Biên tập: Bột
"Không khí của thành phố B, đúng là... giết người!"
Thẩm Tịch kéo vali hành lí trong tay rồi hít sâu một hơi, sau đó nín thở ngay lập tức.
Cô lấy điện thoại ra rồi chụp một bức ảnh sân bay và đăng lên Weibo.
Ngũ Hành Thiếu Hỏa: Đến công ty của bạn học Tam Hỏa kiểm tra đột xuất. Đến xem bạn học Tam Hỏa (1) có lén giấu tiểu yêu tinh không [doge]
(1) Chữ Diễm (焱) được cấu thành từ ba chữ Hỏa (火), nên Tam Hỏa = Diễm, bạn học Tam Hỏa = bạn học Diễm
Rất nhanh sau đó đã xuất hiện mấy bình luận, mà tất cả đều là trêu chọc.
"Tôi thấy ai đó bị đội nón xanh rồi [doge]"
"Nón xanh thì cũng tha thứ [doge]"
"Đương nhiên là chọn tha thứ anh ấy [doge]"
...
Thẩm Tịch cười cười mà không để ý lắm, sau đó lại nhét điện thoại vào trong túi.
Cô đáp chuyến bay tới trước thời hạn báo cho Tiết Diễm một ngày, vì thế bây giờ Tiết Diễm cũng sẽ không tới sân bay đón người.
Thẩm Tịch nhìn sân bay người nêm như nước nhưng không có người đón mình, khiến lòng cô chợt chua xót một cách khó hiểu. Vì "kiểm tra đột xuất" mà cô không dễ dàng chút nào mà.
Có điều... Rõ ràng cô cũng không phải không có người đến đón. Trước đó hai ngày, cô đã báo cho Trình Hạ học ở đại học B tới đón mình rồi.
Mà bây giờ...
"Mày đâu rồi?"
Thẩm Tịch ngồi trên vali hành lí rồi bấm số điện thoại của bạn thân mình.
"Ưm... Ai thế?" Điện thoại bên kia truyền đến giọng mơ mơ màng màng như chưa tỉnh ngủ Trình Hạ, sau đó cô ấy lại như đột nhiên nhớ ra mà lên giọng: "Ơ, ơ Thẩm Tịch! Mày đến rồi à!"
Thẩm Tịch nghe xong thì chợt có dự cảm không lành.
Cô giận quá mà cười: "Hạ của tao, mày sẽ không quên hôm nay phải đến đón tao đấy chứ?"
Tuy cô biết địa chỉ của Tiết Diễm, đi về một mình cũng không sao, nhưng đi một mình và đi một mình vì bị cho leo cây có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa, bây giờ đã là 6 giờ chiều rồi, sao con nhóc này vẫn còn trên giường, rốt cuộc đêm qua đã làm gì thế?
Cô đoán câu tiếp theo của Trình Hạ sẽ là lo lắng rồi xin lỗi tới lui, ai ngờ đối phương lại hỏi ngược một câu: "Chẳng lẽ tao chưa bảo mày à?"
Thẩm Tịch nghi ngờ: "Bảo gì với tao?"
"Bảo với mày là hôm nay tao không đến đón!" Trình Hạ bật dậy từ giường, sau đó vì đau nhức toàn thân nên lại tê liệt ngã xuống đầu giường.
Cậu thanh niên đầu tóc rối bời bên cạnh bị cô đánh thức thì mờ mịt mở mắt, cậu ấy đưa tay ra định ôm Trình Hạ nhưng lại bị hất bay ra ngoài.
Trình Hạ không để ý đến ánh mắt tủi thân của thanh niên Golden mà giật chăn bọc lên người mình, sau đó nói tiếp: "Tối qua sinh nhật bạn uống nhiều quá, nên tao gọi bảo Tiết Diễm đi đón mày. Đúng rồi, mày bảo anh ấy bận quá không đón được mày mà? Sao lúc tao nói, anh ấy lại như không biết chuyện thế?"
Thẩm Tịch: "..."
Đương nhiên là anh ấy không biết rồi, anh ấy vốn không nên biết!
"Tiểu Tịch."
Một giọng nam trong trẻo cắt ngang oán giận của Thẩm Tịch, cô quay đầu nhìn sang thì đã thấy Tiết Diễm đang đứng cách đó xa xa.
Người thanh niên mặc âu phục đi giày da, dáng người chính trực, thêm quần âu màu đen càng làm nổi bật đôi chân thon dài mà thẳng tắp của anh.
