Ngày Nào Diệp Tiên Sinh Cũng Muốn Tỏ Tình Với Tôi

Chương 17




Mọi người đều biết, Diệp Tri Du là một người có ân tất báo.

Trước đây Thẩm Tâm cho anh vài miếng mặt nạ, giúp anh mở ra cánh cửa thế giới mới, bây giờ tự anh mua, dĩ nhiên cũng phải mua thêm một phần cho cô.

Diệp Tri Du: Trả lại cho cô.

Thẩm Tâm: …À.

Thẩm Tâm: Tôi tan làm rồi đây, anh có nhà không?

Diệp Tri Du: Bây giờ tôi còn đang ở công ty, lúc cô qua nếu tôi chưa về thì đứng ở cửa chờ chút nhé.

Thẩm Tâm: Được.

Bình thường Thẩm Tâm đi làm bằng xe buýt, từ công ty về nhà Lý Thù Đường có tuyến xe buýt đi thẳng. Trạm xe buýt nằm kế bên khu biệt thự, tuy khoảng cách không xa nhưng từ nhà số 27 đến 34 đều là những căn biệt thự có diện tích tốt nhất trong khu, gần như nằm ở giữa khu biệt thự này, mỗi lần về nhà phải đi ngang chúng nên đoạn đường hơi dài một tẹo.

Dĩ nhiên người sống trong khu không hề phiền não về vấn đề này, vì họ đều lái xe ra vào. 

Bởi vì công việc nên Thẩm Tâm cần phải thi bằng lái xe, trong biệt thự của Lý Thù Đường cũng có dư xe, nhưng Thẩm Tâm thực sự không thích lái xe, thế nên mỗi ngày đều đi làm bằng xe buýt.

Vừa có ích lợi thiết thực vừa bảo vệ môi trường.

Do đến nhà Diệp Tri Du lấy mặt nạ, vì vậy Thẩm Tâm không dừng lại trước cửa nhà số 29, mà đi thẳng tới nhà số 33.

Cửa nhà số 33 đang đóng, Thẩm Tâm ấn chuông cửa, không nghe thấy bên trong có tiếng động gì. Cô lấy điện thoại ra muốn hỏi xem Diệp Tri Du đã về chưa, mới vừa soạn xong tin nhắn thì cửa nhà số 33 chợt mở ra.

Là người phụ nữ tóc xoăn kia mở cửa.

Cô ta nhìn thấy Thẩm Tâm thì rất bất ngờ, bèn nhíu mày hỏi cô: “Cô lại tới đây làm gì? Hôm nay không có sửa sang gì mà?”

Thẩm Tâm cười với cô ta, cô không biết tại sao người này có địch ý với mình lớn vậy, chỉ có thể suy đoán do mình quá đẹp thôi: “Xin chào cô, tôi tới lấy mặt nạ.”

“Mặt nạ?” Ngô Giai Dĩnh nhìn cô, vẻ mặt đầy nghi hoặc, “Mặt nạ gì?”

Thẩm Tâm nói: “Là Diệp Tri Du bảo tôi tới lấy, anh ấy không có ở nhà sao?”

Nghe cô nhắc tên Diệp Tri Du, trong lòng Ngô Giai Dĩnh lập tức nảy sinh cảnh giác cao độ. Cô ta không hề biết từ khi nào bên cạnh Diệp Tri Du đã xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, tuy nhiên muốn cưa đỗ Diệp Tri Du không dễ thế.

“Cô là ai?” Ngô Giai Dĩnh nhìn Thẩm Tâm, chân mày nhíu càng sâu hơn.

Thẩm Tâm đáp: “Là bạn của Diệp Tri Du.”

“Bạn? Bàn bè kiểu nào?”

Thẩm Tâm nghe giọng điệu cô ta không mấy thân thiện, nên không có ý định trò chuyện vui vẻ với cô ta: “Chuyện này liên quan gì đến cô à? Nếu cô muốn biết thì hỏi ngay Diệp Tri Du ý.”

Ngô Giai Dĩnh a lên một tiếng: “Tôi là bạn gái Tri Du, từ khi nào anh ấy kết bạn với người như cô? Tới bây giờ tôi chưa từng nghe anh ấy nói qua.”

Đôi mắt sáng ngời của Thẩm Tâm khẽ chớp, trong mắt đượm ý cười: “À, hóa ra cô là bạn gái của anh ấy à? Thế nhưng chắc cô chưa từng nghe chuyện này đâu nhỉ.”

Ngô Giai Dĩnh vốn tưởng nói mình là bạn gái Diệp Tri Du thì đối phương sẽ biết khó mà lui, không ngờ rằng câu nói này của Thẩm Tâm đã khiến cô ta bị dắt mũi: “Cô có ý gì? Cô nói rõ ràng ra cho tôi.”

Thẩm Tâm nói: “Diệp tiên sinh vừa mới tham gia một đoàn du lịch xem mắt xong, cô không biết hả? Anh ấy luôn bảo mình độc thân cơ.”

Ngô Giai Dĩnh biết Diệp Tri Du xuất ngoại một tuần, nhưng không biết anh tham gia đoàn du lịch xem mắt, nhất thời sắc mặt khá khó coi. Thẩm Tâm thấy cô ta không nói gì, bèn giả vờ quan tâm hỏi: “Có phải tình cảm giữa cô và Diệp tiên sinh xảy ra vấn đề gì không?”

“Không liến quan đến cô!” Ngô Giai Dĩnh cắn răng nghiến lợi nói, “Sao cô quen biết được Tri Du?”

Thẩm Tâm đáp: “Chuyện này chả liên quan đến cô nha.”

“Cô…!” Ngô Giai Dĩnh đang muốn nổi giận chợt thấy xe của Diệp Tri Du đã quay về. Xe dừng lại trước cửa, Diệp Tri Du bước xuống, đầu tiên là liếc nhìn Ngô Giai Dĩnh, sau đó xoay người nói với Thẩm Tâm: “Sao lại đứng bên ngoài vậy?”

