Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Chương 4




Edit: Pudding

Beta: Maria



Bảy giờ ba mươi sáng, Thẩm Triết chạy bộ từ ngoài về, bố Thẩm gọi anh lại: “Bố nói với Nhân Nhân là hai giờ chiều con qua rồi, buổi sáng con có thể chuẩn bị một chút, đừng đến muộn đấy.”

Thẩm Triết dừng lại, lấy khăn lau mồ hôi trên trán, không chút để ý ngước mắt nhìn bố mình: “Con có phải là con ruột của bố không vậy?”

Anh cảm thấy khả năng Hứa Nhân Nhân là con ruột của ông còn cao hơn.

“Ừm…” Bố Thẩm lại thật sự suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: “Vấn đề này con nên đi hỏi mẹ con.”

“Này, bố con hai người đang nói gì đấy!” Mẹ Thẩm hùng hổ đi đến: “Bố con hai người đều không muốn sống nữa đúng không, Thẩm Triết không phải là con ruột của ông thì ai mới là con ruột, Thẩm Toàn ông đứng lại đó cho tôi…”

Thấy bố mẹ sắp cãi nhau, đầu sỏ gây tội Thẩm Triết rảo bước chạy lên tầng, đóng cửa phòng. Thẩm Triết ném khăn lông vào giỏ đồ cần giặt rồi cầm quần áo vào phòng tắm.

Mở vòi hoa sen ra, Thẩm Triết ngẩng đầu đứng dưới ở vòi hoa sen, cơ bắp dưới dòng nước rõ ràng, kết hợp giữa khí chất của thiếu niên và cảm giác mạnh mẽ của đàn ông sắp trưởng thành. Giọt nước theo xương hàm hoàn mỹ của anh trượt xuống, tụ lại thành một đường nước ở vai và cổ chảy xuống, hơi nước mờ mịt làm giảm vài phần sự bực bội của Thẩm Triết.

Thẩm Triết lắc đầu, lau khô người qua loa rồi thay quần áo đi ra ngoài.

Tập tài liệu vốn để dưới tầng không biết đã xuất hiện trong phòng anh từ lúc nào.

Thẩm Triết thuận tay cầm lên, mở ra.

Hôm qua giáo viên của Hoành Âm đến dạy Hứa Nhân Nhân, để nắm rõ tình hình của cô nên cầm bộ đề kiểm tra đến, trang đầu tiên của tài liệu chính là bản photo bài làm cô làm.

Thẩm Triết hơi hứng thú, cầm tập tài liệu ngồi xuống ghế sô pha, chậm rãi lật xem.

Phần khoa học xã hội Hứa Nhân Nhân làm rất tốt, ngoại trừ một số chỗ cần học thuộc lòng thì câu trả lời không tốt lắm, ngữ văn, tiếng Anh và lịch sử đều có thể làm bài mẫu: Không phải cô trả lời đúng hết mà câu trả lời của cô rất thú vị, một số câu hỏi trong đề kiểm tra có nhiều ý nghĩa, Hứa Nhân Nhân còn viết thêm ghi chú nhỏ, thậm chí sửa lại một lỗi lịch sử không rõ ràng trên bài kiểm tra. Chữ cũng rất đẹp.

Trái lại, điểm toán của Hứa Nhân Nhân cũng làm người ta giật mình, 16 điểm.

Nhìn số “16” đỏ tươi trên bài thi cùng với phần lớn chỗ bỏ, Thẩm Triết cảm thấy sự bực bội buổi sáng của mình hoàn toàn biến mất, thậm chí anh còn vui vẻ nhếch khóe miệng, gõ vào tờ giấy rồi cười nhạo: “Thật là ngốc!”

