Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Chương 14




Edit: Nha Đam

Beta: Han, Maria



“Cô đang nói nhảm gì vậy?” Lưu Tư kích động đứng lên.

Thẩm Triết gõ gõ: “Chờ bàn luận xong về nhạc hội thì hai người có thể trực tiếp PK. Hai người coi đây là đâu, chợ bán thức ăn à?”

Tất cả mọi người đều phải nghe lời của Thẩm Triết, cho nên Lưu Tư lại phải ngồi xuống.

Mặc dù cuộc thảo luận vẫn đang diễn ra, nhưng suy nghĩ của mọi người đều đổ dồn về Hứa Nhân Nhân và Lưu Tư nên tiến độ của cuộc thảo luận sau đó diễn ra nhanh hơn rất nhiều.

Khi mọi vấn đề cơ bản đã được quyết định xong, Giang Nghị nóng lòng đứng lên: “Đã lâu không có người PK đàn, như vậy đi, những người còn lại như chúng ta hãy làm giám khảo. Hai người tự chọn bản nhạc, PK mấy trận thắng là do hai người quyết định.”

“Một trận là được rồi.” Lưu Tư đứng lên, cao ngạo nhìn Hứa Nhân Nhân: “Cô chọn bài đi.”

“Được.” Hứa Nhân Nhân đồng ý: “Bản nhạc vừa rồi chị chơi khi tôi bước vào đấy, Hồ Baikal.”

“Cô chắc chứ?” Giọng Lưu Tư nâng cao độ.

Bản nhạc này được tạo ra bởi một nghệ sĩ đàn violin người Pháp nổi tiếng mấy năm trước, nổi tiếng với giai điệu đẹp và kỹ thuật mạnh mẽ, có thể nói không phải một nghệ sĩ đàn violin có kiến ​​thức vững chắc nào cũng có thể chơi được. Cô ta mới chỉ học đoạn ngắn đầu tiên, không chắc đoạn cao trào ở giữa có thể kéo mà không mắc lỗi, hôm nay cô ta cố tình kéo đoạn ngắn là vì cho những người khác xem.

Tuy nhiên, cô ta không tin rằng Hứa Nhân Nhân có thể đàn được bài này.

Không chỉ Lưu Tư, người khác cũng nghĩ Hứa Nhân Nhân bị điên rồi. Có thể kéo “Hồ Baikal” một cách hoàn hảo thì còn đến Hoành Âm học làm gì, có thể trực tiếp đi biểu diễn độc tấu là được rồi đó, cô không nói đùa đấy chứ.

Thậm chí Giang Nghị còn lo lắng nhìn Hứa Nhân Nhân, cố gắng thuyết phục cô đổi sang một bản nhạc đơn giản, nhưng Hứa Nhân Nhân từ chối.

Trong số những người có mặt, chỉ có vẻ mặt của Thẩm Triết là không thay đổi, không biết là do anh quá tin tưởng vào Hứa Nhân Nhân hay là mặc cô gây họa nữa.

Khi người khác thấy Thẩm Triết không nói gì, dù trong đầu có suy nghĩ gì cũng chỉ dám than thở trong lòng, không nói ra.

Hứa Nhân Nhân lấy cây đàn violin của cô ra và bắt đầu chỉnh âm.

Nếu Lưu Tư tự chỉ định bài hát, có lẽ cô cũng sẽ sợ một chút. Mặc dù hầu hết các bản nhạc của hai thế giới đều giống nhau, nhưng cũng có rất nhiều bản nhạc thuộc về thế giới này. Nếu Lưu Tư chỉ định một bài mà cô chưa từng nghe qua để kiểm tra kỹ năng của mình thì cô sẽ phải vừa làm quen với bản nhạc vừa kéo đàn, khả năng mắc sai lầm rất cao. Nhưng tác phẩm này lại có ở cả hai thế giới, Hứa Nhân Nhân đã chơi nó ở thế giới trước nên không thể mắc sai lầm.

Hứa Nhân Nhân chỉnh âm, thấy Lưu Tư vẫn còn đang chần chừ, không nói gì, trực tiếp kéo đàn violin.