Thẩm Tâm nói: “Không phải là anh chưa về sao, cô gái của anh…”

“Tri Du, anh đã về rồi!” Ngô Giai Dĩnh cắt ngang lời nói của Thẩm Tâm, cô ta đi tới bên cạnh Diệp Tri Du, tựa như cuộc đối thoại vừa rồi với Thẩm Tâm không hề tồn tại, “Vị này là bạn của anh sao? Cô ấy bảo đến lấy mặt nạ.”

“Ừ.” Diệp Tri Du nhìn Thẩm Tâm đứng ngoài cửa, nói: “Vào trong đi.”

“Được.” Thẩm Tâm đi theo anh vào biệt thự, nhà cửa Diệp Tri Du đã sửa xong, phong cách theo kiểu mà bá đạo tổng tài cấm dục thích nhất, ngoài cửa còn chưa dọn hai con kỳ lân không hợp với nơi này đi.

Ở trước mặt Diệp Tri Du, thái độ của Ngô Giai Dĩnh với Thẩm Tâm khá hơn nhiều, cô ta nhiệt tình hỏi cô muốn uống gì, dáng vẻ giống y như mình là nữ chủ nhân.

Thẩm Tâm mỉm cười với cô ta: “Không cần đâu, tôi lấy mặt nạ xong sẽ về nhà ăn cơm, Lý Thù Đường còn đang chờ tôi.”

Ngô Giai Dĩnh nói: “Đừng khách sáo vậy, tôi pha trà cho cô.”

“Cô đúng là xem nơi này như nhà mình.” Diệp Tri Du ôm thùng giấy đi tới, không nóng không lạnh nói một câu.

Biểu cảm trên mặt Ngô Giai Dĩnh khó nén được tức giận, cô ta miễn cường cười cười, nói với Diệp Tri Du: “Không phải em đang nghĩ cho anh sao, giúp anh tiếp đãi bạn bè thôi mà.”

Diệp Tri Du không thấy cảm kích: “Bạn của tôi tự tôi sẽ tiếp đãi.”

Thẩm Tâm nhìn hai người họ, cười nói: “Diệp tiên sinh, anh không thể nói chuyện với cô gái của…”

Cô vừa nói tới đây, Ngô Giai Dĩnh bỗng ho khan hai tiếng, Thẩm Tâm nhìn cô ta, rồi nói tiếp cho hết lời: “Anh không thể nói chuyện với phụ nữ như vậy nha.”

Diệp Tri Du không cho nhận xét, chỉ đặt thùng giấy trước mặt Thẩm Tâm: “Cho cô mặt nạ.”

Thẩm Tâm cúi đầu nhìn cái thùng giấy, ngây ngẩn cả người: “Cả một thùng luôn hả?”

“Ừ.”

“…” Đây là thổ hào đó! Ngay cả người phóng khoáng như Lý Thù Đường cũng không mua nhiều thế này! Cô gắng gượng bình ổn lại tâm trạng, ngẩng đầu hỏi Diệp Tri Du: “Anh cho tôi hết mặt nạ, vậy anh không cần sao?”

Diệp Tri Du kinh ngạc nhìn cô: “Ai nói tôi cho cô hết? Trên lầu tôi còn một thùng khác.”

Thẩm Tâm: “…”

Đây là loại mặt nạ trước đây Thẩm Tâm đã đề cử cho Diệp Tri Du, một miếng cũng phải mấy trăm đồng, anh còn mua tận hai thùng..Không hổ là người đàn ông trăm triệu.

“Cảm ơn cha Diệp, à không, cảm ơn Diệp tiên sinh!”

“..Không cần khách sáo.” Diệp Tri Du vờ như vô tình gật đầu, “Tôi đã nói rồi, tôi là người có ân tất báo.”

Thẩm Tâm gật đầu liên tục: “Đúng vậy đúng vậy.”

Cô cho anh mấy miếng mặt nạ, anh báo đáp lại cô bằng một thùng, đến bây giờ cô vẫn cực kỳ yêu thích kiểu có ân tất báo này của anh!

“Thế tôi về trước nha.”

Thẩm Tâm khom lưng ôm cái thùng lên, Diệp Tri Du nhìn thân thể nhỏ nhắn của cô, có hơi không an tâm: “Cô ôm nổi không? Hay là tôi bảo Giản Hàng mang về giúp cô nhé?”

“Không cần không cần đâu, tự tôi ôm được rồi.” Thẩm Tâm từ chối ý tốt của Diệp Tri Du, kiên quyết tự ôm, “Sự nặng trĩu này, đều là sức nặng của đồng tiền.”

Diệp Tri Du: “…”

Thẩm Tâm ôm thùng mặt nạ to lớn, vừa thống khổ vừa vui vẻ đi về nhà số 29, Diệp Tri Du nhìn cô từ từ đi xa, sau đó quay người hỏi Ngô Giai Dĩnh: “Tại sao cô lại ở đây?”

Ngô Giai Dĩnh cười nhìn anh, bày ra dáng vẻ yếu đuối: “Em đang đợi anh.”

Diệp Tri Du không cảm xúc nhìn cô ta: “Đợi tôi có việc gì không? Tôi nghĩ hôm qua mình đã nói rõ ràng rồi.”

“Tri Du, anh nhìn vườn hoa đi, ít nhất phải để em làm xong công trình còn sót lại chứ.” Ngô Giai Dĩnh vẫn không muốn từ bỏ, tranh thủ cơ hội cho mình. Nhưng Diệp Tri Du kiên quyết đến mức không cho cô ta một phần cơ hội nhỏ nhoi nào: “Không nên lãng phí thời gian trên người tôi, quay về thành phố A đi. Tôi đã tìm thiết kế nội thất khác để làm vườn hoa rồi.”

“Tri Du…”

“Giản Hàng, tiễn khách.”

“Vâng Diệp tổng.” Đại hộ pháp Giản Hàng đúng lúc bước lên, “Xin mời cô Ngô.”

