Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực

Chương 52: Lần này chụp ảnh gia đình sao thiếu cậu ấy được?




2

Tác giả: Chước Dạ

Biên tập: Bột

Vào ngày nghỉ Quốc khánh cuối cùng, Thẩm Tịch tỉnh dậy từ sớm.

Chân trời vừa mới lóe lên ánh sáng trắng, cơn buồn ngủ đã biến mất một cách thần kỳ.

Thẩm Tịch mở mắt to nhìn trần nhà một lúc, rồi nghiêng đầu nhìn Tiết Diễm đang ngủ say bên cạnh.

Anh ngủ rất say, không biết có phải mơ thấy chuyện gì vui không mà khóe miệng hơi cong lên.

Thẩm Tịch vươn tay ra chạm vào một cái, xúc cảm lành lạnh mà mềm mại khiến người ta không muốn thu tay lại, nhưng cô sợ sẽ đánh thức anh nên không dám có nhiều động tác.

Cô nhẹ nhàng trở mình, nằm nghiêng đối mặt với Tiết Diễm, dùng tay gối đầu rồi nhìn anh không chớp mắt.

Cô còn nhớ vào lần gặp đầu tiên, cô thấy anh vừa tắm rửa đi ra, nhưng ấn tượng sâu nhất không phải cơ thể để trần của anh, mà là đôi mắt này.

Con ngươi hẹp dài, lại đen thẫm thâm thúy, như thể có thể hút người ta vào trong.

Lúc nhìn người khác sẽ khiến họ bất giác thấy lo lắng và yếu thế.

Bây giờ anh đang nhắm mắt, cũng giảm đi chút cảm giác khó tới gần.

Ánh mắt Thẩm Tịch lại rơi xuống môi của anh, cô chợt nhớ sau khi yêu nhau, trong một đêm miên man nào đó, Tiết Diễm từng thừa nhận trước khi yêu nhau, anh vẫn luôn có ý nghĩ muốn hôn cô. Lúc triền miên, dường như anh cũng rất thích hôn môi cô.

Cô thuận miệng hỏi một câu vì sao thì nhận được câu trả lời chỉ có hai chữ —— mê người.

Khi đó, cô chỉ ồn ào nói câu dẻo miệng rồi cũng không để trong lòng, bây giờ cô bỗng hiểu được lời giải thích này của Tiết Diễm.

Khi thích một người, bạn sẽ nhìn thấy tất thảy của anh ấy qua một lớp "filter".

Dù anh ấy chỉ vô tình liếc nhau với bạn, bạn cũng có thể đắm chìm trong ánh mắt lơ đãng của anh, rồi vì thế mà mặt đỏ tim run, không biết tại sao lại cam lòng trầm mê.

Thẩm Tịch co người lại trong chăn, tiến vào trong ngực Tiết Diễm, dán mặt vào ngực và đưa tay ôm eo của anh.

Vòng eo cường tráng và rắn chắc khiến cô không nhịn được mà sờ nhiều thêm hai lần, sau đó mặt vùi trong ngực Tiết Diễm bất giác lộ ra nụ cười si ngốc.

So với đôi mắt, quả nhiên cô vẫn thích vòng eo thon này hơn.

Đúng là bảo bối.

Thẩm Tịch ngấm ngầm đắc ý.

Nhưng một giây sau, cô đã không sung sướng được như vậy nữa.

Cô đang rúc vào người Tiết Diễm, cả người dán lên người anh, hai người lại mặc áo ngủ mỏng manh, cách hai tầng vải thật mỏng đó có thể tùy ý cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương truyền đến.

Thế nên... Giờ phút này cô cũng cảm nhận được thứ đang chống lên bụng mình, nơi nào đó ấm nóng đã dần trở nên cứng rắn.

Dù biết đây là phản ứng bình thường của đàn ông vào sáng sớm, nhưng Thẩm Tịch vẫn không nhịn được mà hoảng hốt trong lòng.

Không phải cô mới sờ hai lần thôi sao? Đây cũng mới là... lần thứ hai...

Thẩm Tịch như tên trộm bị bắt quả tang, cô vội vàng định thu lại tay đang ôm eo Tiết Diễm, nhưng lại bị đối phương tóm được.

