Tần Mục ở lại thành phố Z tổng cộng năm ngày.
Mỗi tối anh đều lấy danh nghĩa thăm Tống Tư Hạo để vào trường quay. Đôi khi, thời gian quay phim kéo dài anh sẽ mua đồ ăn khuya đến cho cả đoàn.
Nhân viên ai nấy đều vui vẻ cảm thán tình bạn thân thiết giữa hai người đồng thời khẳng định mối quan hệ giữa Tống Tư Hạo và Tần Mục không hề đơn giản. Một vài tiểu cô nương tụ tập một góc bàn tán về mối tình đam mỹ thầm kín do mình tưởng tượng.
Tần Mục tuy rằng chưa từng hợp tác với đạo diễn Giang lần nào nhưng cũng từng gặp nhau trong các lễ trao giải. Nhiều năm như vậy vẫn luôn thân thiết gần gũi.
Dù tần suất Tần Mục ở lại trường quay khá nhiều nhưng Thương Ngôn không có gan lớn lộ ra vẻ thân thiết với anh ở đây. Chỉ đành lâu lâu mượn cớ tìm người chỉ dạy mà đi đến nói chuyện với anh đợi không có ai để ý thì trêu trọc nắm tay Tần Mục.
Liên tiếp mấy ngày hôm nay kết thúc công việc, Thương Ngôn không hề về phòng mà tới thẳng phòng anh. Vừa có thể ở bên anh nhiều hơn lại vừa có thể nhờ anh tập thoại cùng. Tần Mục rất chuyên tâm, kiên nhẫn chỉ cô từng chỗ một.
Nhiều lúc Thương Ngôn lười biếng, anh liền dùng ngữ khí nhàn nhạt nhắc nhở: “Không phải em muốn lấy được giải thưởng nữ phụ xuất sắc nhất sao?”
Cô khẽ thở dài sau đó lại nở nụ cười, “Em biết rồi, nếu nhận được giải chúng ta có thể công khai. Vậy thì anh sẽ không phải lấy danh nghĩa thăm tiền bối Tống nữa.”
“Anh không biết đầu, hiện tại nhân viên ai cũng nói anh và tiền bối Tống là một đôi. Bởi vì sợ dư luận gây áp lực nên mới dùng danh nghĩa an em thân thiết. Em suýt nữa bị bọn họ thuyết phục, may mà em là bạn gái anh nên mới tỉnh táo không tin.”
Tần Mục bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ vui vẻ kể chuyện, xoa đầu cô lo lắng nói: “Để nhận được một giải thương rất khó khăn hơn nữa diễn viên nữ trong giới rất nhiều. Anh nghe nói Bạch Chỉ, Phương Di và một số nữ nghệ sĩ có thực lực đang muốn gắng sức lấy giải thưởng này. Nếu năm nay em không lấy được chẳng phải chúng ta sẽ phải chờ tới sang năm?”
Nói xong anh im lặng, mở kịch bản ra nghiêm túc giảng dạy: “Anh cùng em tập thoại đoạn này.”
Thương Ngôn bật cười, sát lại gần anh, lôi kéo tay Tần Mục nghịch ngợm: “Nếu lúc ấy em không nhận được giải chúng ta sẽ vẫn công khai. Lễ trao giải Bạch Hoa sẽ diễn ra vào tháng mười một. Sau đó một tháng là đêm Giáng Sinh, dù không lấy được giải thưởng chúng ta cũng sẽ công khai vào đêm Giáng Sinh.”
Cô nhíu mày suy nghĩ một lát rồi lại thấy không ổn, “Nhưng mà lựa chọn công khai vào đêm Giáng Sinh có kỳ quá không? Em thấy mấy nghệ sĩ yêu nhau thường công khai vào đêm Thất Tịch hoặc Lễ Tình Nhân. Hay là chúng ta công khai vào Lễ Tình Nhân?”
Tần Mục ôm cô vào lòng, vuốt mái tóc lòa xòa của cô, động tác tràn ngập nhu tình: “Anh cảm thấy đêm Giáng Sinh cũng tốt, nhưng anh càng hy vọng em nhận được giải thường hơn. Khi đó chúng ta sẽ chính thức công khai vào ngày em nhận giải.”
Thương Ngôn nhìn anh, ôm mặt cười rạng rỡ: “Em có thể hiểu rằng anh rất mong chờ được công khai nên ngay cả đợi thêm một tháng cũng không chịu.”
“Em có thể nghĩ như vậy cũng được.” Tần Mục cười cười, bế cô ngồi lên ghế sofa, “Cho nên để đảm bảo em có thể lấy được giải về thì chúng ta phải tập luyện thêm lần nữa.”