Ngô Giai Dĩnh mấp máy môi, không cam lòng rời đi.

Sau khi cô ta đi, Diệp Tri Du đổi mật khẩu ổ khóa thông minh, xóa vân tay của Ngô Giai Dĩnh. Do trước đây Ngô Giai Dĩnh phụ trách làm thiết kế nội thất cho nơi này, nên mới tự do ra vào được, thế nhưng bắt đầu từ hôm nay, những việc này không cần thiết nữa rồi.

Giản Hàng đưa Ngô Giai Dĩnh đi rồi quay về báo cáo với Diệp Tri Du: “Diệp tổng, người đã đi rồi.”

“Ừ.”

“Cũng đã liên lạc với người thiết kế vườn hoa mới, bên kia hỏi anh có yêu cầu gì với vườn hoa.”

Diệp Tri Du ngẫm nghĩ rồi nói: “Thời gian sửa sang càng ngắn càng tốt, âm thanh càng nhỏ càng tốt.”

“…Vâng, không còn yêu cầu nào khác sao?”

“Không có, à, đừng có làm theo phong cách quê mùa của Ngô Giai Dĩnh là được.”

“…Vâng.” Giản Hàng ghi lại lời anh nói, rồi nói tiếp: “Ngoài ra trong biệt thự này còn cần thuê một số người giúp việc, bình thường sẽ phụ trách việc quét dọn và chăm sóc vườn hoa.”

Diệp Tri Du gật đầu: “Ừ, cậu trực tiếp làm đi.”

Trong biệt thự của Lý Thù Đường, Thẩm Tâm và Lý Thù Đường mỗi người đắp một miếng mặt nạ, lười biếng nằm trên ghế salon trong phòng khách.

“Diệp tiên sinh quả nhiên rất có tiền nha, nhưng cậu nói xem anh ta tích trữ nhiều mặt nạ thế không sợ quá hạn sao?” Lý Thù Đường vừa cầm gương soi mặt mình, vừa nói với Thẩm Tâm ở bên cạnh.

Thẩm Tâm uể oải đáp: “Tớ có xem qua, ngày sản xuất của đám mặt nạ là gần đây thôi, có thể anh ấy sẽ dùng hết được.”

Lý Thù Đường tưởng tượng ra dáng vẻ đắp mặt nạ của Diệp Tri Du, không nhịn được bật cười: “Ôi má ơi, tớ không chịu được, tớ chỉ nghĩ tới trên mặt người đó dán một miếng mặt nạ, đã không nhịn được cười, ha ha ha ha ha ha..”

Thẩm Tâm: “…”

Lý Thù Đường cười một lúc lâu, cuối cùng cũng khống chế được: “Không được, lúc đắp mặt nạ không thể cười.” Cô ấy điều chỉnh lại mặt nạ lần nữa, rồi hỏi Thẩm Tâm: “À đúng rồi, hồi nãy cậu nói lúc cậu đi lấy mặt nạ thì gặp phải người phụ nữa kia sao?”

“Đúng thế.” Nhắc tới Ngô Giai Dĩnh, Thẩm Tâm bèn cười: “Còn đứng đó giả vờ là bạn gái Diệp Tri Du nữa cơ.”

Lý Thù Đường nhìn cô đăm đăm, không có lòng tốt hỏi: “Làm sao cậu biết người ta giả vờ? Nhỡ người ta thật sự là bạn gái của Diệp tiên sinh thì sao?”

Thẩm Tâm lạnh nhạt hừ một tiếng: “Nếu hôm nay cô ta không diễn với tớ, thì có lẽ tớ sẽ tin. Cậu cũng biết đó thôi, từ trước đến giờ ra-da của tớ luôn rất chính xác.”

“Cũng đúng.” Lý Thù Đường gật đầu, “Tớ còn nhớ lúc đi học, dưới sự chỉ điểm của cậu, mới nhìn thấu được mặt mũi thực sự của cái gọi là chị em tốt cùng phòng. Đó cũng là lần đầu tớ biết được thế nào là tình chị em hoa nhựa nha—“

Lúc hai người đang nói chuyện, chợt di động của Thẩm Tâm vang lên một tiếng ‘đinh’. Lý Thù Đường liếc nhìn rồi trêu chọc cô: “Có khi nào là Diệp tiên sinh gửi tin nhắn cho cậu không?”

“Lý Thù Đường, cậu bớt nói hươu nói vượn một ngày đi.” Thẩm Tâm mở tin nhắn ra, còn cố tình để cho Lý Thù Đường nhìn, “Tớ có một đơn hàng chuyển phát nhanh, tớ đi lấy hàng đây.”

Cô vừa nói vừa đứng dậy khỏi salon, Lý Thù Đường gọi với theo phía sau: “Cậu lái xe cửa tớ đi, đùng có đi bộ mất thời gian.”

“Đã biết.” Thẩm Tâm cũng không tháo mặt nạ ra, cầm chìa khóa xe ra ngoài. Cô nhanh chóng ôm một cái thùng lớn về.

Lý Thù Đường đột nhiên “Oa” lên: “Thẩm Tâm à, hôm nay cậu thu hoạch lớn nha, đều ôm từng thùng vào nhà. Nói đi, đây là người theo đuổi nào của cậu gửi tới?”

“Xí! Đây là đồ ăn anh tớ gửi cho!” Thẩm Tâm ôm cái thùng đến ban công, tìm một cái dao nhỏ mở nó ra. Lý Thù Đường đứng ngồi không yên bèn đi ra ban công: “Có anh thật tốt đó, thỉnh thoảng có người cho đồ ăn!”

Thẩm Tâm vừa tháo cái thùng hàng vừa nói với cô ấy: “Vậy cậu bảo cha mẹ cậu cố gắng hơn nữa, nhiều khi còn sinh thêm cho cậu một đứa em trai.”

Lý Thù Đường liếc mắt: “Em trai thì có ích lợi gì? Không phải tớ còn chằm sóc ngược lại nó sao.”