Anh đang nhìn về phía bên này, khóe miệng ngậm ý cười bất đắc dĩ, trong mắt cũng tràn ngập vẻ dịu dàng.
Yêu nghiệt.
Thẩm Tịch đánh giá một câu trong lòng như thế.
Cô cúp điện thoại rồi nhảy từ trên vali xuống, sau đó không bằng lòng mà đi đến trước mặt Tiết Diễm: "Chẳng còn bất ngờ gì nữa rồi, thế mà anh cũng vui được?"
Tiết Diễm nhận vali trong tay cô bằng một tay, một tay khác nắm lấy tay Thẩm Tịch rồi cười nói: "Em đến đương nhiên là anh vui rồi."
"Miệng dẻo kẹo." Thẩm Tịch lẩm bẩm một câu, nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà nhếch lên.
Tiết Diễm cười bất đắc dĩ rồi lại hỏi: "Sao lại đổi chuyển bay thành hôm nay? Tưởng em còn có tiết mà?"
"Đương nhiên là vì nhớ anh nên học không vào, cố tình đẩy lên học tiết sớm rồi đến gặp anh." Thẩm Tịch làm mặt nghiêm túc mà nói hươu nói vượn.
Đương nhiên cô không thể nói rằng mình muốn đến bất ngờ để Tiết Diễm không kịp chuẩn bị, đến công ty của anh xem có giấu tiểu yêu tinh nào không.
Tiết Diễm lườm cô: "Nhớ anh như thế thật hả?"
Thẩm Tịch gật đầu thật nghiêm túc nhưng ánh mắt lại đảo tới đảo lui, chỉ nhìn đường trái phải phía trước chứ không nhìn Tiết Diễm.
Tiết Diễm tự nhiên cũng biết chuyện cô giấu trong lòng kia nhưng không bóc trần, anh xoa xoa đầu Thẩm Tịch rồi nói theo cô: "Thế để tối nay anh cảm nhận nghiêm túc nỗi nhớ sâu sắc của em xem sao."
Thẩm Tịch: "..."
Ờ, lại đảo hố cho mình nhảy xuống rồi.
Đúng là dâm ô đến không nghe nổi!
Thẩm Tịch chấp nhận số phận mà ngồi lên xe theo Tiết Diễm, sau đó nghĩ thầm kế hoạch đến công ty "kiểm tra đột xuất" vỡ lở thì hơi mất mát. Nào ngờ nửa đường Tiết Diễm lại mở lời trước, anh nói phải về công ty một chuyến để lấy vài thứ.
Thẩm Tịch nghe xong thì nghiêng người sang, kích động đến mức mắt sáng lấp lánh: "Phải đến công ty à? Bây giờ?"
Cô hỏi xong lại thấy mình không nên kích động như thế, thể hiện mục đích rõ ràng quá nên cô lại lấy tay che miệng ho khan để che giấu: "Em chỉ thấy đây là cơ hội khó có được, nên muốn đến xem chỗ anh làm việc thôi."
Tiết Diễm cong khóe môi khi thoáng thấy vẻ chột dạ của cô: "Vậy nhân cơ hội khó có được, lát nữa đến văn phòng anh nhớ nhìn kĩ chút."
Thẩm Tịch đã chuẩn bị sẵn sàng trong lòng, nhưng vừa vào cổng công ty đã bị mọi người nhìn chằm chằm nên lại thấy sợ.
Lúc trông thấy cả văn phòng toàn là đàn ông thì cô lại càng bối rối hơn.
Tiểu yêu tinh hay được nhắc tới đâu?
Sao toàn là đàn ông thế này?
Cái này không giống kịch bản chút nào.
Công ty này là Tiết Diễm và mấy người đại học hùn vốn để thành lập, mở ra để phát triển Game mobile.
Công ty vừa mới hoạt động nên quy mô chưa lớn, trên dưới chỉ có khoảng hai mươi mấy người, đa phần là bạn học cùng ngành với Tiết Diễm hoặc là sinh viên sắp tốt nghiệp.
Vì là bạn học cùng trường, nên xưa nay mọi người không phân cấp bậc. Tất cả cũng cãi nhau ầm ĩ đã quen, nhưng vì từng thể nghiệm công lực độc miệng của Tiết Diễm nên đều e ngại một cách khó hiểu với anh, cũng vì thế mà tất cả đều gọi anh một tiếng lão đại.