Nếu Hứa Nhân Nhân ở đây thì chắc chắn cô sẽ lớn tiếng phản bác, sở dĩ cô chỉ được 16 điểm là bởi vì cô đã quên gần hết kiến ​​thức, nhớ năm đó lúc cô học cấp ba, điểm toán của cô… là, là vừa đủ đạt tiêu chuẩn T_T

Thẩm Triết xuống tầng ăn sáng xong, tin nhắn của Giang Nghị đến rất đúng giờ: Đang làm gì thế, có muốn tới bữa tiệc trên bãi biển với bọn tớ không.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||



Giang Nghị: [Hình ảnh] [Hình ảnh]

Giang Nghị: Đàn em nữ này nhập học đúng lớp 11, nhỏ hơn chúng ta một lớp, tớ theo đuổi em ấy thì sao nhỉ?

Thẩm Triết trả lời tin nhắn đầu tiên của cậu ấy: Đang soạn bài, đừng quấy rầy.

Tin nhắn gửi đi hai giây, điện thoại Thẩm Triết reo lên, Giang Nghị gọi tới.

Thẩm Triết tắt đi nhưng Giang Nghị kiên trì gọi lại, Thẩm Triết đành phải bắt máy.

“Cậu soạn bài làm gì, chẳng lẽ cậu tham gia hoạt động công ích gì hả, muốn đi đâu dạy học?”

“Ừ, đến nhà họ Hứa làm công ích.”

Miệng Giang Nghị há thành hình chữ O, trực tiếp cúp máy.

Thẩm Triết đặt điện thoại xuống, thuận tiện tắt chuông điện thoại, nhìn tài liệu rồi đắn đo suy nghĩ: Anh biết làm bài nhưng anh phải soạn bài như thế nào? Đọc lại giáo án một lần?

Thẩm Triết nhượng bộ chính là thắng lợi của Hứa Nhân Nhân.

Buổi sáng Hứa Nhân Nhân cùng mẹ đi dạo quanh Hoành Âm, nhận sách giáo khoa và đồng phục. Mẹ Hứa gọi thợ may chuyên dụng của nhà họ Hứa tới để họ đo lại kích cỡ, sửa đồng phục lại theo đúng kích cỡ của cô cho kịp trước khi khai giảng.

Lúc Thẩm Triết tới nhà họ Hứa, Hứa Nhân Nhân đang đứng ở trong phòng khách dưới tầng, cô mặc một bộ váy màu trắng, dang rộng hai tay để thợ may cầm thước đo ở trên người mình.

Hứa Nhân Nhân đứng quay lưng về phía anh, bộ váy được may bằng chất liệu cực tốt phác họa ra đường cong cơ thể tuyệt đẹp của cô. Cổ chân cô thon gọn, đôi chân vừa dài vừa thẳng, vòng eo nhỏ nhắn, từ góc độ của anh còn có thể nhìn thấy mặt bên hơi nhô lên của ngực cô.

Khuôn mặt thiếu nữ vừa trưởng thành rất đẹp, cổ tay nhỏ nhắn với cổ dài mảnh mai dễ gợi cảm giác đau lòng, cả người lộ ra vẻ đẹp hoàn mỹ.

Người làm mang nước lạnh lên, Thẩm Triết nhận lấy uống một hơi lớn, nước lạnh vào miệng, kết hợp với điều hòa trung tâm trong nhà không ngừng phả ra khí lạnh, Thẩm Triết cảm thấy khí nóng mình nhiễm từ bên ngoài cũng đã giảm đi một chút.

Mẹ Hứa đứng dậy khỏi sô pha: “Đang đo kích cỡ cho Nhân Nhân, số liệu trong nhà là của năm trước, Nhân Nhân lớn chậm, năm ngoái còn cao thêm 2cm nữa. Cháu ngồi một chút, sắp xong rồi.”

“Vâng ạ.” Thẩm Triết ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt dời đi, thợ may cầm thước đo ý bảo Hứa Nhân Nhân giơ tay lên, bắt đầu đo vòng ngực Hứa Nhân Nhân.


“Khụ…” Thẩm Triết bị sặc nước đến mức mặt đỏ tía tai.

Mẹ Hứa quan tâm nhìn qua, Thẩm Triết ra hiệu rằng mình không sao, anh nói với người làm: “Phòng học ở đâu thế? Tôi đi vào trước.”

Người làm dẫn anh đến phòng học tạm thời ở tầng hai.