Thẩm Tâm thầm nghĩ Lý Thù Đường quả thực có một người em trai họ có quan hệ khá tốt, suốt ngày gây phiền phức cho cô ấy. “À, em trai cũng là thiên sứ nhỏ mà, chỉ là mệnh của cậu…không được tốt thôi.”

Lý Thù Đường: “…”

Được rồi, đã biết Thẩm Tâm cậu có mệnh tốt nhất.

Anh Thẩm Tâm gửi cho cô rất nhiều quà vặt, đều là những món bình thường cô thích ăn, còn gửi thêm cho cô nguyên liệu nấu lẩu, ngay cả gia vị nêm nếm đều có cả.

Thật ra trong thời đại internet tiện lợi như ngày nay, thì đều mua được những thứ này trên mạng, nhưng anh của Thẩm Tâm cứ một khoảng thời gian sẽ gửi đồ ăn từ nhà cho cô.

Lý Thù Đường cầm bịch nấu lẩu lên, phấn khích nới với Thẩm Tâm: “Quá tốt, anh cậu lại gửi nguyên liệu nấu lẩu cho chúng ta! Tối mai tớ gọi Trì Tuấn tới, chúng ta ra vườn hoa nấu lẩu ăn, thế nào hả?”

“Được đó.”

Lý Thù Đường nhìn cô, lại nói: “Hay cậu gọi Diệp tiên sinh đến luôn đi.”

Thẩm Tâm đang dọn dẹp đồ đạc bèn dừng tay lại một chút, hỏi cô ấy: “Vì sao còn gọi anh ấy?”

Lý Thù Đường nghe cô hỏi thế thì phê bình nói: “Cậu bị gì vậy Thẩm Tâm? Diệp tiên sinh người ta mới vừa cho bọn mình một thùng mặt nạ lớn như này, bây giờ bọn mình mời anh ấy ăn lẩu thì cậu hỏi tại sao?”
Thẩm Tâm: “…”

Xem ra một thùng mặt nạ của Diệp tiên sinh đã mua chuộc được Lý Thù Đường triệt để.

“Dầu gì Diệp tiên sinh mới vừa dọn tới, chúng ra nên biểu đạt tình hàng xóm hữu nghị chút, chẳng lẽ không đúng à?”

“…” Thẩm Tâm mỉm cười, “Đúng vậy, bà lớn cậu nói gì cũng đúng. Lát nữa tớ sẽ gửi tin nhắn hẹn anh ấy, nhưng Diệp tiên sinh là người làm ăn lớn, có rãnh hay không thì còn chưa chắc đâu.”

Lý Thù Đường nói: “Cậu hẹn là anh ấy nhất định đến.”

Thẩm Tâm: “…”

Không phải chứ, rốt cuộc Lý Thù Đường lấy đâu ra tự tin lớn thế!

“Vậy cậu nhớ hẹn anh ấy nha, tớ vào trong nói với dì giúp việc một tiếng, bảo dì ấy giúp chúng ra chuẩn bị nồi lẩu các thứ vào ngày mai.” Lý Thù Đường nói xong vừa đắp mặt nạ vừa đi vào bếp, “Dì ơi, ngày mai bọn con ăn lẩu—“

Thẩm Tâm đợi cô ấy đi vào phòng bếp mới lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Diệp Tri Du.

Thẩm Tâm: Diệp tiên sinh, Lý Thù Đường mời anh tối mai đến nhà bọn tôi ăn lẩu, xin hỏi anh có rãnh không?

Cô vốn tưởng người như Diệp Tri Du ngay cả đi du lịch còn không quên làm việc thì chắc chắn luôn bận rộn, không nghĩ rằng giây sau anh đã trả lời cô.

Diệp Tri Du: Được chứ, tối mai mấy giờ?

Thẩm Tâm kinh ngạc không thôi, lần này thật không ngờ Diệp Tri Du đồng ý sảng khoái vậy.

Thẩm Tâm: Anh tan việc thì đến thẳng luôn là được.

Diệp Tri Du: Được, nhưng tôi còn một thắc mắc nữa.

Thẩm Tâm: Việc gì vậy?

Diệp Tri Du: Là Lý Thù Đường muốn mời tôi hay là cô muốn mời tôi? Tôi biết cô còn chưa hết hy vọng với tôi.

Thẩm Tâm: …

Đúng là Diệp tiên sinh mà cô quen thuộc. 

“Hẹn rồi chưa? Anh ấy có đến không?” Lý Thù Đường đi ra khỏi bếp bèn hỏi Thẩm Tâm chuyện liên quan đến Diệp Tri Du ngay. Thẩm Tâm cười với cô ấy, nói: “Đã hẹn rồi, ngày mai anh ấy tan việc sẽ đến.”

“Quá tốt, vậy tớ cũng báo với Trì Tuấn đây.” Cô ấy đang nghịch điện thoại, bên kia điện thoại của Thẩm Tâm chợt vang lên.

Lý Thù Đường theo thói quen trêu ghẹo một câu: “Chẳng lẽ Diệp tiên sinh gọi tới à?”

Thẩm Tâm bĩu môi đáp: “Anh tớ.”

“Anh cậu?” Lý Thù Đường thấy cô ngồi im bất động thì không nhịn được giục: “Vậy cậu mau bắt máy đi.”

Giọng điệu Thẩm Tâm đầy u sầu nói: “Tớ sợ anh ấy lại gửi tiền cho tớ.”

Lý Thù Đường: “…”

Cô ấy hoài nghi Thẩm Tâm đang khoe khoang.

“Cho tiền mà cậu còn không vui? Cậu không nhận thì tớ nhận.”

Thẩm Tâm thấy cô ây thật sự muốn cướp điện thoại của mình thì vội bắt máy: “Alo ,anh à?”

“Tâm Tâm, tại sao em nghe máy lâu như vậy?” Một giọng nam dễ nghe truyền đến, là thanh âm của Thẩm Vọng, anh trai Thẩm Tâm.

Thẩm Tâm cuống cuồng: “À, vừa rồi bận mở thùng hàng anh gửi đến ạ.”

