Edit: Thanh Y Dao
Beta: Khứ Canh Trù, Maria
–
Cô biết ngay mà, đã là một tên khốn thì sao có thể dễ dàng thay đổi tính nết được.
Thẩm Triết, đồ khốn, đồ khốn, đồ khốn…
Hứa Nhân Nhân tức giận đi vào phòng thi, trong lòng không ngừng mắng chửi.
Khi vào trong, Hứa Nhân Nhân đắn đo nghĩ có nên tháo cái vòng tay này ra không. Dù sao cũng là đồ của Thẩm Triết, là nam chính nguyên tác, vận may của tên khốn này rất mạnh, cứ… mang đi, biết đâu lại có ích.
Hứa Nhân Nhân sắp xếp tất cả đồ dùng học tập lên bàn, rồi ngồi chờ đến lúc bắt đầu bài thi, không nhịn được nghịch vòng tay một chút.
Kỳ thi lần này là lớp 10 và lớp 11 thi chung với nhau, cứ một dãy lớp 10 sẽ xen kẽ với một dãy lớp 11, còn lớp 12 thì thi ở phòng riêng.
Đến giờ làm bài, phòng thi trở nên im lặng, chỉ còn vang lên tiếng bút viết “sàn sạt” trên giấy thi.
Hứa Nhân Nhân hoàn thành bài thi buổi sáng, vừa bước ra thì đã nhận được tin nhắn mới ngay sau khi mở điện thoại.
Thẩm Triết: Thi xong thì trả lời, trong nhà đã chuẩn bị cơm trưa rồi.
Hứa Nhân Nhân: Ừ.
Một lúc sau, Thẩm Triết gọi điện thoại đến, bảo cô đến phòng nhạc.
Hứa Nhân Nhân nhắn tin cho Châu Nguyệt, rồi tự mình đi tìm Thẩm Triết.
Bố Thẩm đặc biệt dặn tài xế đưa bữa cơm động viên đến trường, Thẩm Triết lấy hộp giữ nhiệt ra, bày từng món ăn lên bàn.
“Ăn đi.”
“Không hỏi tôi thi thế nào à?” Hứa Nhân Nhân ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa.
“Có cần hỏi không?” Thẩm Triết hỏi vặn lại.
Hứa Nhân Nhân hài lòng với câu trả lời này, quyết định không so đo chuyện hồi sáng với anh nữa.
Sau khi ăn xong, Hứa Nhân Nhân về ký túc xá nghỉ trưa, nhân tiện lấy vở ghi những môn thi buổi chiều ra, dự định đi ra hành lang để đọc.
Tống Quân và cô ở cùng tầng ký túc xá, Hứa Nhân Nhân vừa đi ra thì Tống Quân cũng cầm sách ra khỏi phòng, trừng mắt nhìn Hứa Nhân Nhân, sau đó hai người quay lưng với nhau bắt đầu học thuộc.
Nhưng mà đọc được một lúc, Hứa Nhân Nhân phát hiện giọng nói bên kia đã ngừng lại, có vẻ Tống Quân đang vểnh tai nghe nội dung cô đang đọc. Hứa Nhân Nhân nhìn sang, Tống Quân ho khan một tiếng: “Làm sao, tôi không được phép nghỉ ngơi à.”
“Cứ tự nhiên.”
Sau giờ nghỉ trưa, ca thi buổi chiều bắt đầu.
Vì tránh cho học sinh cùng phòng thi làm quen rồi gian lận, cứ mỗi buổi thi sẽ đổi phòng thi một lần.
Hứa Nhân Nhân vào phòng thi, lại xui xẻo phát hiện cô cùng phòng với Thần Lộ. Nhưng mà chỗ ngồi của Thần Lộ gần hành lang cách rất xa chỗ ngồi cạnh cửa sổ của cô.
Hứa Nhân Nhân chỉ nhìn thoáng qua rồi chuyển tầm mắt.
Chỗ ngồi cạnh cửa sổ có một ưu điểm là tầm nhìn đẹp, còn có thể nhìn thấy sân bóng rổ ở phía xa. Chỉ là khi tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ thi bắt đầu, Hứa Nhân Nhân không rảnh mà để ý đến sân bóng rổ.
Buổi chiều thi môn Toán đầu tiên nên Hứa Nhân Nhân tập trung tối đa tinh thần không dám phân tâm chút nào.
Buổi thi vừa trải qua một nửa thì bầu trời vốn đang trong xanh bỗng trở nên u ám, sau đó bất ngờ đổ mưa.
