúng ta sẽ ngồi xe đến khách sạn, lộ trình mất khoảng một tiếng đồng hồ. Sau khi đến khách sạn, mọi người sẽ làm thủ tục nhận phòng trước, rồi nghỉ ngơi một lúc, sáu giờ sẽ bắt đầu dùng bữa tối tại nhà hàng trong khách sạn. Dùng bữa xong, mọi người có thể tự do hoạt động, khách sạn chúng ta ở khá gần bãi biển, mọi người có thể đến đó dạo chơi, tám giờ sáng ngày mai chúng ra sẽ tập họp tại sảnh khách sạn. Mọi người có thắc mắc gì không?”
“Không có.” Mọi người đồng thành trả lời cô.
“Vậy thì được!” Thẩm Tâm thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống chỗ ngồi của mình. Hai phút sau, cô dường như nhớ ra gì đó, bèn đứng dậy nói: “À đúng rồi, tối nay chúng ta sẽ dùng cơm tập thể, khách sạn đã chuẩn bị riêng phòng ăn lớn cho chúng ta, đến lúc dùng cơm sẽ có phần tự giới thiệu bản thân, mọi người nhớ chuẩn bị trước nha!”
Nghe thấy có phần tự giới thiệu bản thân, mọi người nhất thời xì xào bàn tán. Mặc dù cả đường đến đây họ đều đã biết nhau sơ sơ, nhưng là đoàn xem mắt, phần tự giới thiệu này là bắt buộc, bởi vì nó giúp mỗi đoàn viên hiểu thêm về từng người.
Tất cả mọi người thầm đang nghĩ xem chút nữa nên mặc trang phục gì đi ăn, rồi phải giới thiệu bản thân như thế nào, chỉ riêng Diệp Tri Du không để ý tới. Anh lấy sim điện thoại bản xứ do đoàn du lịch chuẩn bị sẵn thay vào máy, bắt đầu thảo luận công việc từ xa với Giản Hàng qua mạng.
Một tiếng trôi qua rất nhanh, sau khi đến khách sạn, mọi người theo thứ tự xuống xe lấy hành lý. Hành lý của Thẩm Tâm bị đẩy đi tuột vào trong khá xa, Từ Bác thấy cô đang cố sức kéo vali hành lý ra ngoài thì đi lên cầm lấy cái vali trong tay cô: “Để tôi lấy giúp cô cho.”
Thẩm Tâm thấy áy náy khi để hành khách lấy hộ mình, nên khoát đưa tay định đoạt lại vali của mình: “Không cần đâu ạ, tự tôi làm được rồi.”
“Không sao cả.” Từ Bác không cho cô cơ hội từ chối, hơi dùng sức mang vali xuống giúp cô.
Thẩm Tâm nhận lấy vali của mình, rồi nói cảm ơn với Từ Bác: “Cảm ơn anh nhiều, đã làm phiền anh Từ rồi.”
Từ Bác nhìn cô cười: “Không phiền gì đâu, không cần khách sáo.”
Một màn này rơi vào trong mắt nhiều người, Lương Thiến Thiến gần như nhếch môi lên thật cao, than phiền với Chu Oánh ở bên cạnh: “Tớ thấy Từ Bác vừa ý hướng dẫn viên Thẩm rồi! Không có việc gì lại đi lấy lòng!”
Chu Oánh vỗ vỗ lên tay cô ta, an ủi: “Thẩm Tâm là hướng dẫn viên du lịch, cô ta sẽ không dám làm gì khác với khách nam đâu. Bữa tối nay không phải có phần tự giới thiệu bản thân sao, cậu hãy chuẩn bị cho thật tốt, ăn mặc đẹp vào, Từ Bác tự nhiên sẽ nhìn cậu thôi.”
Lương Thiến Thiến bĩu môi: “Được rồi.”
Lúc Diệp Tri Du bước xuống xe đúng lúc thấy được một cảnh này, trông thấy Từ Bác đi chung với Thẩm Tâm, anh lại đi lên tìm Từ Bác trò chuyện về nguồn nguyên liệu mới.