Cô vô thức ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của người trong cuộc.

Ánh mắ kia tỉnh táo, đâu có chút buồn ngủ nào?

"Anh tỉnh rồi... à..." Thẩm Tịch cười gượng mở miệng, trong đầu lại chột dạ không thôi.

Tiết Diễm buồn cười nhìn cô: "Nếu anh chưa tỉnh, em còn định làm gì nữa?"

"Em không làm gì cả!" Thẩm Tịch vừa nói vừa lặng lẽ muốn rút tay về, nhưng vẫn bị đối phương tóm chặt.

Thẩm Tịch nhìn hiệu quả và lợi ích trong mắt Tiết Diễm thì chợt hiểu ra điều gì đó. Cô đáng thương chớp mắt nhìn anh rồi thương lượng: "Hôm nay em phải đi rồi, không làm gì à?"

"Hôm nay em phải đi rồi..."

Tiết Diễm được Thẩm Tịch nhắc mới nhớ ra là hôm nay cô phải đi, anh thở dài một hơi đầy vẻ không nỡ.

Thẩm Tịch thấy anh chợt trầm xuống trong nháy mắt, rồi nghĩ đến việc phải tách ra thì tâm trạng cũng không quá vui vẻ.

Cô đang định lên tiếng an ủi, nhưng lại nghe Tiết Diễm mở miệng trước bằng giọng đương nhiên: "Nếu sắp phải đi rồi, vậy càng phải an ủi anh một chút, ví dụ như việc này."

Anh vừa nói vừa cầm tay Thẩm Tịch rồi đặt vào nơi không thể miêu tả nào đó.

Thẩm Tịch: "..."

An ủi cái đầu anh!

*

Dù có không nỡ thì vẫn phải chia tay.

Thẩm Tịch ngồi máy bay xuôi Nam, bay trở về thành phố C và tiếp tục thời gian yêu xa đầy đau khổ.

Bất giác đã sang Đông, thời tiết cũng dần chuyển lạnh.

Phương Nam ướt lạnh không thể so với phương Bắc, trong nhà có hệ thống sưởi khô, bên ngoài mặc áo khoác vải bông. Nơi đây mới thật khiến cho người ta lạnh run, chỉ nghe tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ thôi mà hai tai đã phát lạnh.

Cuối kỳ này Thẩm Tịch không có nhiều môn, bài thi các môn cũng đã kết thúc vào tháng cuối cùng của kỳ.

Khác với kiểu thi dồn vào một tuần của rất nhiều đại học khác, viện Y Học đại học Z không sắp xếp thi vào tuần cuối cùng, mà phân bố vào tháng cuối cùng của kỳ.

Mới vào tiết, Thẩm Tịch đã phàn nàn với Tiết Diễm, chỉ cần chọn môn xong thì mỗi tháng cuối kỳ đều như thi đại học.

Người khác thi khổ sở trong một tuần, cô thi khổ sở trong một tháng.

Khắp nơi trong đại học Z đều là học bá, không ai trong số họ cần thầy cô giáo trông coi mà tự giác học hành sớm chiều, ôn tập trong phòng tự học ở thư viện, về KTX lại gặm sách chuyên ngành, khiến học bá định ăn no chờ chết định, tiếp tục ngủ quên trên chiến thắng như cô cũng áp lực nặng nề, không thể không điên cuồng như gió đêm, à không, phải là hăng hăng hái hái.

Bây giờ nghĩ lại, điểm tốt nhất của việc thi xong sớm như thế là được về nhà, sau đó hưởng thụ "hệ thống lò sưởi đáng yêu" ở nhà.

Càng đến cuối năm thì Tiết Diễm ở bên kia càng bận rộn, vẫn chưa biết ngày về. Trong lúc anh đang ngày đêm khai thác trò chơi mới, Thẩm Tịch đã thảnh thơi lên xe về nhà, còn gây thù chuốc oán bằng cách chụp ảnh trên xe rồi gửi qua, khiến Tiết Diễm phải dở khóc dở cười.