Bởi chỗ ngồi của Hứa Nhân Nhân cạnh cửa sổ nên thỉnh thoảng có hạt mưa bắn vào. Hứa Nhân Nhân đứng dậy đóng cửa sổ. Thấy vậy giáo viên cũng yêu cầu các học sinh ngồi cạnh cửa sổ đóng cửa lại. Tuy nhiên phía trước chỗ ngồi của Hứa Nhân Nhân có một ô cửa kính bị bóng rổ đập vỡ vẫn chưa được sửa lại.
Giám thị cũng phát hiện ra, gọi Hứa Nhân Nhân và bạn học ngồi trước cô dời ghế của họ vào phía trong một chút, sau đó tiếp tục coi thi.
Cứ như vậy, mặc dù không có hạt mưa bắn nào nữa nhưng vẫn có gió lùa vào trong. Không riêng gì Hứa Nhân Nhân mà các bạn học ngồi ở khu vực này đều rất khó chịu. Hứa Nhân Nhân ngồi đầu gió thì càng khó chịu hơn, đến khi gần hết giờ thì đã hắt xì không ngừng.
Cuối cùng cũng kiên trì thi xong môn toán, Hứa Nhân Nhân nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Hôm nay thời tiết thay đổi thất thường, mặc dù dự báo thời tiết nói sắp tới sẽ có đợt không khí lạnh đầu tiên đổ bộ, mấy ngày tới nhiệt độ sẽ hạ xuống, nhưng tốc độ thay đổi thời tiết cũng quá nhanh. Hôm qua vẫn còn cảm giác như mùa hè, qua giữa trưa hôm nay lại có cảm giác như phải mặc quần áo mùa đông.
Cũng may buổi chiều chỉ thi một môn. Hứa Nhân Nhân lại hắt hơi một cái, mở điện thoại thấy tài xế đã nhắn tin đến muốn Hứa Nhân Nhân chờ ông ấy ở khu giảng đường, ông ấy sẽ đến đón.
Ngoài trời đổ mưa lớn, mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng. Lối vào khu giảng đường bị người vây kín, mọi người đều phàn nàn về việc nhiệt độ giảm đột ngột lại kèm theo mưa lớn.
Hứa Nhân Nhân đợi một lúc, bác tài xế Trần đi tới, tài xế cầm ô cho cô. Hứa Nhân Nhân đang định rời đi lại nói: “Bác chờ cháu chút.”
Cô mở điện thoại gọi cho Thẩm Triết nhưng điện thoại vang lên nhắc nhở đối phương đang tắt máy.
Lúc này Hứa Nhân Nhân mới nhớ ra, lớp 10 và lớp 11 chỉ là thi giữa kỳ còn lớp 12 là thi thử, thời gian thi lâu hơn, bây giờ còn chưa thi xong.
Hơn nữa trong nhà Thẩm Triết đâu phải không có tài xế tới đón, cô lại đi lo lắng vô ích. Quan tâm anh làm gì.
Hứa Nhân Nhân cảm thấy bản thân bị đánh lừa bởi sự hòa hợp giả tạo với Thẩm Triết trong khoảng thời gian qua. Cô tuyệt đối không được quên mục tiêu ban đầu của mình.
Hứa Nhân Nhân bực bội cất điện thoại, cùng tài xế bước ra ngoài dưới cơn mưa.
Mưa quá lớn, chiếc ô không thể che hết được, Hứa Nhân Nhân đi một đoạn từ khu giảng đường đến cổng trường vẫn bị dính mưa khá nhiều.
Trong xe có khăn khô, Hứa Nhân Nhân lau sơ qua, rồi lại hắt hơi. Tài xế vội vàng bật điều hòa trong xe lên.
Sức đề kháng của cơ thể Hứa Nhân Nhân vốn yếu hơn so với người bình thường, về đến nhà nhanh chóng tắm nước nóng, mẹ Hứa cũng nói nhà bếp nấu một bát nước gừng lớn cho cô uống, lại uống thêm thuốc chống cảm.
Cho dù đầy đủ như vậy, đến tối Hứa Nhân Nhân vẫn bị ốm, ngoại trừ hắt hơi và những triệu chứng cảm lạnh khác, cô còn bị sốt đến 38,7 độ. Bác sĩ gia đình vội vàng đến kê đơn thuốc cho cô.
Buổi tối Hứa Nhân Nhân chỉ ăn một chén cháo nhỏ, sau khi uống thuốc thì mơ màng thiếp đi. Trước khi say giấc, nhớ tới vụ cá cược của mình, để đảm bảo không bị trễ mà bỏ lỡ bài thi ngày mai, cô đặt rất nhiều đồng hồ báo thức xung quanh. Sau khi chắc chắn cô mới yên tâm rơi vào giấc ngủ.
