Môi mỏng gắt gao mím thành một đường thẳng, ánh mặt Trình Cận tràn đầy cố chấp mang theo vài phần nóng rực.
Thương Ngôn bị câu hỏi của Trình Cận làm cho ngây ngốc, cô thấy có chút gì đó chột dạ giống như bản thân làm chuyện có lỗi.
Cô cúi đầu, cố gắng né tránh ánh mắt anh ta, vắt óc suy nghĩ nhưng không hề có chút ký ức nào về người này.
Là anh ta mất trí nhớ hay do cô mất trí nhớ?
Chẳng lẽ cô từng gặp tai nạn xe cộ rồi quên đi một số chuyện vụn vặt? Giống như nữ chính trong bộ phim chiếu rạp lúc trước. Trong lòng Thương Ngôn không ngừng nhẩm đi nhẩm lại cái tên Trình Cận nhưng kết quả vẫn vậy, không thể nhớ ra.
Cô ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi: “Có phải cậu nhớ lầm? Hai người chúng ta chẳng phải gặp nhau lần đầu tiên ở đoàn làm phim à?”
Trình Cận im lặng, lông mày cau chặt dường như rất bực bội.
“Ừm …” Thương Ngôn vòng vo đảo mắt một hồi, bối rối lên tiếng, “Có phải cậu thấy tôi giống một người cậu quen, mà người cậu quen kia đột nhiên mất liên hệ với cậu nên hiện tại cậu thấy tôi liền nhận lầm thành người kia.”
Thương Ngôn càng nghĩ càng thấy giả thiết của mình hợp lí. Cô xem phim truyền hình cẩu huyết nhiều năm rồi nên quả thực thấy tình huống này rất có khả năng xuất hiện ngoài đời thật.
Trình Cận nhìn chằm chằm Thương Ngôn, nhìn cô một lúc lâu trong lòng tràn đầy chờ mong cô có thể nhớ đến kết quả cô chỉ đưa ra một giả thiết vớ vẩn.
Anh ta bất đắc dĩ thở dài, lên tiếng: “Chu Tử Hàm, cái tên này cậu nghe có quen tai không?”
“Chu Tử Hàm?” Cô đem ba chữ này đọc lại có chút quen thuộc. Đầu nhỏ nghiêng nghiêng suy nghĩ, thật lâu mới nhớ ra, “Chu Tử Hàm hình như là bạn cùng bàn hồi cấp ba của tôi.”
Cô nghi ngờ nhìn cậu ta, “Làm sao cậu biết cái tên này?”
Thấy cô không hoàn toàn quên mình, Trình Cận nở nụ cười, “Tôi chính là Chu Tử Hàm bạn ngồi cùng bàn hồi cấp ba của cậu đây. Cái tên Trình Cận là tên sau này tôi sửa lại.”
“Hả?!” Thương Ngôn bất ngờ, trong ánh mắt ngập tràn vẻ không tin, “Cậu chính là cậu ấy? Không phải cậu đang quay chương trình nào đó rồi lừa tôi đấy chứ?”
Nói xong cô ngó nghiêng bốn phía, nhìn quanh xem có thiết bị quay phim bí mật nào không.
Trình Cận chân thành nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tôi không lừa cậu.”
Dáng vẻ này của anh ta không giống giả bộ, Thương Ngôn dần dần bình tĩnh lại cẩn thận đánh giá người trước mắt. Tuy rằng năm tháng trôi đi, dáng vẻ Trình Cận thay đổi rất nhiều nhưng vẫn đem lại khí chất giống Chu Tử Hàm năm ấy.
Nhưng cô vẫn không hoàn toàn tin tưởng, trường cũ của cô không phải trường danh giá làm sao con trai hào môn có thể đến học?
Trình Cận khẽ thở dài, “Nói ra có hơi dài dòng, chúng ta vào phòng cậu rồi nói chuyện tiếp được không?” Thấy cô có hơi chần chừ, cậu ta lại nói: “Cứ đứng ngoài này thêm nữa tôi sợ hai chúng ta lại được lên hot search.”
“Vậy … mau vào đi.” Thương Ngôn thật sự tò mò vì sao bạn học của mình lại thay đổi nhanh chóng đến vậy còn đổi cả họ tên trở thành thiếu gia con nhà giàu.
