Tống Tư Hạo nói xong thì lâm vào trầm mặc, có lẽ để tránh ngượng ngùng nên anh ta chia nửa quả cam ra đưa cho cô, “Em cũng nên ăn đi, người bệnh cần bổ sung Vitamin C.”
Thương Ngôn gật đầu tiếp nhận, trong lòng thở dài một hai. Thôi kệ đi, dù sao Tống Tư Hạo cũng lỡ nói rồi giờ cô muốn che dấu cũng không nổi.
Nghĩ tới đây Thương Ngôn cắn một miếng cam, hương vị chua chua ngọt ngọt kích thích đầu lưỡi cô. Không thể không thừa nhận, lời Tống Tư Hạo nói với Tần Mục rất chuẩn xác. Ngắn gọn xúc tích mà đúng trọng điểm.
Tống Tư Hạo thấy cô cúi đầu không nói chuyện đành nhẹ giọng khuyên bảo: “Tôi biết em không nói cho Tần Mục vì muốn tốt cho cậu ấy. Nhưng đoàn phim nhiều người, không biết lúc nào chuyện này truyền ra nếu có trường hợp đấy thì Tần Mục sẽ sớm biết. Bây giờ em thử đổi vị trí, nếu Tần Mục xảy ra chuyện em mong rằng cậu ấy sẽ che dấu em sao?”
Lời này của anh ta có lí, Thương Ngôn bặm môi lắc đầu sau đó cất lời: “Tiền bối Tống, em cảm thấy anh nói rất đúng.”
“Đó là điều đương nhiên.” Tống Tư Hạo nở nụ cười, tự tin hỏi cô: “Bây giờ em cảm thấy tôi không chỉ có ngoại hình xuất chúng mà còn là người biết suy nghĩ thấu đáo đúng không?”
“…” Thương Ngôn làm trái với lương tâm mình gật đầu, sau đó lại nghe thấy Tống Tư Hạo nhắc nhở: “À, khi nãy tôi nói chuyện với Tần Mục là lúc cậu ấy đang trên đường chạy lịch trình tham gia phỏng vấn. Giờ này chắc cũng sắp phỏng vấn xong rồi.”
Anh ta đứng lên phủi phủi những nếp nhăn trên áo, “Tôi nói em nghe, cậu ta sẽ gọi cho em sớm thôi. Lão trung niên có tâm hồn mong manh như tôi không làm bóng đèn quấy rầy hai người tâm sự nữa. Tôi đi đây!”
Thương Ngôn vẫy tay với anh ta, hướng mắt nhìn lên đồng hồ treo tường. Đã chín giờ năm mươi rồi, có lẽ khoảng mười phút nữa anh sẽ kết thúc buổi phỏng vấn. Trong thời gian chờ đợi này Thương Ngôn đột nhiên nghĩ ra bản thân mình hai ngày hôm mê hẳn là bây giờ trông tái nhợt thiếu sức sống. Còn mái tóc ba ngày chưa gội nữa, dù bây giờ không kịp gội thì cô cũng nên trang điểm xinh đẹp một chút.
Nghĩ tới đây Thương Ngôn xốc chăn đi đến mở túi sách lấy bộ đồ trang điểm ra. Nhìn bản thân trong gương nhất thời Thương Ngôn có hơi âu sầu. Vì đổ bệnh mà mặt cô xanh xao hơn nhiều nhưng mà dùng phấn nền có thể giải quyết. Thương Ngôn một tay cầm gương một tay đánh kem nền và bôi thêm tý son khôi phục lại vẻ tươi mát.
Để anh không phát hiện bản thân để mái tóc bết, Thương Ngôn buộc gọn nó ra đằng sau. Kiểm tra lại lần nữa trong gương, cô cảm thấy mình như được trở về thời sinh viên đại học, thanh xuân dạt dào.
Kim đồng hồ điểm mười một giờ đúng, cô chủ động gọi video cho anh. Thương Ngôn dựa người vào chiếc gối, ngọt ngào mỉm cười gọi tên anh.
Khác với dự kiến của cô Tần Mục khẽ cau mày nửa ngày không trả lời.
Nhớ tới chuyện Tống Tư Hạo đã nói cho anh, Thương Ngôn đoán được anh giận mình nên chủ động thừa nhận lỗi lầm.
Giọng cô hơi khàn, biểu cảm gương mặt tỏ ra rất đáng thương, “Thầy Tần, em sợ anh lo lắng nên mới gạt anh. Anh đừng vì thế mà giận em.”
Tần Mục mím môi, sắc mặt lãnh đạm nhìn cô. Đôi mắt thâm thúy tựa như biển sâu không nhìn thấy đáy.