Bị cảm cộng thêm tác dụng của thuốc khiến Hứa Nhân Nhân ngủ vô cùng sâu.
Bảy giờ sáng hôm sau, Hứa Nhân Nhân bị đánh thức bởi một loạt tiếng chuông báo thức.
Đầu nặng trĩu, trên trán còn có miếng dán hạ sốt, chắc là buổi sáng người làm dán lên, nhưng cơ thể vẫn không thoải mái.
Hứa Nhân Nhân tắt báo thức, loạng choạng ngồi dậy.
Âm thanh báo thức khá lớn, mẹ Hứa luôn quan tâm tới tình hình của con gái mau chóng vào phòng. Bác sĩ đo thân nhiệt cho cô, 38 độ, vẫn còn sốt nhẹ, tình trạng đã cải thiện hơn hôm qua nhưng vẫn chưa hoàn toàn hạ sốt.
“Nhân Nhân, hôm nay đừng đến trường nữa, mẹ sẽ nói với giáo viên của con, con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Trong mắt mẹ Hứa, sức khỏe của con gái bà đương nhiên là quan trọng nhất. Đợt thi giữa kỳ này, vắng mặt cũng không sao.
Hứa Nhân Nhân ngồi dậy, “Không được, thành tích lần này rất quan trọng đối với con.”
Sau một giấc ngủ, tuy rằng vẫn có chút mệt mỏi nhưng Hứa Nhân Nhân thấy khá hơn nhiều so với tối qua. Cô chăm chỉ ôn tập lâu như vậy, chỉ còn ba môn thi cuối cùng, bây giờ không thể bỏ con giữa chợ được, như vậy được hời cho Tống Quân quá rồi.
Hứa Nhân Nhân lấy miếng dán hạ sốt trên trán xuống, xoa xoa đầu, sau đó nhấc chăn lên, chuẩn bị đi rửa mặt.
Bởi vì bị sốt, lại nằm trong chăn ngột ngạt cả đêm nên gương mặt Hứa Nhân nhân đỏ bừng lên. Cô nhắm hờ mắt, lông mi vừa dài vừa cong trên mí mắt tạo thành một cái bóng mờ dưới mi mắt, trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.
Trong khoảng thời gian này Hứa Nhân Nhân luôn tập trung ôn tập cho kỳ thi giữa kỳ. Những điều này mẹ Hứa đều biết, tuy rằng lo lắng cho sức khỏe của con gái nhưng cũng không thể ngăn cô đi.
Hứa Nhân Nhân nửa mơ nửa tỉnh đánh răng, mẹ Hứa nhìn con gái một lúc rồi đi ra ngoài, một lúc lâu sau mới trở lại.
“Nhân Nhân, con không cần đến trường nữa.” Mẹ Hứa nói, “Mẹ vừa nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của con, nhà trường sẽ cử giám thị mang bài thi đến đây, con sẽ thi ở nhà.”
Hứa Nhân Nhân hơi bất ngờ, đương nhiên không phải đến trường là tốt nhất. Vì vậy cô hôn lên mặt mẹ Hứa một cái “Con cảm ơn mẹ.”
Chút lo lắng còn lại của mẹ Hứa ngay lập tức được nụ hôn của con gái chữa lành, còn gì quan trọng hơn hạnh phúc của con gái bảo bối của mình đâu.
Tám rưỡi bắt đầu thi, nhà họ Hứa cho tài xế đi đón, 10 phút trước khi thi đã đón được giáo viên giám thị.
Tránh cho người khác dị nghị, toàn bộ quá trình thi của Hứa Nhân Nhân đều được giám sát, hơn nữa trong hai giám thị đến đây còn có một giáo viên nổi tiếng liêm chính.
Vì ngăn cơn buồn ngủ, sau bữa sáng Hứa Nhân Nhân uống chút thuốc Bắc, không uống thuốc cảm. Buổi sáng hôm nay thi Tiếng Anh và Chính trị, buổi chiều thi Địa lý.
Tiếng Anh của Hứa Nhân Nhân rất tốt, dù sao cô cũng sống ở nước ngoài nhiều năm, đề thi nghe và đọc hiểu ở cấp ba đối với cô quả thật rất dễ. Nhưng mà cô đang ốm, lại bị sốt nên đầu óc không còn linh hoạt như trước, cũng không thể tập trung thi như bình thường.
Hứa Nhân Nhân thi xong tiếng Anh còn thừa thời gian, kiểm tra lại thì phát hiện vài lỗi sai do bất cẩn. Hai môn tiếp theo thì không dễ như Tiếng Anh, cô miễn cưỡng làm xong nhưng không có thời gian kiểm tra lại nên Hứa Nhân Nhân vội vàng nộp bài thi.