Thương Ngôn đỏ mặt gật đầu, được anh bế lên cô lại nhớ tới lần anh bế mình vào phòng tắm mấy hôm trước.
Tối hôm sau, đáng ra phân đoạn của cô chín giờ bắt đầu quay nhưng do diễn viên cảnh trước NG nhiều lần nên mười giờ mới bắt đầu quay.
Rạng sáng nay, Tần Mục đã đặt vé trở về thành phố B. Trước khi đi anh không quên gọi đồ đến cho đoàn phim lần cuối. Trong lúc đạo diễn Giang cho mọi người nghỉ ngơi, thì xe trở đồ ăn đi đến đoàn phim giao hàng.
Thương Ngôn khoác áo phao bông ngồi cách xa Tống Tư Hạo, đợi trợ lý đem đồ ăn tới. Vừa mở hộp nhựa trong suốt ra, mùi bánh canh vằn thắn thơm nức tỏa hương. Tống Tư Hạo kéo ghế lại gần, trêu trọc: “Tôi và Tần Mục quen nhau hơn mười năm, số lần được cậu ta tới thăm ban đếm trên đầu ngón tay. Thế mà mấy ngày hôm nay cậu ta liên tục đi đến còn mua bữa khuya cho cả đoàn. Quả nhiên có Ngôn Ngôn nên tôi mới được thơm lây.”
“Nhưng mà …” Anh ta sát lại gần hơn, nhỏ giọng hỏi: “Khi nào hai người công khai? Nhờ có tôi nên hai người cản được không ít chuyện bát quái đấy. May mà Tần Mục đi rồi chứ để cậu ta tới đây tiếp e rằng tôi sẽ cô đơn suốt đời vì dính tin đồn yêu đương với cậu ta.”
“Chúng em sắp công khai rồi.” Thương Ngôn xé vỏ đũa ra, gắp một miếng vằn thắn thổi thổi. Nhớ đến hành vi bỉ ổi của Thịnh Hinh mà cất giọng oán giận: “Nếu em còn giữ bí mật thì có người được nước lấn tới, cố tình dây dưa mãi không buông.”
Nói xong mí mắt cô nâng lên nhìn về phía Thịnh Hinh đang giả tạo nói chuyện với đạo diễn Giang. Tống Tư Hạo đánh mắt nhìn theo nhất thời hiểu ra, “Cô ấy lại làm gì em?”
“Tôi có thể làm chứng cô ấy và Tần Mục tuyệt đối không thể quay lại với nhau.”
Ngữ khí anh ta khẳng định khiến Thương Ngôn có chút bất ngờ nhưng cũng giúp cô nhớ lại mất hôm nay ở trường quay Thịnh Hinh năm lần bảy lượt tìm cách nói chuyện với anh. Nhưng Tần Mục vẫn luôn lãnh đạm, nói với chị ta chưa đến năm câu đã xoay người rời đi.
Lúc đó Thương Ngôn vì vui vẻ mà không suy nghĩ nhiều. Ngẫm lại mới thấy có gì đấy không ổn.
Cô buông đũa xuống, nghi hoặc nhìn Tống Tư Hạo: “Tiền bối Tống, anh nói em nghe đi. Giữa họ xảy ra chuyện gì khủng khiếp lắm phải không?”
Tống Tư Hạo muốn nói rồi lại thôi, thấy vậy Thương Ngôn giơ hai ngón tay lên thề độc: “Tiền bối Tống, anh nói đi mà. Em xin thề sẽ không nói cho người khác biết!”
“Ừ thì …” Anh ta nhìn cô, đóng nắp hộp vằn thắn lại lắc đầu thở dài hoàn toàn không giống dáng vẻ bất cần đời ngày thường.
“Thịnh Hinh năm đó làm chuyện có lỗi với Tần Mục, cũng vì thế mà hai người chia tay. Cụ thể là chuyện gì thì tôi không thể tiết lộ, đây là vấn đề riêng tư. Nhưng bây giờ Thịnh Hinh muốn quay lại với Tần Mục thì chắc chắn không thể đâu.”
Nói xong, Tống Tư Hạo đứng lên vỗ vỗ vai cô tạm biệt. Cảnh quay trong ngày của anh ấy đã hoàn thành, hiện tại có thể về khách sạn nghỉ ngơi.
Thương Ngôn ngẩn người tại chỗ yên lặng suy nghĩ thật lâu. Rốt cuộc chuyện có lỗi là chuyện gì?
Có vô số điều lướt qua tâm trí cô nhưng nghĩ mãi cô cũng không thể đưa ra đáp án chính xác. Cuối cùng đành mặc kệ, để nó sang một bên. Dù sao bây giờ cô cũng đã ghét Thịnh Hinh, nghĩ đến việc chị ta làm chuyện có lỗi với anh cô càng ghét chị ta hơn!