Sau khi bà Thẩm và Lê Trịnh Hùng kết hôn, nhà Thẩm Tịch đã dọn tới nhà họ Lê ở thành phố C. Nhà ở khu cũ được bà Thẩm giữ lại, nói là làm của hồi môn cho Thẩm Tịch, nhưng Thẩm Tịch biết bà Thẩm như vậy là không bỏ được nơi từng ở nhiều năm kia.

Vì Lê Giai làm việc trong lĩnh vực này, nên thường bay đi bay về rất nhiều nơi, rất ít khi về nhà, chỉ sát Tết mới nhận được giấy nghỉ phép về nhà.

Cái lợi của việc học trong vùng là thế này, lúc nhóm bạn cùng phòng phải tranh vé máy bay và vé tàu trước một tháng, vì Tết đến giá vé sẽ tăng vọt, thì những người học trong vùng chỉ cần kéo vali ra ngoài, bắt một cái taxi rồi chưa tới nửa tiếng đã về tới cửa nhà.

Theo lý thuyết thì sinh viên đi học xa nhà về phải được nhận đãi ngộ cấp công chúa hoàng tử, mẹ đã lâu không gặp sẽ trái một câu bảo bối, phải một câu con ngoan, trong tủ lạnh còn để phần tất cả những món đồ ăn vặt bạn thích nhất, trên bàn bày đủ loại tiệc.

Nhưng đến lượt bà Thẩm thì đó chỉ là mơ mà thôi.

Lúc nghe được tiếng mở cửa, bà Thẩm đang nhàn nhã xem TV trong nhà, mắt cũng không thèm ngước lên mà chỉ miễn cưỡng nói: "Thẩm Tịch về rồi đấy à? Đúng lúc đấy, đi rót cốc nước cho mẹ."

"Mẹ, con vừa mới về mà mẹ đã sai con rồi." Thẩm Tịch hơi chết lặng, nhưng vẫn thả vali xuống rồi đi rót nước tới.

Cô ngồi cạnh bà Thẩm, còn cố tình ngồi sát, giả vờ nói với vẻ bất mãn: "Ép con thế này, mẹ không sợ mai còn chạy về nhà cũ à?"

"Ép cái gì? Con tưởng con là dưa hấu, ép một cái là ra nước chắc?" Bà Thẩm liếc cô một chút: "Chẳng phải con định chờ Tiết Diễm về rồi chạy sang ở bên kia à, còn cần mẹ đuổi nữa?"

Thẩm Tịch bị nhìn thấu thì nịnh nọt, cầm tay của mẹ mình mà nũng nịu: "Bà Thẩm của chúng ta đúng là lợi hại, con chưa nói mà đã đoán ra rồi."

Cô nhìn quanh nhà một vòng: "Chú Lê đâu ạ?"

Vừa mới hỏi thì Lê Trịnh Hùng cũng đẩy cửa bước vào, còn xách theo hai túi đồ ăn lớn.

Khi thấy Thẩm Tịch, ông hơi ngạc nhiên: "Tiểu Tịch về rồi đấy à?"

"Chú Lê ~" Thẩm Tịch ngọt ngào gọi một tiếng, nịnh nọt tới không cần mặt mũi: "Ôi chao, lâu ngày không gặp, chú lại đẹp trai hơn rồi!"

"Miệng Tiểu Tịch thật là ngọt." Lê Trịnh Hùng hơi xấu hổ, sau lại nói: "Sao về mà không gọi điện trước? Chú còn định mua đồ xong đi đón cháu đấy."

"Có mỗi việc đó thôi, người lớn thế rồi đâu thể lạc mất được, còn định để anh đi đón nữa?" Bà Thẩm ở bên cạnh mỉa mai một câu, bà thấy ông mua nhiều đồ ăn như thế, thì vừa đứng dậy xách đồ giúp vừa ghét bỏ nói: "Còn hơn mười ngày nữa mới Tết, anh mua nhiều đồ ăn thế này là muốn nó ăn vỡ bụng à?"

Lê Trịnh Hùng cười ha hả: "Toàn là đồ Tiểu Tịch thích ăn, con bé ở trường chắc chắn không được ăn ngon, về nhà đương nhiên phải ăn nhiều một chút."