Sau khi thi xong, cả tinh thần và thể xác của Hứa Nhân Nhân đều buông lỏng, buổi tối lại sốt thêm lần nữa, đến đêm mới nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau thức dậy cơn sốt đã lui, triệu chứng cảm lạnh cũng đỡ hơn nhiều, chỉ là mẹ Hứa vẫn xin nghỉ thêm một ngày để cô ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ, Châu Nguyệt gọi điện thoại cho cô: “Nhân Nhân, nghe nói cậu bị ốm, cậu thế nào rồi?”
“Bị cảm chút thôi.” Hứa Nhân Nhân ôm góc chăn vẫn đang choàng trên người mà mẹ Hứa đưa cho., “Ngày mai có thể đi học rồi.”
“Vậy cậu thì nghỉ ngơi nhiều một chút. Hôm nay không có bài nào đâu. Tan học tớ sẽ đến thăm cậu.”
“Ừ.”
Hai người chưa nói được mấy câu thì bên kia đã vang lên chuông báo vào lớp, Châu Nguyệt đành phải vào lớp.
Hứa Nhân Nhân ở nhà dưỡng bệnh một ngày, bữa trưa, dưới sự răn đe của mẹ Hứa, cô uống hết một chén canh bổ lớn, lại ngủ trưa một giấc. Đến buổi chiều đã cảm thấy sinh khí dồi dào.
Châu Nguyệt vừa tan học đã tới đây ngay, đi cùng cô ấy còn có cả Hoàng Tiêu, hai người gặp nhau ở cổng trường nên cùng nhau đến thăm Hứa Nhân Nhân.
Đúng lúc ba người cũng có chuyện cần nói.
Người làm mang dưa và nước trái cây lên, ba người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm. Lúc đó điện thoại Hứa Nhân Nhân thỉnh thoảng lại rung lên, nhưng vì tiếng cười nói quá lớn nên Hứa Nhân Nhân không phát hiện ra.
Một lúc sau, cửa lần thứ hai bị mở ra, Thẩm Triết xách túi xuất hiện ở cửa.
Anh nhìn vào trong nhà một lượt rồi thay dép lê ở cửa.
Tiếng nói chuyện nhỏ đi trông thấy.
Hoàng Tiêu vốn dĩ hơi sợ Thẩm Triết, cảm giác được ánh mắt Thẩm Triết dừng ở trên người mình, căng thẳng đến mức tay chân cũng không biết để ở đâu. Anh ta nhìn trái nhìn phải, sau đó vội vàng dịch sang bên trái: “Cậu ngồi bên trong đi?”
“Cảm ơn.” Thẩm Triết không khách sáo ngồi vào giữa Hứa Nhân Nhân và Hoàng Tiêu, ngăn cách hai người. Sau đó đặt túi lên trên bàn trà, “Bánh ngọt.”
Hứa Nhân Nhân mở túi, lấy hộp giấy trong túi ra, lúc nhìn thấy bao bì, ánh mắt lập tức sáng lên: “Bánh của Ngự Cảnh phường, loại này siêu ngon đấy!”
Cả Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt đều thích cửa hàng này, bánh của nhà này bên ngoài giòn mỏng, bên trong lại mềm xốp. Nhân bánh được làm từ nhiều loại hoa quả tươi theo mùa. Khi cắn nhẹ, hương vị ngọt ngào đó tan chảy trong miệng, không cần nói cũng biết nó ngon như thế nào.
“Nếu biết anh đến đây, tôi đã nhờ anh mua thêm mấy hộp rồi.” Hứa Nhân Nhân vừa mở bánh vừa tiếc nuối nói.
“Tôi đã gửi tin nhắn cho em rồi.”
“Hả?” Hứa Nhân Nhân lấy điện thoại, nhìn thấy mấy tin nhắn chưa đọc, trong đó có tin nhắn của Thẩm Triết hỏi cô muốn ăn vị gì.
Có lẽ không thấy cô không trả lời nên Thẩm Triết tự chọn vị bánh.
“Anh có thể gọi hỏi tôi mà.” Hứa Nhân Nhân nói.
“Tôi tưởng là em đang ngủ nên không dùng điện thoại.” Anh nhìn cô, nhẹ giọng trách móc: “Là tôi suy nghĩ nhiều.”
Hứa Nhân Nhân cảm thấy trong lời nói của anh có ẩn ý.
Giọng điệu này giống như đang muốn nói, tôi có ý tốt đi rất xa để mua đồ ngọt cho em, tôi lo lắng em đang ngủ nên không gọi điện thoại, em lại ở nhà chuyện trò vui vẻ, trái ôm phải ấp.