Thẩm Vọng cười khẽ, sau đó hỏi: “Đã nhận được đồ rồi sao? Em nhìn xem còn thiếu gì không?”

“Không thiếu gì ạ, anh không cần mỗi tháng đều gửi cho em thùng hàng lớn vậy đâu.”

“Em ở bên ngoài một mình, anh và cha không yên tâm.” Thẩm Vọng nói đến đây thì hơi ngừng lại, sau đó nói tiếp: “Lần trước anh gửi tiền qua cho em, vì sao em lại gửi trả?”

Thẩm Tâm nói: “Em thật sự không cần mà, mỗi tháng em đều có tiền lương, hơn nữa bên đây ở nhà của Lý Thù Đường, cậu ấy không hề thu tiền thuê phòng của em.”

“Nào nào nào, để tớ nói chuyện với anh cậu.” Lý Thù Đường cầm lấy điện thoại trong tay cô, đặt vào bên tai, “Alo, anh Thẩm ạ? Em là Lý Thù Đường. Ha ha không có không có mà, phải phải. Vâng, không thành vấn đề, em sẽ trông chừng cậu ấy giúp anh, cậu ấy dám trả tiền lại em sẽ không cho cậu ấy ăn lẩu một tháng!”

Thẩm Tâm: “…”

Lý Thù Đường trò chuyện với Thẩm Vọng xong, Thẩm Tâm bèn không nhịn được mắng cô ấy: “Lý Thù Đường, sao cậu lại đồng ý với anh tớ chứ!”

Lý Thù Đường đáp: “Cậu nhìn cậu kìa, anh ấy cho tiền mà cậu còn trả lại, cậu làm anh ấy tổn thương lắm luôn đó.”

Cô ấy vừa dứt lời, điện thoại cầm trong tay chợt vang lên một tiếng. Cô ấy cúi đầu nhìn, là Thẩm Vọng gửi tiền cho Thẩm Tâm, nhìn chuỗi số không trong tin nhắn kia, Lý Thù Đường lập tức ồn ào lên: “Trời ạ Thẩm Tâm, mỗi lần anh cậu đều gửi nhiều tiền vậy sao! Thế mà cậu còn gửi lại! Tuy tên của cậu là Thẩm Tâm nhưng cậu hoàn toàn không có tâm gì cả!”

Thẩm Tâm: “…”

Cô đoạt lại điện thoại của mình, nhìn một cái, định gửi trả lại. Lý Thù Đường ngăn cản cô kịp lúc: “Tớ nói này cậu đừng kiêu căng thế, nếu cậu không dùng đến số tiền này vậy cậu để nó trong ngân hàng đi, không dùng đến là được thôi. Cậu cứ gửi tiền lại như vậy, không phải đang tổn thương đến anh và cha cậu sao? Vả lại cậu gửi trả thì anh ấy cũng có thể gửi qua tiếp, không bằng cậu cứ để đó, đồng thời để họ an tâm, không đúng sao?”

Thẩm Tâm cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy Lý Thù Đường nói rất có lý: “Được rồi, nghe theo cậu vậy.”

“Ồ.” Lý Thù Đường cười lạnh, sau đó không cam lòng nói, “Tớ cũng muốn có anh trai như vậy a a a a!”

Ngày hôm sau, Lý Thù Đường quên mất anh trai, chỉ nhớ bịch lẩu anh trai gửi tới.

Bởi vì Thẩm Tâm ở lại nhà của Lý Thù Đường nên Trì Tuấn ít khi qua đây, nếu có tới cũng không ở qua đêm—bình thường đều là Lý Thù Đường qua đêm ở nhà anh ấy.

Hôm nay ăn lẩu nên Trì Tuấn cũng đến nhà Lý Thù Đường. Lý Thù Đường và Thẩm Tâm bày một cái bàn lớn trong vườn hoa, ở giữa bàn đặt một cái nồi vừa nấu lẩu vừa nướng thịt được—nó được Thẩm Tâm tìm thấy trên mạng, được xem như vật dụng cần thiết của mọi nhà.

Xung quanh cái nồi là từng đĩa thịt đầy ấp cùng với vài món ăn khác, Trì Tuấn nhìn lướt qua, chỉ biết trố mắt đứng nhìn: “Bốn người chúng ta có thể ăn nhiều vậy sao?”

Lý Thù Đường ném cho anh ấy một anh mắt ‘chuyện nhỏ thôi’: “Trong phòng bếp vẫn còn nữa, không ăn hết thì mai em và Thẩm Tâm tiếp tục ăn.”

“Được rồi.” Trì Tuấn cười cười, ngồi xuống chỗ của mình, do trong vườn hoa không có lò sưởi nên hơi lạnh, vì vậy anh ấy chỉ mở nút áo khoác chứ không cởi ra luôn. Thẩm Tâm ngồi đối diện anh ấy, nhìn anh ấy rồi cười nói: “Anh Trì đẹp trai, đã lâu không gặp lại đẹp trai hơn nha.”

Trì Tuấn hài hước đáp lời: “Không dám không dám, vẫn là người đẹp Thẩm càng ngày càng đẹp hơn. Đúng rồi, không phải Đường Đường nói còn một người bạn nữa à?”

Không hiểu vì sao, khi anh ấy nhắc đến Diệp Tri Du, Thẩm Tâm bỗng thấy hơi xấu hổ. Cô ho khan một tiếng, ổn định lại tâm tình rồi nói: “À, chắc anh ấy còn bận làm việc, sau khi tan làm anh ấy sẽ đến đây.”

Trì Tuấn gật đầu, Lý Thù Đường cũng ngồi vào chỗ của mình, ba người trò chuyện một lúc thì Diệp Tri Du dừng xe trước cửa nhà số 29.

Do mọi người đang ngồi trong vườn hoa, nên thấy được anh ngay, Thẩm Tâm vội vẫy tay với anh: “Diệp tiên sinh, cửa không đóng, anh có thể trực tiếp mở ra.”