Mà bây giờ tất cả đều rơi vào trạng thái ngẩn người, vì thấy lão đại xưa nay không gần phái nữ nhà mình bỗng đưa một cô gái đến công ty.
Một mình Thẩm Tịch bối rối đối diện với nhóm người ngẩn người khiến văn phòng chợt lặng ngắt như tờ.
Mãi đến khi Tiết Diễm cất vali đi rồi đi đến cạnh Thẩm Tịch đang cúi đầu giả làm đà điểu, lãnh đạm hỏi câu: "Nhìn bạn gái tôi tới choáng luôn à?"
Câu này vừa nói xong thì cả nhóm người đều hít vào một hơi khí lạnh.
Một cậu có vóc nười mập mạp đứng lên hô: "Lão đại, anh có bạn gái á!?"
Cậu cao gầy đối diện cậu ấy cũng không tin được: "Lão đại, anh mà cũng có bạn gái!?"
Tiết Diễm thản nhiên liếc qua bọn họ: "Sao, hâm mộ? Ghen tị? Hận?"
Lúc này, một cậu thanh niên thanh tú đeo kính bưng cà phê từ trong phòng trà ra, cậu ấy chậm rãi mở miệng: " Bọn họ chỉ không ngờ có người thu phục được đóa hoa lạ là anh thôi mà."
Nhóm người gật đầu, nhưng khi bị Tiết Diễm lườm qua thì lại mau chóng lắc đầu như trống bỏi.
Dường như cậu thanh niên đeo kính không sợ ánh mắt của Tiết Diễm chút nào, cậu ấy bình tĩnh đẩy kính rồi nhìn về phía Thẩm Tịch.
Thẩm Tịch bị cậu ấy nhìn mà sợ hãi trong lòng, sau đó bất giác quay sang phía Tiết Diễm cầu hỗ trợ thì lại nghe được giọng bình thản của người kia: "Chào chị dâu."
Áp suất thấp trong văn phòng chợt như xuân về hoa nở.
Thẩm Tịch bị cậu ấy gọi như thế thì hơi sững ra, một lúc lâu sau cô mới bất giác hiểu ra rồi vội vàng chào hỏi với người đeo kính kia: "Chào cậu chàu cậu." Sau đó là chào nhóm người: "Chào mọi người, tên tôi là Thẩm Tịch, đang hẹn hò với Tiết Diễm."
Cậu thanh niên cao gầy vẫy tay với cô: "Chào chị dâu, em là Hầu Vũ, người đeo kính vừa rồi là Cố Thần, tên mập mạp này là Liễu Tử Ngâm."
Người thanh niên dáng người tròn tròn vội vàng bổ sung: "Đừng gọi tên em, gọi là Mập Mạp được rồi."
Thẩm Tịch vừa nghe đến ba chữ Liễu Tử Ngâm thì bất giác nhớ đến đêm "điều tra ngoại tình" kia, cô nín cười rồi gật đầu: "Đã biết cậu rồi."
Mỗi người trong văn phòng đều lần lượt giới thiệu tên mình khiến lòng bàn tay Thẩm Tịch thấm ướt mồ hôi lạnh.
Vốn định đến kiểm tra đột xuất xem có tiểu yêu tinh không, bây giờ thì hay rồi, cảm giác như rơi vào hang sói vậy.
Thẩm Tịch đi theo sau Tiết Diễm vào văn phòng, sau đó mới thở dài một hơi.
Tiết Diễm rót cốc nước cho cô: "Căng thẳng lắm à?"
Thẩm Tịch nhận cốc rồi uống một ngụm, sau đó gật đầu: "Căng thẳng hơn cả gặp dì Trâu."
Tiết Diễm cười: "Căng thẳng cái gì? Em muốn gặp đồng nghiệp của anh lắm mà?"
"Sao anh biết..."
Thẩm Tịch nói được một nửa rồi ngẩng đầu lên thì thấy mặt Tiết Diễm đầy vẻ hài hước, cô bấm một cái vào cánh tay anh: "Anh biết mục đích đến sớm của em từ lâu rồi đúng không? Anh đọc Weibo của em nên mới dẫn em đến công ty để thấy vẻ bối rối này đúng không?"
"Biết mục đích của em rồi, nhưng không ngờ phản ứng của em lại ỉu xìu thế. Tưởng bắt gian mà? Sao lại sợ rồi?"