Hứa Nhân Nhân sờ mũi, mời mọi người ăn bánh, mời xong, Hứa Nhân Nhân cầm lấy một miếng định ăn, nhưng nghĩ đến công lao chạy ngược xuôi của Thẩm Triết nên cô lại đưa bánh đến gần miệng anh: “Nếm thử một miếng đi?”
Bốn người đang ngồi trên ghế sô pha, khoảng cách giữa Thẩm Triết và Hứa Nhân Nhân vốn dĩ không quá xa, nhờ hành động này khoảng cách hai người lại càng gần hơn.
Đôi mắt Hứa Nhân Nhân trong veo, sáng ngời, đáy mắt là ảnh ngược khuôn mặt anh, Thẩm Triết cảm thấy hô hấp hơi rối loạn.
Miếng bánh đưa tới trước miệng của anh, chỉ cần há miệng là có thể cắn được, có thể còn sẽ chạm tới…
Thẩm Triết đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, anh lùi về phía sau: “Em ăn đi, tôi hơi khát.”
Dù sao cô cũng đã mời rồi, Hứa Nhân Nhân không khách khí bỏ miếng bánh vào miệng mình, hưởng thụ đến nheo cả mắt.
Thẩm Triết rót một ly nước lạnh, một hơi uống hết.
Châu Nguyệt và Hoàng Tiêu chỉ ở lại một lát rồi về, Thẩm Triết ở lại lâu hơn họ một lúc nhưng không ở lại ăn tối, trước bữa tối đã ra về.
Hứa Nhân Nhân ở nhà nghỉ ngơi một ngày, buổi tối ngủ ngon một giấc, hôm sau đi học trở lại.
Vừa thi xong, lại là thứ sáu nên phần lớn mọi người trong phòng học đều không có tinh thần.
Nhưng Hứa Nhân Nhân vừa bước vào lớp học đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Hứa Nhân Nhân vắng học hai ngày, nghe giáo viên nói là bị ốm, nhiều người có quan hệ tốt với Hứa Nhân Nhân đều thật lòng quan tâm cô. Tống Quân lại cho rằng Hứa Nhân Nhân sợ thua cược mất mặt nên tự tìm bậc thang cho mình. Nghĩ như vậy, cô ta càng mong sớm có kết quả thi.
Tuần vừa rồi, Tống Quân nỗ lực chưa từng có, cô ta cảm thấy mình thi rất tốt, top 10 của lớp chắc chắn về tay.
Cô ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt Hứa Nhân Nhân: “Tôi nghe nói cô bị ốm, cô yên tâm, sau này lúc cô làm tùy tùng cho tôi, tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt.”
Hứa Nhân Nhân nhìn đồng hồ: “Bây giờ không phải buổi sáng à? Có người chưa chi đã nằm mơ rồi.”
“Cô…” Tống Quân tức đến mức dậm chân: “Tôi cũng lười nói chuyện với cô, dù sao sự thật sẽ chứng minh tất cả.”
“Chà, hiểu chuyện ghê.”
Tống Quân: “…”
Kết thúc cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ, Tống Quân trở lại chỗ ngồi của mình.
Dù chưa công bố kết quả nhưng giáo viên bộ môn cũng lần lượt chữa đề thi. Sau khi so xong đáp án, Hứa Nhân Nhân tự ước tính điểm của mình, cảm thấy kết quả thi khá tốt. Bây giờ chỉ chờ kết quả thi của Tống Quân ra sao.
Tống Quân cũng tự chấm bài của mình, nhìn thế nào cũng thấy đúng, nếu giáo viên không cho cô ta điểm cao thì chắc chắn có vấn đề, vì vậy nên cô ta ước tính điểm hơi cao. Có điều cô ta cũng cảm thấy điểm tự chấm có thể không chính xác nên cũng không nói ra ngoài, thế nên gián điệp Hứa Nhân Nhân phái tới cũng không hỏi được gì.
Cuối tuần học sinh được nghỉ, giáo viên mang bài về chấm, dùng thời gian cuối tuần để chấm xong hết tất cả bài thi.
Giờ tự học sáng thứ 2, rõ ràng sôi động hơn bao giờ hết.
Bài kiểm tra đã chấm điểm được đặt ở bàn làm việc của giáo viên bộ môn, một số lớp đã bắt đầu công bố kết quả. Mọi người trong lớp chỉ chờ cán bộ đại diện của từng môn nhanh đến, sau đó đến phòng giáo viên nghe ngóng tin tức.