Bố Thẩm nói với anh là hai giờ vào học, nhưng tình hình kẹt xe trên đường khó ước tính, anh không thích đến muộn nên anh đến sớm hơn mười mấy phút, bây giờ vẫn chưa đến một giờ năm mươi.



Một lát sau, Hứa Nhân Nhân vào, Thẩm Triết nhìn thấy chính diện của chiếc váy này, trên vai chỉ có hai sợi dây nịt mỏng, xương quai xanh và cổ vai đều lộ ra bên ngoài, làn da trắng như phát sáng.

Thẩm Triết hơi gắt gỏng cầm bút gõ lên bàn: “Nhanh lên chút.”

Hứa Nhân Nhân kéo ghế đến ngồi xuống, lưng dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực: “Bắt đầu giảng đi.”

Thẩm Triết mở bài thi toán được 16 điểm của cô ra, ngòi bút chấm lên số “1” màu đỏ tươi trên tờ giấy: “Nói đi, muốn tôi bắt đầu dạy lại từ năm lớp mấy, mẫu giáo? Hay là lớp 1?”

Hứa Nhân Nhân đột nhiên ngồi thẳng dậy.

Tại sao bài thi của cô lại ở trong tay anh?

Suy nghĩ đầu tiên của cô là đưa tay muốn che lại, nhưng cô nghĩ lại, bây giờ có che thì cũng đã muộn rồi, vì thế tay cô đi được nửa đường thì vòng trở lại vuốt tóc, vuốt một phần tóc ra sau tai.

Lúc vuốt tóc, nhiều ý tưởng khác nhau xẹt qua đầu cô nhanh như đạn bay, cuối cùng cô đưa tay chống cằm, bình tĩnh nhìn qua: “Nếu thầy Thẩm sẵn lòng vậy thì bắt đầu từ lớp 1 vậy, cần em đi mua sách giáo khoa không ạ?”

Dù sao thì cô không phải là người giảng bài.

Cô sẵn sàng ngủ gật trong khi nghe Thẩm Triết nói mỏi mồm đến mười nghìn lần rằng một cộng một bằng hai (mỉm cười).

“Trình độ của cô có hiểu được sách giáo khoa lớp một không?” Thẩm Triết không bị cô chọc tức, lấy một tờ giấy trắng qua, viết bài tập lên trên đó: “Tôi viết cho cô xem, bắt đầu không biết làm từ câu nào thì sẽ dạy từ đó.”

Hứa Nhân Nhân nghiêng đầu nhìn anh viết, câu hỏi đầu tiên là một cộng một bằng bao nhiêu.

Hứa Nhân Nhân: “…”

Thẩm Triết viết một trang, Hứa Nhân Nhân nhìn từ trên xuống dưới, chỉ vào một đề đạo hàm: “Không biết cái này.”

Thẩm Triết dừng bút, nhíu mày: “Xem thường cô rồi, không phải tiểu học, vậy mà là trình độ lớp 7.”

Hứa Nhân Nhân: “…”

Mời anh câm miệng.

Thẩm Triết giúp Hứa Nhân Nhân ôn lại kiến thức một lần, giảng lại câu này cho cô một lần. Trước kia Hứa Nhân Nhân đã từng học, nghe lại cũng không quá vất vả, hơn nữa ý của nhà họ Hứa là chỉ cần giảng đến trình độ Hứa Nhân Nhân có thể nghe hiểu là được rồi. Những câu Thẩm Triết viết trên giấy cũng đều là những câu cơ bản nhất, tiến độ của hai người rất nhanh, một tiếng sau đã giảng từ lớp 7 lên lớp 8 rồi, theo tiến độ này, chẳng mấy chốc mà giảng đến cấp ba rồi.

“Quao, tôi thật là giỏi.” Sau khi giải xong câu toán hình, Hứa Nhân Nhân vỗ tay, đưa giấy nháp viết đáp án cho Thẩm Triết xem qua.

“Ừ, mất mười lăm phút để giải câu năm giây là có thể nhìn ra đáp án, thật là giỏi quá, câu tiếp theo.”

Hứa Nhân Nhân: “…”