Thẩm Tâm: “…”
Diệp tiên sinh quả là một người cuồng công việc mà! Không hổ là một người đàn ông có thu nhập hàng năm một trăm triệu.
Đến sảnh khách sạn, Thẩm Tâm thu hộ chiếu của mọi người rồi làm thủ tục nhận phòng. Lần này tất cả hành trình của đoàn xem mắt đều được lập ra dựa trên tiêu chuẩn cao nhất, ở khách sạn cũng là khách sạn cao cấp năm sao, trong sảnh vừa rộng rãi vừa sang trọng, hơn nữa có thể nhìn thấy biển từ cửa kính lớn.
Các đoàn viên hứng thú bừng bừng đi chụp ảnh, một mình Thẩm Tâm đứng trước quầy, giúp họ làm thủ tục.
Diệp Tri Du ngồi vào ghế salon ở đại sảnh, tiện tay lật xem một quyển tạp chí.
“Hướng dẫn viên du lịch.” Một khách nam len lút đi tới bên cạnh Thẩm Tâm, thấp giọng gọi cô, “Có thể làm phiền cô một việc được không?”
Thẩm Tâm nghiêng đầu nhìn anh ta, là một khách nam trong đoàn, tên là Trần Bằng: “Anh Trần, tôi có thể giúp gì cho anh?”
Giọng nói của Trần Bằng còn nhỏ hơn vừa rồi: “Chuyện là cô có thể sắp xếp phòng tôi ở cạnh phòng của Chu Oánh được không?”
“…” Thẩm Tâm trầm mặc một hồi, rồi cười nói với anh ta, “Quả thực không dám giấu gì anh, vừa rồi đã có hai vị khách nam lén tìm tôi, bảo tôi giúp họ sắp xếp ở cạnh phòng của cô Chu.”
Trần Bằng: “…”
“Hay là các anh bốc thăm đi?”
“…Không cần đâu, cảm ơn cô.” Trần Bằng ngượng cười rời đi.
Thẩm Tâm tiếp tục làm thủ tục, lại có người gọi cô: “Hướng dẫn viên du lịch.”
Lần này là âm thanh của một cô gái.
Thẩm Tâm nghiêng đầu nhìn sang, là khách nữ được hoan nghênh nhất đoàn, Chu Oánh.
Thẩm Tâm cười với cô ta: “Cô chu, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho cô?”
Chu Oánh thẹn thùng liếc sang chỗ khác một cái, rồi mở miệng nói: “Có thể làm phiền cô sắp xếp cho tôi ở cạnh phòng của anh Diệp được không?”
Thẩm Tâm: “…”
Diệp tiên sinh có lẽ là người thắng lớn nhất.
“Cô đang làm gì thế? Cả buổi còn chưa xong sao?” Không biết từ lúc nào Diệp Tri Du đã đặt tạp chí xuống, đi tới trước quầy. Chu Oánh thấy anh tới thì giống như làm chuyện xấu bị người trong cuộc bắt thóp, nhất thời nhanh chân bỏ chạy.
Diệp Tri Du không hiểu nỗi nhìn cô ta một cái, hỏi Thẩm Tâm: “Vừa rồi cô ta đã nói gì với cô vậy? Dáng vẻ như có tật giật mình.”
“Không có gì hết.” Thẩm Tâm không thể để tâm tư nhỏ của vị khách nữ bị bại lộ, chỉ nói với Diệp Tri Du: “Sẽ nhanh xong thôi, anh chờ chút nhé.”
“À.” Diệp Tri Du đáp một tiếng, rồi nói với Thẩm Tâm: “Sắp xếp phòng tôi ở cạnh phòng cô.”
“…Hả?” Thẩm Tâm thấy mờ mịt.
Diệp Tri Du nhìn cô: “Có vấn đề gì không? Nếu nhỡ có gặp chuyện gì thì tôi tiện tìm cô giải quyết hơn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Tâm chính là người phụ nữ đứng đầu chuỗi thức ăn. [Mặt chó]