Tống Quân cũng rất sốt ruột, cô ta không thể chờ từng đại diện bộ môn đến gặp giáo viên để xin bài thi, vì vậy, vừa đến lớp không lâu đã nôn nóng đi tìm chủ nhiệm lớp.
Kết quả là hôm nay chủ nhiệm lớp lại đến muộn.
Tống Quân cảm thấy hụt hẫng, giờ tự học buổi sáng cũng không thể tập trung được, chỉ yên tĩnh ngồi chờ chủ nhiệm lớp đến.
Cô Khâu chủ nhiệm lớp bị tắc đường nên đến muộn.
Mặc dù kết quả của từng môn đã được thống kê xong, nhưng xếp hạng trong lớp thì còn phải chờ một lúc nữa mới được thông báo.
Hết giờ tự học buổi sáng, cuối cùng giáo viên chủ nhiệm cùng với ủy viên học tập của lớp cũng thống kê xong.
Ủy viên học tập cầm danh sách xếp hạng vào lớp, Tống Quân là người đầu tiên vọt lên.
Cô ta nhìn từ trên xuống dưới, thấy tên của mình ở vị trí thứ mười, Hứa Nhân Nhân theo sát ở vị trí thứ 11.
“Ha ha ha…” Tống Quân cầm danh sách xếp hạng lớp cười đắc ý: “Hứa Nhân Nhân, tôi xếp hạng 10, cô xếp thứ 11, cô thua rồi.”
Hứa Nhân Nhân đi lên phía trước, cầm lấy danh sách xếp hạng. Trên danh sách xếp hạng, Tống Quân xếp thứ 10, cô theo sát phía sau, thấp hơn Tống Quân 2 điểm, so với điểm ước tính trước thì thấp hơn 10 điểm.
Chênh lệch lớn như vậy sao?
Xem được bảng thành tích nên Tống Quân vui đến muốn điên rồi.
Cô ta biết chắc kế hoạch này vô cùng hoàn hảo, không có kẽ hở, khiến Hứa Nhân Nhân cam tâm tình nguyện làm tùy tùng một tháng, tại sao cô ta lại cơ trí như vậy chứ?
Cô ta giả vờ ho khụ khụ, quyết định lập kế hoạch trước cho bản thân.
Việc Hứa Nhân Nhân làm tùy tùng, đương nhiên sẽ khác với những người khác. Nếu bắt nạt tàn nhẫn quá khiến Hứa Nhân Nhân bỏ gánh không làm nữa thì đi tong. Cho nên quan trọng là phải nắm chắc được lợi thế này, tránh điểm mấu chốt của Hứa Nhân Nhân, khiến cô thực hiện lời hứa.
Tống Quân lên kế hoạch trong hai tiết học, giờ nghỉ sau tiết thứ 2, rốt cuộc không nhịn được, bắt đầu sai khiến Hứa Nhân Nhân: “Cô, đi đến canteen mua cho tôi ly trà sữa.”
Có chơi có chịu.
Hứa Nhân Nhân đứng lên: “Vị gì?”
Ánh mắt cô liếc qua điện thoại của Tống Quân.
Bây giờ cô chỉ có suy nghĩ làm sao để lấy được video trong điện thoại Tống Quân. Vốn tưởng cô nghĩ mình chắc chắn thắng, cho nên không nghĩ đến dùng vũ lực, hay là cướp? Đe dọa? Hay là dụ dỗ?
“Vị Chocolate, mua hai ly, phải nóng.” Tống Quân cao ngạo nói.
Châu Nguyệt giữ cô lại: “Cậu thật sự muốn đi à.”
Hứa Nhân Nhân gật đầu, vỗ vai Châu Nguyệt trấn an: “Không sao, mua ly trà sữa mà thôi, tớ cũng muốn uống, cậu muốn uống không?”
“Tớ đi cùng cậu.”
Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt cùng nhau ra khỏi lớp, thấy vậy Tống Quân chạy ngay ra cửa, dõi theo hai người. Sau đó lại chạy đến hành lang nhìn xung quanh, thấy Hứa Nhân Nhân thật sự đi rồi, mới trở về chỗ ngồi, ngồi trên ghế, cảm thấy đã đạt được đỉnh cao của nhân sinh rồi.
Hai tùy tùng của cô ta lập tức chạy đến nịnh nọt.
Tống Quân nghe hai người họ nịnh nọt đến vui vẻ, nghĩ lại một chút rồi bỏ thêm biểu tượng “phóng đại” vào trong kế hoạch của mình.
Khi Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt mua trà sữa trở về thì ở cửa gặp ủy viên đại diện môn Toán đang vào lớp phát bài thi toán học giữa kỳ.