Diệp Tri Du nhìn sang phía họ, rồi gật đầu nói: “Được.”

Diệp Tri Du vừa quay về từ công ty, xe mà anh lái tới không phải là chiếc xe thể thao mà Thẩm Tâm và Lý Thù Đường thấy ngày đó, mà là một chiếc xe thương vụ hay dùng. Anh mặc áo khoác dài thẳng đứng, bên trong là bộ âu phục thẳng thóm.

Nhà Trì Tuấn cũng làm kinh doanh, nhìn lối ăn mặc và khí chất của anh thì biết lai lịch của anh không nhỏ. Anh ấy hơi nhích lại gần Lý Thù Đường, nói bên tai cô ấy: “Gọi anh tới ăn còn mời một người đàn ông đẹp trai như này, anh không vui.”

Lý Thù Đường bật cười: “Thôi đi, không phải anh đang muốn nghe em khen anh đẹp trai nhất sao?”

Thẩm Tâm không muốn nhìn hai người họ rải thức ăn cho chó, nên đi thẳng về phía Diệp Tri Du. Anh là một người rất hiểu lễ nghĩa, đến nhà Lý Thù Đường dùng bữa còn mang theo quà, là rượu vang anh mua từ nước ngoài về.

Người ngồi trong bàn đều là người biết nhìn hàng, trông thấy chai rượu vang anh mang đến liền biết đó là hàng tốt: “Diệp tiên sinh quá khách khí rồi, tới dùng bữa còn mang quà gì chứ.”

Tuy ngoài miệng Lý Thù Đường nói vậy nhưng tay nhanh nhẹn nhận lấy chai rượu vang anh đưa: “Giới thiệu với anh một chút, đây là Trì Tuấn bạn trai của tôi.”

Diệp Tri Du thuận thế nhìn Trì Tuấn, gật đầu với anh ấy: “Chào anh Trì.”

“Chào anh Diệp.” Trì Tuấn đứng lên, bắt tay với anh.

Thẩm Tâm chờ họ chào hỏi xong mới nói: “Vậy tôi gọi dì bưng lẩu ra nhé, còn rượu này…ăn lẩu mà uống rượu vang hình như rất lãng phí đấy.”

Lý Thù Đường nói: “Không sao trong nhà còn bia, tớ đi lấy cho, rượu vang này giữ lại lần sau uống đi, anh xem có được không anh Diệp?”

Diệp Tri Du đáp: “Vô cùng vinh dự.”

Thẩm Tâm: “…”

Diệp tiên sinh à, lúc nói chuyện trước mặt tôi anh nào có tác phong như này chứ!

Người đã đến đong đủ, bữa tối cuối cùng cũng được bắt đầu. Nồi nước lẩu sôi ùng ục, khay nướng vang lên tiếng tách tách, đời này, còn gì hối tiếc nữa!

“Nào, chúng ta cạn ly đi.” Lý Thù Đường mở lon bia, đứng dậy nâng lon, “Chào mừng Diệp tiên sinh dọn đến đây.”

“Cảm ơn.” Diệp Tri Du cầm bia đứng lên theo. Bốn người cùng chạm bia với nhau, sau đó ngửa đầu uống một ngụm thật to.

“Nào ăn thôi ăn thôi.” Lý Thù Đường mời mọi người ăn thịt, đừng nhìn cô ấy là một đại tiểu thư mà lầm, tay nghề nướng thịt là số một đó. Thẩm Tâm thấy cô ấy nướng thịt bèn đứng lên lấy đồ chấm cho mọi người.

“Bột ớt đây, Lý Thù Đường và Trì Tuấn có muốn thêm không?” Thẩm Tâm bỏ vào đĩa chấm của mình trước, sau đó bỏ thêm vào đĩa của Lý Thù Đường và Trì Tuấn. Cuối cùng với tay tới trước mặt Diệp Tri Du, nhưng Thẩm Tâm còn chưa lên tiếng, Diệp Tri Du đã che cái đĩa của mình lại: “Tôi không cần, cô mau để cái đĩa cách xa tôi chút.”

Lý Thù Đường nghe anh nói vậy thì kinh ngạc nhìn anh nói: “Diệp tiên sinh, anh không ăn cay hả? Tôi thấy anh ăn lẩu không bị sao mà.”

Diệp Tri Du nói: “Tôi ăn cay được, chẳng qua tôi không thích bột ớt thôi.”

“À? Tại sao vậy?” Lý Thù Đường không hiểu, “Bột ớt này do anh trai Thẩm Tâm gửi tới đó, rất thơm luôn.”

Diệp Tri Du đáp: ‘Tôi biết chứ, cũng rất cay.”

Nói đến đây, Thẩm Tâm không nhịn được nữa cười “ha ha ha ha ” không ngừng.

Diệp Tri Du: “…”

Lý Thù Đường thấy cô cười càng khó hiểu hơn: “Đột nhiên cậu cười gì vậy? Bị chập mạch hả?”

Thẩm Tâm vừa cười vừa nói: “Để tới nói cho cậu nghe…”

“Bao tử cô nhúng đã ăn được rồi.” Diệp Tri Du gắp một đũa bao tử bỏ vào bát Thẩm Tâm. Thẩm Tâm thấy đồ ăn nên quên mất mình định nói gì với Lý Thù Đường, cô vui vẻ ăn: “Cảm ơn nha.”

Lý Thù Đường và Trì Tuấn nhìn nhau, đều nhìn ra được suy đoán giống mình từ trong mắt đối phương.

Diệp tiên sinh đã gắp thức ăn cho Thẩm Tâm đó, còn dám bảo là bạn bình thường à?

Cô ấy thấy vị Diệp tiên sinh này đang muốn theo đuổi Thẩm Tâm nhà mình thì có.

Đang ăn được phân nửa, bỗng nhiên có một anh trai bảo an ở tiểu khu chạy chiếc xe con đến trước của nhà số 29.

“Xin chào chủ nhà.” Anh ta gọi bốn người đang ngồi trong vườn hoa.