Nhìn chén bánh canh vằn thắn nguội lạnh, cô cúi đầu đóng nắp hộp lại đứng lên chuẩn bị cảnh quay.
Phân cảnh tiếp theo là cảnh quay giữa Trần A Kiều và Vệ Tư Phu có xung đột với nhau.
Vệ Tử Phu lúc này được Hán Vũ Đế sủng hạnh phong danh tước phu nhân còn hạ sinh được công chúa. Em trai của cô ấy cũng ngày càng thăng tiến đối lập hoàn toàn với Trần A Kiều. Cô ta hao tổn tâm tư, tìm mọi cách trị liệu nhưng cuối cùng vẫn không thể mang thai.
Cô ta ghen tị với Vệ Tử Phu, bản thân cô ta là Hoàng hậu cao quý. Cô ta không cam lòng để một tì nữ dẫm đạp lên mình. Trên đường về cung, cô ta đụng mặt Vệ Tử Phu ở Ngự Hoa Viên bên hồ.
Trần A Kiều căm hận, hung hăng tát Vệ Tử Phu một cái đẩy cô ta xuống hồ nước lạnh. Thấy Vệ Tử Phu giãy giụa trong nước một thời gian dài cô ta mới từ bi cho người kéo cô lên.
Đạo diễn Giang chưa bao giờ đồng ý cho diễn viên dùng thế thân nên Thương Ngôn buộc phải để cho Thịnh Hinh diễn cảnh tát mình, còn nhẫn nại để chị ta đẩy cô xuống nước.
Tiểu Nhã cùng nhân viên trong đoàn đứng một bên cầm khăn tắm, áo khoác bông, bình giữ nhiệt đợi diễn xong liền mang đến cho Thương Ngôn.
Đạo diễn Giang hô lớn một tiếng ‘action’, bầu không khí trong trường quay lập tức yên tĩnh không ai dám nói chuyện.
Thịnh Hinh thần sắc tức giận, ngón tay cuộn chặt hất cằm nhìn Thương Ngôn, “Chỉ là một ả tiện tì ranh mãnh dụ dỗ bệ hạ. Ngươi cho rằng ngươi có thể mê hoặc bệ hạ rồi thay thế vị trí của bổn cung?”
“Thần thiếp một lòng phụng dưỡng bệ hạ, nào có ý nghĩ như vậy.” Thương Ngôn không dám nhìn thẳng, giọng nói phát ra hơi run run vì sợ, “Thần thiếp tự biết bản thân hèn mọn không dám nghĩ nhiều. Xin Hoàng hậu nương nương bớt giận.”
“Đừng ra vẻ sợ hãi, bổn cung biết rõ ngươi xảo trá điêu ngoa.” Ánh mắt Thịnh Hinh tràn đầy khí lạnh, đưa tay lên tát thẳng vào mặt Thương Ngôn. Ban nãy đạo diễn có nói chỉ cần làm động tác giả, Thương Ngôn nhanh chóng nghiêng mặt kịp thời tránh được.
“Cắt! Cảnh này có thể qua!” Đạo diễn Giang nói xong, nhân viên trang điểm liền đến vẽ thêm vệt đỏ vào má Thương Ngôn.
Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, cô còn lo lắng Thịnh Hinh sẽ thật sự tát mình. Xem ra chị ta chưa tồi tệ tới mức ấy.
Năm phút sau, mọi người tiếp tục vào vị trí quay tiếp.
Thịnh Hinh cười lạnh một tiếng, “Muốn ta bớt giận chi bằng người chết đi!” Nói xong bàn tay trắng nõn duỗi ra ẩn Thương Ngôn xuống hồ.
Nước hồ tháng Hai phủ một lớp băng mỏng, lạnh thấu xương cốt. Thương Ngôn bị ẩn xuống, toàn thân nhiễm nước cứng ngắc tứ chi như bị đông đá nhưng cô không dám thả lỏng ra sức diễn cảnh giãy dụa.
Sau một hồi cô mới được nhân viên công tác đỡ lên. Tiểu Nhã lo lắng vội vàng chạy tới đem áo khoác phủ lên người Thương Ngôn, lấy ly trà gừng cho cô.
Thương Ngôn run rẩy uống trà gừng, môi vì nhiễm lạnh mà trắng bệch mở lời một cách khó khăn: “Cảnh này … qua không?”
Tiểu Nhã đau lòng dùng khăn bông lau nước trên tóc cô trả lời: “Ngôn Ngôn tỷ, chưa có qua. Tiền bối Thịnh vừa rồi quên lời.”