“Hứa Nhân Nhân, của cậu.” Đại diện môn Toán đưa bài thi cho Hứa Nhân Nhân.
Hứa Nhân Nhân nhận lấy.
Lần thi này, cô cảm thấy mình thi toán khá tốt, có một bài tập lớn là Thẩm Triết đã dạy cô làm, nhưng kết quả lại thấp hơn cô nghĩ 10 điểm.
Hứa Nhân Nhân mở bài thi của mình ra, muốn xem lỗi sai ở đâu, sau đó phát hiện câu hỏi mà Thẩm Triết đã dạy cô làm bị gạch chéo một vết lớn.
Bài thi đã được giáo viên chữa qua từ thứ 6 tuần trước, đáp án cũng đúng, tại sao lại bị gạch sai rồi?
Hứa Nhân Nhân bỏ túi trà sữa xuống, chỉ tay vào bài tập lớn: “Câu này của tôi bị chấm sai rồi.”
“Sao cơ?” Đại diện môn Toán đi tới.
Hứa Nhân Nhân giơ bài thi cho cậu ta xem: “Đáp án câu hỏi lớn của tôi rõ ràng đã đúng, nhưng lại không được điểm nào.”
Đại diện môn Toán cầm đáp án tới, đáp án cuối cùng đúng nhưng cách giải không giống nhau, một đề toán có nhiều cách giải là chuyện bình thường.
“Để tôi đi hỏi giáo viên.”
“Tôi đi cùng với cậu.”
Hứa Nhân Nhân đặt ly trà sữa lên bàn của mình, thấy Tống Quân nhìn qua thì lấy hai ly trà sữa trong túi ra đưa cho cô ta, cười nói: “Mặc dù chưa phân thắng thua, nhưng mà tôi vẫn mời cô hai ly trà sữa này, đừng ngại.”
Tống Quân: “…”
Cô ta cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Tôi cũng phải đi.”
Ba người khí thế cuồn cuộn đi tìm giáo viên môn toán.
Bài thi vừa được trả lại, thời gian ngắn như vậy, Hứa Nhân Nhân thậm chí chưa chạm vào bút, căn bản không có thời gian sửa đáp án. Giáo viên toán đeo kính lên, xem xét quá trình làm bài của cô một cách cẩn thận, rất hứng thú: “Cách giải này rất tuyệt, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?”
Ông ấy vỗ đùi: “Cách giải này tốt hơn đáp án nhiều, bài này làm đúng rồi, chắc là giáo viên chấm thi chưa xem kỹ bài của em nên chấm nhầm rồi.”
Thường giáo viên chấm thi đều không chấm bài của lớp mình dạy, bài thi của Hứa Nhân Nhân cũng không phải do ông ấy chấm. Ngay lập tức thầy giáo chấm lại bài thi rồi cộng điểm cho Hứa Nhân Nhân.
Câu hỏi này tổng cộng 12 điểm, như vậy, Hứa Nhân Nhân nhiều hơn Tống Quân 10 điểm.
Đại diện môn Toán sửa lại điểm của Hứa Nhân Nhân, thứ tự xếp hạng ở lớp cũng thay đổi, Hứa Nhân Nhân tăng từ hạng 11 lên hạng 8.
Hứa Nhân Nhân cầm danh sách xếp hạng mới của lớp đi vào, nói với Tống Quân: “Đã nhường rồi.”
“Hừ.” Tống Quân tức giận dậm chân.
Cô ta lục lại tất cả bài kiểm tra của mình, cố gắng tìm ra chỗ chấm sai. Nhưng thật không may, những việc như chấm sai không phải lúc nào cũng xảy ra, cuối cùng Tống Quân cũng không thể tìm ra lỗi sai nào để cộng thêm điểm.
Tất cả bài thi đã được phát xong, đáp án cũng đã được phát xuống dưới, Tống Quân đã không còn cơ hội thay đổi kết quả.
Tống Quân hung hăng uống một ngụm trà sữa thì bị sặc.
Hứa Nhân nhân đi đến trước mặt cô ta: “Tôi không yêu cầu cô làm gì khác, cô chỉ cần đưa video cho tôi là được.”
“Có chơi có chịu, cô tưởng tôi là người lật lọng chắc.”
Hai người add Wechat, Tống Quân gửi video cho Hứa Nhân Nhân, ngay sau đó lên diễn đàn, định đăng video lên.
Thấy cô ta mãi vẫn chưa nói đến trọng điểm, Hứa Nhân Nhân cầm lấy điện thoại của cô ta: “Để tôi đăng cho.”