Lý Thù Đường đứng lên, hỏi anh ta: “Có chuyện gì vậy?”

Anh trai bảo an đáp: “Là thế này, bên chúng tôi vừa nhận được khiếu nại.”

Mặt Lý Thù Đường đầy dấu hỏi: “Khiến nại?  Khiếu nại gì cơ?”

Anh trai bảo an nói: “Khiếu nại mọi người ăn lẩu quá thơm.”

Lý Thù Đường: “…”

Người ở trong khu này quá rảnh mà! Mấy chuyện như này cũng khiếu nại được à? Hơn nữa bảo an cũng phụ trách thật này!

Anh trai bảo an thương lượng nói: “Hay là mọi người vào nhà ăn đi?”

Lý Thù Đường nhìn anh ta cười hỏi: “Là nhà nào khiếu nại? Nói đi, cậu mang giúp tôi một tô lẫu đến nhà đó, được chứ?”

Anh trai bảo an: “…”

Cuối cùng Lý Thù Đường thật sự múc một tô lẩu và thịt nướng, để anh trai bảo an mang đi.

Thẩm Tâm nhìn bóng lưng trong màn đêm của anh trai bảo an, bỗng nhiên nổi lên ưu tư: “Ngành dịch vụ đúng là quá khó khăn.”

Cô vừa nói thế, Lý Thù Đường ão não gật đầu một cái: “Đúng vậy, đáng lý ra tớ nên cho anh trai bảo an một bát nữa.”

Thẩm Tâm: “…”

Mấy người ăn uống no say, đột nhiên Thẩm Tâm đề nghị: “Nếu hôm nay mọi người đều vui vẻ như vậy, không bằng chúng ta xem một bộ phim đi!”

Lý Thù Đường: “…”

Cô ấy lập tức kéo Trì tuấn đi ra ngoài: “Cậu xem sắc trời không còn sớm nữa, tớ đưa Trì Tuấn về trước, cậu để anh Diệp đây cùng xem phim với cậu nhé!”

Diệp Tri Du nhìn cô ấy hùng hổ kéo Trì Tuấn đi, hơi không nắm rõ nội tình: “Xem phim gì vậy?”

Do Thẩm Tâm mới vừa uống bia, hai má hồng hồng, cô nhìn Diệp Tri Du, cười với anh: “Anh đi xem với tôi chẳng phải sẽ biết sao? Rạp chiếu phim gia đình trong nhà Lý Thù Đường rất tuyệt luôn!”

“…” Diệp Tri Du nhìn ra được cô hơi say, sợ cô ở ngoài bị lạnh nên nắm cổ tay kéo cô vào nhà, “Được rồi, tôi xem với cô.”

Chính bản thân anh cũng không phát hiện ra, bây giờ giọng điệu của mình dịu dàng nhường nào.

Tuy Thẩm Tâm uống hơi ngà ngà say, nhưng vẫn tìm được màn chiếu phim trong phòng khách. Cô kéo Diệp Tri Du ngồi xuống ghế salon, mở màn ảnh lên rồi tắt hết đèn trong phòng khách.

Diệp Tri Du: “…”

Cô định làm gì? Muốn thừa dịp say rượu rồi ra tay với mình sao?

Thẩm Tâm hoàn toàn không biết được suy nghĩ của Diệp Tri Du, cô cầm điều khiên lên nhấn vài cái, sau đó nhấn vào mục phim kinh dị trong kho phim.

Diệp Tri Du: “…”

Anh biết rồi, cô muốn lợi dụng cảnh phim kinh dị để nhào vào lòng mình à? Thế nhưng vừa mới ăn lẩu xong, trên quần áo anh vẫn còn mùi lẩu.

Anh cúi đầu khẽ ngửi áo quần của mình, bộ phim trên màn hình đã bắt đầu chiếu.

Mới vừa vào phim đã cố tình tạo ra bầu không khí rùng rợn, kết hợp với màn ảnh to, loại kinh dị này được phóng đại ra gấp nhiều lần. Diệp Tri Du ngồi bên cạnh Thẩm Tâm, suy đoán xem lúc nào cô sẽ nhào và lòng mình.

Hai mươi phút sau, Diệp Tri Du cảm thấy mình không hiểu gì về cuộc sống này.

Anh bị con ma đột nhiên xuất hiện trong màn ảnh dọa sợ khiến sắc mặt khẽ biến, suýt nữa đã nhào vào lòng Thẩm Tâm!

Còn Thẩm Tâm thì sao? Vẻ mặt cô hồng hào, nhìn vào màn hình không chớp mắt, hơn nữa đôi lúc tấm tắc phát ra mấy tiếng: “Oa oa!”

Diệp Tri Du: “…???”

Rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao vừa rồi Lý Thù Đường chạy nhanh như vậy.

Là một người đàn ông, sao anh có thể bị một bộ phim kinh dị dọa được? Cho nên tuy bây giờ anh rất muốn xoay người rời đi, nhưng phải kiên định không bị dao động ngồi trên salon, cùng xem hết bộ phim này với Thẩm Tâm!

Trong thời khắc đánh cuộc tôn nghiêm của đàn ông đầy gian nan, Diệp Tri Du cố nhịn! Đến khi bộ phim đi đến hồi kết, Diệp Tri Du thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng cũng xong.

Thẩm Tâm cười híp mắt nghiêng đầu nhìn anh, trông tâm tình dường như rất tốt: “Hay quá, cuối cùng tôi đã tìm được một người có thể ngồi xem phim với mình! Anh không biết đâu, Lý Thù Đường không muốn xem với tôi!”

Trong đầu Diệp Tri Du thầm nghĩ, không muốn xem với cô, đó là phản ứng của người bình thường đấy.

Thẩm Tâm ngáp một cái, nói năng không rõ ràng: “Hay là chúng ra xem tiếp một bộ đi.”

“…” Diệp Tri Du nghiêm nghị từ chối cô, “Thời gian không còn sớm nữa, cô cũng mệt rồi, không bằng cô đi tắm rồi ngủ thôi.”