"Ai sợ hả, ai sợ!" Thẩm Tịch vội vàng phản bác, sau đó mới yếu ớt bổ sung câu: "Em cũng không ngờ tỉ lệ nam nữ ở công ty anh lại mất cân bằng như thế."
Tiết Diễm buồn cười nhìn cô: "Em muốn có nhiều nữ à?"
"Không muốn!" Thẩm Tịch lắc đầu ngay, cô không muốn tiếp tục nữa nên cứng nhắc chuyển chủ đề: "Anh còn chưa tan giờ thì làm việc trước đi, em ngủ một lát."
Cô nói xong rồi ngã người vào sofa, rồi nằm tê liệt chơi điện thoại.
Nhưng vừa mới mở điện thoại ra đã thấy phía trên có bóng người.
Thẩm Tịch ngẩng đầu lên thì thấy Tiết Diễm đang cúi người nhìn cô: "Bảo khó lắm mới đến một lần mà, em cứ nằm chơi điện thoại thế này à?"
Thẩm Tịch mù mờ không hiểu: "Không thế thì muốn thế nào?"
Tiết Diễm nắm lấy cổ tay Thẩm Tịch rồi chậm rãi nâng quá đỉnh đầu cô, sau đó đùa: "Cơ hội khó có được thế này, hay là làm ít việc có ý nghĩa đi?"
Không biết Thẩm Tịch nghĩ đến chuyện gì mà chợt đỏ mặt, rồi hạ giọng mắng anh: "Đây là công ty, anh đừng nghĩ đến mấy việc không nên kia!"
"Việc gì không nên?" Tiết Diễm chậm rãi cúi đầu lại gần cô.
Thẩm Tịch muốn dịch về phía sau nhưng lại bị chỗ dựa lưng của sofa ngăn lại. Cô thấy Tiết Diễm ngày càng đến gần nên không nhịn được mà nhắm nghiền mắt lại. Có điều trên môi Thẩm Tịch lại không truyền tới cảm xúc mềm mại quen thuộc kia, mà tai lại nghe thấy một tiếng cười khẽ.
"Miệng nói không nhưng mắt thì nhắm lại trước. Đây có phải "miệng nói không nhưng thân thể thành thật" em từng nói trước đây không?"
Tiết Diễm buông tay cô ra, trong mắt cũng đầy vẻ tức cười.
Thẩm Tịch thẹn quá hóa giận nên đứng dậy định đưa tay đánh anh, nhưng cô lại bị Tiết Diễm bắt lấy cổ tay.
Khoảng cách giữa hai người đã kéo lại rất nhiều, Tiết Diễm nhân cơ hội này mà mổ nhanh lên môi cô, sau đó cười nói: "Đừng ghẹo anh, đây là công ty, phải chú ý hình tượng."
Thẩm Tịch: "..."
Rốt cuộc là ai ghẹo và ai bị ghẹo đây!
Thẩm Tịch trừng mắt nhìn Tiết Diễm, cô còn định nói gì nhưng cửa bỗng bị gõ vang. Cô vội vàng ngồi ngay ngắn lại, sau đó luống cuống vuốt lại tóc rối bời vì đùa giỡn của mình.
Tiết Diễm cũng thu lại vẻ hài hước kia, nháy mắt sau đã nghiêm chỉnh hơn nhiều: "Vào đi."
Cửa phòng làm việc bị đẩy vào từ bên ngoài, theo sau đó là một cô gái tóc xoăn ôm chồng văn kiện: "Học trưởng, đây là giấy tờ của chúng ta và Studio Manga Ánh Dương bên kia..."
Cô gái tóc xoăn thấy Thẩm Tịch thì chợt ngưng bặt.
Thẩm Tịch cũng ngơ ngác nhìn cô gái kia. Sau mấy giây, cô quay đầu nhìn về phía Tiết Diễm, trong mắt đã mang theo tia chất vấn.
Bạn học Tiết, bảo không có con gái cơ mà?
Hết chương 46.
Lời của tác giả: Trước đó thấy nhiều bạn không mong chờ tình địch của nữ chính, nhưng tôi đã viết bản thảo xong mất rồi. Mà đọc từ đầu tới giờ, không lẽ mọi người không phát hiện điểm chung trong truyện này —— Tất cả tình địch đều... có công năng mau chóng tự rút lui _(:зゝ∠)_
Ngoài ra, đăng hai chương cầu khen ngợi! Cầu bình luận khen ngợi thật dài (mặt nghiêm túc)