Vài phút sau, một bài đăng có tiêu đề “Cạnh tranh vị trí trưởng nhóm dàn nhạc, Lưu Tư nhiều lần hãm hại người khác” nhanh chóng được phát ra.
Nội dung chính của bài đăng là quá trình Lưu Tư cấu kết với Thần Lộ hãm hại Hứa Nhân Nhân như thế nào trong lễ hội âm nhạc. Sau đó còn có video đính kèm và hình ảnh bàn tay của Hứa Nhân Nhân quấn đầy băng gạc đã chụp trước đó.
Nhờ có Thẩm Triết mà ngày đó tay của Hứa Nhân nhân được băng bó rất khoa trương, rất nhiều người đều nhìn thấy. Lúc đó trên diễn đàn còn có người hỏi tay cô bị làm sao, bây giờ cuối cùng đã có cơ hội sử dụng hình ảnh này.
Hứa Nhân Nhân đăng bài xong, trả điện thoại cho Tống Quân.
Tống Quân muốn liên lạc với đám tùy tùng của cô ta để ủng hộ bài viết, Hứa Nhân Nhân lại nói: “Không cần phiền phức như vậy, bây giờ cô đứng trên bục giảng nói là ‘con cưng’ của lớp bị học sinh lớp khác bắt nạt, là bạn học cùng lớp tất nhiên phải đồng tâm hiệp lực ủng hộ bài viết, chống lại phần tử bạo lực bên ngoài.”
Tống Quân cạn lời liếc cô một cái: “Cô? Con cưng? Không biết xấu hổ.”
Tuy nói vậy, nhưng Tống Quân cũng đứng lên, cầm lấy bút lông gõ lên bảng đen một cái: “Mọi người trật tự, tôi có chuyện quan trọng cần thông báo.”
Giọng Tống Quân rất lớn, cả đám đều ngừng nói chuyện nhìn cô ta.
“Hẳn là mọi người đều nhớ lễ hội âm nhạc chứ, “Bên hồ Baikal” của bạn Hứa Nhân Nhân đã mang về cho lớp ta không ít giải thưởng.”
Khen Hứa Nhân Nhân, Tống Quân cảm thấy không tự nhiên lắm, “Nhưng Thần Lộ của lớp 11-8, và cả Lưu Tư của lớp 12-7, ngày hôm đó đã đẩy bạn Hứa Nhân Nhân của lớp ta từ cầu thang ngã xuống khiến tay cậu ấy bị thương không thể lên sân khấu được. Đây rõ ràng là nhắm vào lớp 11-1 chúng ta, có phải là đang coi thường chúng ta đúng không? Tôi đã đăng bài lên diễn đàn, nếu là người của lớp 11-1 thì nhanh chia sẻ bài viết đi. Người của lớp 11-1 chỉ có lớp 11-1 mới được bắt nạt, tuyệt đối không không cho phép lớp khác đụng chạm. Chúng ta phải cho cả Hoành Âm này không ai không biết hành vi độc ác của hai người kia.”
Sau khi nói xong, Tống Quân viết tiêu đề bài đăng lên bảng.
Hứa Nhân Nhân ở lớp học vốn được mọi người yêu mến, lại có drama để hóng, bài đăng nhanh chóng được yêu thích và trở thành bài đăng hot.
Mọi người đều đã chứng kiến sự thể hiện của Hứa Nhân Nhân trong lễ hội âm nhạc, không chỉ giành vinh quang cho bản thân mà còn cho cả trường học. Hơn nữa Hứa Nhân Nhân còn trong một đêm trở thành hoa khôi học đường, như vậy, có thể thấy một màn trình diễn này đối với Hứa Nhân Nhân quan trọng như thế nào.
Mà mục đích của đám người Lưu Tư chính là phá hư màn trình diễn của Hứa Nhân Nhân, chỉ cần cô không trình diễn tiết mục đó thì dù cô có trở thành trưởng nhóm violin của dàn nhạc, mọi người sẽ chỉ cảm thấy cái danh trưởng nhóm của cô không rõ ràng, danh bất chính ngôn bất thuận.
Bài đăng tường thuật rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, như một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, những người vốn bất mãn với Lưu Tư và Thần Lộ cũng ra mặt và đăng tin.
Mãi cho đến giờ học, mọi người vẫn chưa đã thèm, một đám không nhịn được nghịch điện thoại trong ngăn bàn.
Tống Quân cũng thực hiện lời hứa của mình, đăng bài xong, lập tức tố cáo chuyện này với trường học.
Hứa Nhân Nhân giữ vững hình ảnh của người bị hại, tâm trạng buồn bã, trông vừa yếu ớt, vừa đáng thương, bất lực.
Hết chương 31!