“À. tôi thật sự hơi mệt chút.” Thẩm Tâm nói xong, bất giác dựa vào người Diệp Tri Du, anh theo bản năng dùng bả vai đón lấy cô.

Trên người Thẩm Tâm vẫn lưu lại mùi bia rượu nhàn nhạt, bên cạnh đó còn mùi táo trong lành. Hai loại mùi hương này hòa chung một chỗ, giống như một ly rượu táo ngọt ngào, rõ ràng không đượm men nhưng dễ dàng khiến lòng người say mê.

Thẩm Tâm hình như rất mệt mỏi, cô tựa vào vai Diệp Tri Du ngáp một cái, anh cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi có nghe Lý Thù Đường nói, cô còn một người anh trai sao?”

“Ừm.” Thẩm Tâm chậm rãi đáp.

Diệp Tri Du hỏi tiếp: “Nhà cô còn những ai?”

Thẩm Tâm đáp: “Còn cha tôi nữa.”

“Mẹ đâu?”

“Mẹ đã qua đời từ khi tôi còn rất nhỏ, còn có…”

“Còn có gì…”

Thẩm Tâm không nói nữa.

Diệp Tri Du không tiếp tục truy hỏi, anh nhìn Thẩm Tâm chằm chằm, không hiểu thế nào lại hồi tưởng về nụ hôn trên chuyến xe kia.

Anh nhớ môi Thẩm Tâm rất mềm mại, dường như còn mang theo hương táo thơm nhàn nhạt.

Rất ngọt ngào.

Nghĩ thế, anh bèn không khống chế được muốn nếm hương vị này lẫn nữa. Nếu đổi lại bình thường, anh nhất định sẽ không buông thả bản thân như vậy, nhưng tối nay, anh cũng đã uống chút bia…

Vừa rồi anh mới xem hết một bộ phim kinh dị với cô, có phải cũng nên đòi lại chút phần thưởng không?

Dùng cái cớ này để thuyết phục bản thân, Diệp Tri Du dựa theo mong muốn từ sâu trong nội tâm, dần dần tiến lại gần đôi môi xinh đẹp của Thẩm Tâm. Mắt thấy môi ngày người càng ngày càng gần, đột nhiên nhạc cuối phim dần biến đổi, đi kèm theo đó là tiếng thét chói tai của người phụ nữ, âm nhạc dần chuyển sang chiều hướng ghê rợn và hồi hộp.

Thẩm Tâm lập tức bị âm thành này làm bừng tỉnh, Diệp Tri Du thấy thế thì nhanh như chớp kéo ra khoảng cách với cô.

Có quỷ mới biết trái tim của anh bị tiếng thét chói tai trong tivi làm hoảng sợ muốn rớt ra ngoài!

Thẩm Tâm thay đổi vẻ mặt say rượu vừa rồi, hai còn mắt lại có tinh thần hơn: “Vẫn còn phần phim cuối* này! Dáng vẻ ở phần hai trông cũng đẹp lắm đó!”

(彩蛋: Trứng phục sinh, có thể hiểu đó là một phương pháp thêm một đoạn phim vào sau phần kết của nhạc cuối phim, tiếng anh gọi là stinger, mục đích nhằm tăng thêm phần kích thích của khán giả, đôi khi phần phim cuối này còn rất cuốn hút- Nguồn Baidu)

Diệp Tri Du: “…”

Anh hoàn toàn không hiểu gì về phim kinh dị.

Thẩm Tâm kích động bắt lấy tay Diệp Tri Du: “Lúc phần hai công chiếu, chúng ta cùng nhau đi xem đi!”

Nội tâm Diệp Tri Du tuyệt đối muốn từ chối, nhưng nhìn vào đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh của cô, anh không thể nào nói ra lời từ chối.

“Được.”

Nghe được Diệp Tri Du đồng ý với mình, Thẩm Tâm càng vui vẻ hơn, rốt cuộc đã tìm được người nguyện ý xem phim kinh dị với mình! “Vậy hứa rồi nhé, đến đó tôi sẽ hẹn anh!”

“Ừ…” Diệp Tri Du thật sự muốn tát mình một bạt tay, anh đứng dậy khỏi salon, bật đèn ở phòng khách lên, “Tôi về trước đây, cô mau đi tắm rồi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”

Thẩm Tâm: “…”

Tại sao giờ phút này lại nhắc cô, loại chuyện ngày mai phải đi làm chi vậy.

Diệp Tri Du nói xong bèn rời đi, anh không lấy xe để trong gara của Lý Thù Đường mà đi thẳng về nhà số 33.

Sau khi về đến nhà, anh cầm quần áo mới vào phòng tắm tắm rửa, đứng dưới dòng chảy ấm áp.

Vừa rồi anh đã đồng ý với Thẩm Tâm, không không, việc nghiêm trọng hơn không phải là vừa rồi anh muốn hôn Thẩm Tâm sao?!

…Ý thức được điều này, Diệp Tri Du sâu sắc suy nghĩ lại.

Tuy tối nay anh có uống chút bia, nhưng không say đến nỗi này!

Hay do bầu không khí vừa rồi quá tốt?

Xem phim kinh dị thì có không khí cải quỷ gì!

Vậy vì sao? Chẳng lẽ do Thẩm Tâm quá thơm?

Từ trước nay anh không thích mùi nước hoa, nhưng trên người Thẩm Tâm lại có hương táo ngọt ngào, anh hoàn toàn không ghét bỏ. Anh không biết là do cô dùng nước hoa hương đó hay do dầu gội đầu. Cũng có thể dưới sự xúc tác của rượu cồn, khiến cho mọi thứ đều thay đổi.

Diệp Tri Du suy tư thật lâu, cuối cùng đưa ra một kết luận hết hồn.

Chẳng lẽ, người luôn có ý đồ với đối phương, là anh???


Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Rốt cuộc cậu đã phát hiện ra.

Diệp Tri Du: :)