Trước kia anh cũng từng có cảnh quay ngâm mình dưới nước trong thời tiết giá lạnh cho nên hiểu rõ nước hồ tháng Hai lạnh tới mức nào. Khi đó quay xong cả người anh như đông cứng.
Hiện tại chỉ cần nghĩ đến cô ngâm mình trong nước lạnh ba lần liên tiếp, lòng anh lại đau như cắt. Quan trọng hơn là anh là nguyên nhân gián tiếp ảnh hưởng tới cô.
Thương Ngôn im lặng một lúc, thấy anh không hề nói gì trong lòng không khỏi cảm thán: Thầy Tần sẽ không giận cô chứ? Dỗ anh thật khó mà nếu lát nữa anh vẫn không thỏa hiệp Thương Ngôn đành phải dùng tuyệt chiêu bán manh dỗ dành anh.
Dè dặt quan sát sắc mặt anh một hồi, Thương Ngôn chưa kịp nói gì đã thấy anh mở lời.
“Ngôn Ngôn, xin lỗi em. Là anh khiến em đổ bệnh.” Vẻ mặt anh phức tạp nhất thời hiện lên nhiều cảm xúc đan xen.
“Hả?” Thương Ngôn mở to hai mắt bất ngờ, có chút không hiểu ý tứ của anh.
Suy nghĩ khoảng mười giây cô mới hiểu ra. Thịnh Hinh là bạn gái cũ của anh nên anh biết rõ chị ta cố tình NG khiến cô quay đi quay lại nhiều lần. Cho nên cuối cùng anh quy hết chuyện này là lỗi do mình?
“Thầy Tần, chuyện này anh không có lỗi!” Thương Ngôn cản lại suy nghĩ tự trách của anh, “Lỗi của chuyện này đều do Thịnh Hinh gây nên, anh đừng tự trách bản thân.”
Vì muốn cho anh an tâm, Thương Ngôn tiếp tục nói: “Em ở bệnh viên nghỉ ngơi rất tốt hơn nữa đạo diễn Giang còn cho em nghỉ thêm mấy ngày liền. Coi như trong họa có phúc đi.”
Thấy gương mặt Thương Ngôn vui vẻ tựa như chưa từng chịu ủy khuất Tần Mục mới hòa hoãn vài phần. Cô gái nhỏ của anh rất thuần khiết mà lại kiên cường.
Có lẽ cảm mạo vẫn chưa khỏi hẳn, Thương Ngôn ngáp ngủ vài lần. Anh khẽ cười, dặn dò cô: “Không còn sớm nữa, em mau đi ngủ đi. Ngày mai anh gọi lại cho em.”
Thương Ngôn ngoan ngoãn gật đầu vẫy tay qua màn hình với anh, “Thầy Tần, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Nhã đi đến bệnh viện đem theo bữa sáng cho cô. Gương mặt cô bé vui vẻ tràn đầy hưng phấn. Thương Ngôn thấy vậy nghi hoặc hỏi: “Sao thế? Em trúng giải độc đắc à?”
“Chuyện này so với trúng số còn vui hơn!” Tiểu Nhã đặt bữa sáng lên bàn, kịch động ngồi bên cạnh cô, “Ngôn Ngôn tỷ, chị hẳn là chưa xem hot search hôm nay.”
Là một nghệ sĩ nữ hay lên hot search Thương Ngôn đối với hai từ hot search này không có gì bất ngờ.
“Chẳng lẽ chị lại lên hot search?” Nhìn vẻ mặt Tiểu Nhã phấn khích như thế hẳn là không phải bị bôi đen.
“Đúng thế! Hơn nữa lần này chị lên hot search cùng người phụ nữ kia!” Từ ngày Thịnh Hinh cố ý NG nhiều lần hại Thương Ngôn đổ bệnh, Tiểu Nhã trực tiếp dùng cụm từ ‘người phụ nữ kia’ để nói đến Thịnh Hinh.
“Hot search này đã đứng vững từ hai giờ sáng rồi, tính đến nay vẫn chưa có ý định leo xuống!” Nói xong Tiểu Nhã mở Weibo đưa cho cô xem.
#Thịnh Hinh quên thoại khi diễn.
#Thời tiết tháng Hai lạnh lẽo Thương Ngôn vẫn phải diễn cảnh ngâm mình trong nước.
#Bộ phim A Kiều của đạo diễn Giang Hàn Nhiên.
Thương Ngôn bất ngờ đôi chút, nhấn vào hot search đầu tiên liền hiện ra đồng nhất video Thịnh Hinh NG ba lần hại cô phải diễn lại.
“Mẹ ơi! Thời tiết tháng Hai lạnh như vậy hẳn là âm mấy độ đi. Những ngày lạnh như thế đến rửa tay tôi còn chẳng muốn mà Thương Ngôn mặc mỗi bộ đồ cổ trang ngã xuống hồ ba lần. Nghĩ đến thôi đã thấy lạnh rồi! Quả nhiên làm nghệ sĩ không dễ dàng.”