"Anh chỉ biết mua thôi, mua về không phải đến tay em nấu à?" Bà Thẩm lườm ông một cái, nhưng tay lại quen thuộc nhận túi từ tay ông rồi mang vào phòng bếp.

Lê Trịnh Hùng gãi gãi đầu: "Vậy anh vào giúp nhé?"

Bà Thẩm xua tay: "Giấm với xì dầu còn không phân biệt được, anh vào chỉ càng rối hơn thôi."

Thẩm Tịch tinh mắt cũng chạy vào bếp nịnh nọt: "Mẹ, có cần con vào giúp mẹ không?" Nói xong còn vén tay áo lên định rửa rau, nhưng đã bị bà Thẩm ngăn lại.

Bà Thẩm ghét bỏ đẩy cô ra khỏi phòng bếp: "Ra mau ra mau, con còn không bằng chú Lê, đừng ở đây gây phiền thêm nữa."

Thẩm Tịch và Lê Trịnh Hùng liếc nhau rồi ăn ý nhún vai, sau đó ngoan ngoan trở lại phòng khách, rời xa phòng bếp.

Thẩm Tịch đột nhiên nhớ đến chuyện gì nên tự giác chạy vào trong phòng, sau đó thành thạo mở va li ra, lấy hộp gỗ đưa cho Lê Trịnh Hùng, còn hơi tiếc nuối nói: "Chú Lê, lần trước tới thành phố B cháu mua quà này cho chú, nhưng cháu không hiểu các loại trà, đây là hiệu Tiết Diễm chọn đấy ạ."

Cô mua từ lúc nghỉ Quốc khánh nhưng vẫn chưa được về nhà, bây giờ mới có thể tặng được.

Lòng Lê Trịnh Hùng vui vẻ vô cùng, ngoài miệng lại đau lòng nói: "Về thì về thôi, còn mua quà gì nữa, cái này..."

"Mua quà gì?"

Ông còn chưa nói hết lời đã bị bà Thẩm trong phòng bếp cắt ngang. Bà Thẩm đứng ở cửa phòng bếp mà nhìn về phía bên này, trong tay bà đang cầm cái nồi, người lại tự nghĩ lung tung: "Biết ngay lại tiêu tiền vớ vẩn, mua những thứ đồ chơi này chỉ phí tiền."

"Con lấy tiền làm thêm mua mà..."

Thẩm Tịch nhỏ giọng phản bác một câu, rồi lại moi cây trâm từ trong túi ra mà bất mãn với bà Thẩm: "Vậy cái này cũng tính là đồ chơi phí tiền, con trả về nhé?"

"Đã mua rồi còn trả về cái gì?" Bà Thẩm đổi giọng ngay lập tức, bà mất tự nhiên ho khan một cái, rồi lại sợ Thẩm Tịch trả về thật nên dặn dò Lê Trịnh Hùng: "Lão Lê, anh nhận giúp em trước đi."

Lê Trịnh Hùng lắc đầu đầy bất đắc dĩ, nhịn cười nhận lấy cây trâm, rồi lại như nhớ ra điều gì mà thuận miệng nói: "Đúng rồi, Tiểu Tịch, chú với mẹ cháu bàn với nhau rồi, định chuẩn bị chụp ảnh gia đình mới."

Thẩm Tịch vui vẻ gật đầu: "Vâng, chờ anh Giai về rồi đi ạ."

Bức ảnh gia đình này chụp từ mùa hè tốt nghiệp cấp ba năm đó, bây giờ nhìn lại mình, cô chỉ thấy ngây ngô như ngó sen vậy, đúng là nên đổi rồi.

Ai ngờ Lê Trịnh Hùng cười đầy sâu xa: "Không phải lo cho Tiểu Giai, hai ngày nữa là về rồi. Chú muốn hỏi bao giờ Tiết Diễm mới về, dù sao cũng sắp thành người một nhà, lần này chụp ảnh gia đình sao thiếu cậu ấy được?"

Thẩm Tịch: "..."

Đây là ảo giác của cô đúng không?

Sao cô lại có cảm giác... bị giục cưới thế này?

Hết chương 52.