Cô vội vàng tìm chìa khóa trong túi sách mở cửa ra nhìn người phía sau chậm chạp nhịn không nổi nhỏ giọng thúc dục, “Cậu nhanh chân lên, đừng để người khác chụp lại.”
Trình Cận nghe vậy tốc độ có chút nhanh hơn, sải dài ba bước đã tiến vào trong phòng. Thương Ngôn lanh lẹ đóng cửa lại, qua vài giây lại mở cửa ra ngó nghiêng xác nhận không thấy ai mới an tâm đóng cửa.
Trình Cận nhìn một loạt hành động của cô, dở khóc dở cười, lắc đầu nói: “Sao cậu lại khiến tôi cảm thấy chúng ta giống yêu đương vụng trộm thế?”
“Ai cùng cậu yêu đương vụng trộm!” Thương Ngôn trợn mắt liếc xéo cậu ta, “Tôi đối với thầy Tần toàn tâm toàn ý, trung trinh như một.”
Lời cô vừa dứt, sắc mặt Trình Cận đã biến đổi ánh mắt lãnh đạm hơn nhiều. Thuận thế ngồi xuống sofa, anh ta hỏi: “Cậu làm thế nào lại ở một chỗ với Tần Mục?”
“Câu nói này của cậu giống như tôi không nên hẹn hò với Tần Mục vậy. Tôi thích thầy Tần, thầy Tần cũng thích tôi hai chúng tôi cứ thế mà ở bên nhau.”
Vẻ mặt cô ngập tràn ý cười, giọng nói phát ra du dương như tiếng đàn dương cầm. Sau đó cầm con dao lên cắt táo, cà chua với thanh long thành từng khối rồi đổ sốt salad và sữa chua vào trộn lên.
“Cậu chưa ăn cơm tối đúng không? Có muốn ăn salad trái cây với tôi không?”
Kể từ khi biết Trình Cận là bạn cùng bàn thời cấp ba của mình, cô đối với anh ta thả lỏng cảnh giác không ít. Thái độ cũng không còn khách sáo như trước đây.
“Không cần, tôi không đói bụng.”
Anh ta suy tư một lát rồi lại nói tiếp: “Quan hệ giữa cậu và Tần Mục là nghiêm túc? Hai người không tính chuyện công khai sao?”
“Thầy Tần đối với tôi cực kỳ nghiêm túc. Còn về phần công khai … hai chúng tôi mới hẹn hò, bây giờ công khai có hơi sớm.”
Thương Ngôn dùng nĩa găm khối táo vuông vuông đưa tới miệng chậm rãi nuốt xuống mới nói thêm: “Không phải là đang nói về chuyện của cậu à? Hỏi chuyện tôi với thầy Tần làm gì. Cậu mau nói rõ đi, vì sao đột ngột chuyển trường? Không những thế còn đổi cả họ tên?”
Trình Cận nở nụ cười tự giễu, “Những chuyện đó đều do người kia định đoạt, tôi không có quyền tự quyết.”
“Người kia?” Thương Ngôn nghi hoặc nhìn anh ta.
“Trình Kiến Hưng.” Trình Cận thản nhiên nói.
Trình Kiến Hưng là giám đốc bất động sản của công ty Hoa Điền, mọi người nói rằng ông ấy gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Dùng mười lăm năm đưa Hoa Điền từ một công ty nhỏ lên một tập đoàn lớn đứng đầu giới kinh doanh.
Mặc dù cô đối với giới thương nhân không hiểu biết nhiều nhưng tin tức trên tivi liên quan đến tập đoàn Hoa Điền thì có nghe qua.
“Bà ngoại nói với tôi rằng mẹ tôi có quan hệ yêu đương với ông ta. Sau khi thi cấp ba, ông ta chuyển đến trường Đại học ở thành phố B. Mà mẹ tôi thi trượt Đại học nhưng quyết tâm theo ông ta tới thành phố B làm kiếm sống. Mẹ tôi làm lụng vất vả kiếm tiền nộp học cho ông ta sau này ông ta tốt nghiệp bọn họ liền kết hôn.”
Thương Ngôn buông nĩa trong tay xuống, lắng nghe anh ta kể.
“Trình Kiến Hưng bắt đầu đầu đi theo mọi người buôn bán, đầu tiên là bán hàng ngoại lai sau này đầu tư hết tiền của vào cổ phiếu.”
Trình Cận trầm mặc chớp mắt một cái, nghĩ khí lạnh nhạt phảng phất như kể câu chuyện không liên quan tới mình.