“Hồ nước này nhìn không sạch sẽ cho lắm, trên mặt hồ còn đầy lá khô kìa. Ngày trước tôi cứ nghĩ nghệ sĩ diễn mấy cảnh dưới nước là ngã xuống bể bơi sạch sẽ ai ngờ phải diễn dưới hồ nước thật không được dọn dẹp. Thương Ngôn chuyên nghiệp quá!”
“Có người nói Thương Ngôn thường xuyên sử dụng thế thân, ra đấy nhận vả mặt đi! Nhìn người của đoàn phim xem, ai cũng mặc áo phao bông âm áp còn chị ấy chỉ mặc bộ đồ mỏng manh ngã xuống nước. Không phải fans của Thương Ngôn nhưng thấy chị ấy rất kính nghề.”
Mặc dù chủ yếu là bình luận mắng chửi Thịnh Hinh nhưng bên cạnh đó fans cô ta cũng nhất quyết tẩy trắng cho thần tượng.
“Từ đầu đến cuối thoại của Thịnh Hinh có nhiều đâu? Trời lạnh như vậy còn không tập thoại tử tế làm NG nhiều lần. Cảm tình từ trước tới giờ dành cho Thịnh Hinh nay tan biến thành khói sương.”
“Tôi cũng thế, fans Thịnh Hinh ngày thường nhiệt tình lắm lúc nào cũng nói Thịnh Hinh nhà mình hiền thục tốt bụng hơn nữa diễn xuất khỏi chê. Giờ ra đây mà xem, có vài câu thoại cũng nói không nổi. Hay là Thịnh Hinh ra nước ngoài làm việc hai năm nên quên mất tiếng Trung nói thế nào?”
“Diễn viên NG vài lần là chuyện bình thường mà. Cũng có nhiều người giống như Thương Ngôn chấp nhận quay những cảnh thế này thôi. Đừng tưởng tuồn đoạn video này ra để bôi đen Thịnh Hinh nhà chúng tôi.”
“Tôi chịu rồi, vậy mà cũng bôi đen Thịnh Hinh được. Tôi chỉ biết có lần quay phim Thịnh Hinh bị ngã ngựa gãy hai cái xương sườn, từng quay dưới dòng nước siết bị cuốn đi. Hiện tại Thương Ngôn mới ba lần ngâm mình trong nước lạnh mà mấy thím cũng vào chửi Thịnh Hinh. Điều này chứng tỏ thủy quân Thương Ngôn thuê nhiều thật đấy.”
Fans hai nhà đại chiến quyết liệt, tuy nhiên quần chúng qua đường hầu hết đều đứng về phía Thương Ngôn chất vấn Thịnh Hinh là một tiền bối lâu năm vậy mà quên từ trong thời tiết khắc nghiệt.
Thương Ngôn đọc thêm vài bình luận nữa mới quay sang hỏi Tiểu Nhã: “Là do Chu ca làm ra hả? Nhưng mà để lấy được video hậu trường rất khó đấy.”
Tiểu Nhã lắc đầu tỏ ra bản thân một chút cũng không biết, Thương Ngôn cũng không gặng hỏi nữa chỉ tiếp tục nhấm nháp bữa sáng.
Cùng lúc này, trong khách sạn xa hoa Thịnh Hinh lạnh mặt chất vấn trợ lí: “Chỉ là một hot search cỏn con vì sao còn không cho nó biến mất được? Cả đống clip lan truyền trên Weibo nữa, tìm cách xóa đi.”
Trợ lí bên cạnh sợ hãi, khó khăn mở lời: “Người bên chúng ta đã liên hệ vài chủ tài khoản đăng video lên nhưng người đó tỏ rõ thái độ không nhận tiền cũng không chịu xóa video.”
“Ngay cả một nghệ sĩ nhỏ nhoi bôi đen tôi mấy người cũng không xử lý nổi?” Gương mặt Thịnh Hinh ngày càng lạnh lẽo.
Chị ta cố ý hại Thương Ngôn quay lại nhiều lần vì nắm chắc được phần thắng trong tay. Đoàn đội của chị ta lâu năm trong nghề, có nhiều kinh nghiệm cùng quan hệ xã giao tốt khẳng định Thương Ngôn không đấu lại.
Chỉ là, chị ta đột nhiên nghĩ ra một khả năng.
“Cô đi ra ngoài trước đi.” Nhận được ân xá, trợ lý vội vàng đóng cửa rời đi.
Thịnh Hinh lúc này mới cầm di động lên nhấn gọi dãy số quen thuộc cô ta không thể quên nhưng mãi cũng không gọi được.