“Sau này, mọi chuyện như một thước phim cẩu huyết. Ông ta thăng chức rất nhanh nhờ qua lại với con gái thị trưởng. Không những thế còn chọn lúc mẹ tôi sắp sinh mà ép bà ký giấy ly hôn. Mẹ tôi không chịu nổi kích thích này, sinh tôi ra bà liền tự sát.”
Thương Ngôn nhìn anh ta, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhất thời không biết nói gì cho phải.
Từ trước tới nay, cô luôn cho rằng anh ta là tên nhà giàu sinh ra đã ngậm thìa vàng không ngờ xuất thân của Trình Cận lại bi thảm đến thế.
Trình Cận cầm nĩa, găm một miếng táo chậm rãi đưa vào miệng vừa ăn vừa nhíu mày, “Táo của cậu chua quá đấy.”
Cô mím môi không trả lời, tỉ mẩn nhìn kỹ ánh mắt anh ta.
Khóe môi Trình Cận cong lên, ý tứ châm chọc rõ ràng: “Nhưng mà trên thế giới này quả nhiên có cái gọi là ác giả ác báo. Hơn mười năm trước, ông ta cùng vợ mình gặp tai nạn xe cộ. Hai người họ mặc dù mệnh cao nhưng ông ta cứ thế đánh mất đi khả năng làm bố.”
“Cậu nói xem, chuyện này rất buồn cười phải không?”
Không để Thương Ngôn nói gì, cậu ta tự tiếp lời: “Ông ta vì muốn có người nối dõi, dùng trăm phương ngàn kế tìm tôi ép tôi đổi họ nhận tổ quy tông. Thấy tôi phản khác ông ta cho người đưa tôi ra nước ngoài, cắt đứt mọi liên lạc giữa tôi và bà ngoại.”
Thương Ngôn còn đang chìm trong câu chuyện đau thương thì Trình Cận đột nhiên bật cười, “Hẳn là cậu luôn nghĩ tôi là phú nhị đại ăn chơi phá phách, không đoán được xuất thân của tôi lại thảm như thế phải không?”
Bị Trình Cận đoán trúng tâm tư, cô ngượng ngùng đỏ mặt: “Là do tôi không biết phải trái hiểu lầm cậu.”
Trình Cận đứng lên, nhét tay túi quần, ngữ khí nhàn nhạt: “Không sao, cậu có hiểu lầm thì đều không quan trọng.”
Nói xong anh ta liền muốn rời đi, Thương Ngôn vội đứng lên tiễn. Lúc mở cửa phòng anh ta đột ngột quay đầu lại: “Nói cho cậu biết, trước khi rời đi tôi từng viết cho cậu một lá thứ để trong ngăn bàn chỗ cậu ngồi nhưng câu không có đọc qua.”
Thời cấp ba Thương Ngôn được nhận rất nhiều thư tình, có vài lá thư cô xem được còn vài lá thư chưa kịp xem đã bị chủ nhiệm tịch thu xé bỏ.
Cô nỗ lực nghĩ lại, thành thật lắc đầu: “Tôi chưa từng nhìn thấy lá thư của cậu.”
Trình Cận thất vọng cúi đầu, trong trí nhớ của cậu ta Thương Ngôn mặc đồng phục sạch sẽ ngay ngắn, tóc cột đuôi ngựa gần giống với bộ dạng bây giờ.
Mỗi khi trong giờ học, cô lại chia nửa chiếc kẹo cho anh ta, cười tới mức hai mắt híp lại.
Hay lúc bản thân anh ta bị giáo viên phê bình Thương Ngôn dịu dàng ở bên cạnh an ủi.
Trình Cận còn nhớ rõ vẻ mặt sáng bừng của cô khi cô nói lớn lên mình sẽ làm đại minh tinh.
Anh ta không kìm được lòng mình ôm lấy cô phút chốc rồi buông ra.
“Trong lá thư ấy tôi nói tôi rất thích cậu, cực kỳ thích cậu. Nhưng mọi thứ quá muộn rồi.” Trình Cận nở nụ cười bất đắc dĩ, nửa phần nghiêm túc nửa phần đùa cợt: “Đợi cậu với Tần Mục chia tay, nhất định phải nói với tôi một tiếng. Đến khi ấy tôi sẽ nghiêm túc theo đuổi cậu.”