Từ khi còn nhỏ, Hứa Nhân Nhân rất nghiêm khắc với bản thân. Lúc đầu, bạn cùng bàn của cô luôn phàn nàn với cô rằng bố mẹ cô ấy quá nghiêm khắc với cô ấy. Vào lúc đó, sự nghiệp của bố Hứa đang ở thời điểm quan trọng nhất, bố mẹ của Hứa Nhân Nhân đã từng có hai năm mở rộng lãnh thổ thương mại ra nước ngoài, họ không còn cách nào khác ngoài việc bớt thời gian trở về thăm cô rồi mấy ngày sau liền rời đi.

Hứa Nhân Nhân căn bản rất ít khi nhìn thấy bố mẹ mình, cô đã nói dối và phàn nàn về sự kiểm soát chặt chẽ của bố mẹ với bạn cùng bàn, thậm chí còn nói những điều phóng đại hơn, chẳng hạn như không cho cô ăn nếu không luyện tập đàn violin tốt, mỗi ngày phải học bao nhiêu từ mới… Ngày nào bạn ngồi cùng bàn nghe thấy cũng sững sờ, thấy Hứa Nhân Nhân còn thảm hại hơn mình nên cô ấy cũng không phàn nàn gì nữa.

Mà Hứa Nhân Nhân cũng bắt đầu tưởng tượng ra cảnh ngày ngày bố mẹ đều quản cô, ngày ngày cô đều tự đặt ra nhiệm vụ cho mình, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ dùng giọng điệu của bố mẹ trách mắng bản thân, một mình cô đóng vai ba người.

Trong đó cũng ngầm có suy nghĩ về việc muốn trở nên thật xuất sắc để thu hút sự chú ý của bố mẹ.

Bây giờ nhớ lại cảm thấy bản thân thật trẻ con, nhưng đó chính là trò chơi mà thời thơ ấu cô thích nhất.

Nhờ phúc của trước kia, giờ đây cô có thể nhắm mắt kéo bản nhạc “Bên hồ Baikal”, giống như trước đây cô luôn nhắm mắt lại vậy.

Những ngón tay của Hứa Nhân Nhân tiếp tục thay đổi thành tư thế phức tạp đến khó tin, những nốt nhạc tuyệt đẹp đan xen và va chạm vào nhau trong tầm tay cô, hội tụ thành một bản nhạc cực kỳ mạch lạc, lao về phía mọi người.

Các kỹ năng ma thuật của “Bên hồ Baikal” được thể hiện trong tầm tay của cô. Hứa Nhân Nhân ngồi trên ghế, tư thế của cô luôn rất tốt, với dáng người thẳng và chiếc cổ thon dài, cô giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.

Khi cô kéo xong, trong phòng không có âm thanh gì trong vài giây, dường như mọi người đều mất khả năng nói chuyện. Cho đến khi Thẩm Triết vỗ tay trước, sau đó là những tràng pháo tay liên tục.

“Đến lượt chị.” Hứa Nhân Nhân đặt đàn xuống, nâng cằm nhìn về phía Lưu Tư.

Sắc mặt Lưu Tư tái nhợt, cô ta vốn dĩ muốn làm Hứa Nhân Nhân mất mặt, nhưng không ngờ cô lại có thể hoàn thành bản nhạc đó, hơn nữa lại có thể biểu diễn một cách hoàn hảo.

Sao có thể được!

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Hứa Nhân Nhân, cố muốn nói nhưng cổ họng như mắc kẹt thứ gì đó, không nói được thành lời.

Những người khác cũng nghe theo lời Hứa Nhân Nhân phục hồi lại tinh thần từ bản nhạc vừa rồi, quay lại nhìn Lưu Tư.

Bọn họ biết trình độ của Lưu Tư, tuy rằng cô ta còn chưa bắt đầu nhưng xem ra kết quả đã định.



Lưu Tư tất nhiên cảm nhận được ánh mắt của những người khác, sắc mặt tái nhợt, thậm chí tay bắt đầu hơi run, cuối cùng chỉ có thể căng da đầu, dựng đàn violin lên, nhìn nhạc phổ rồi kéo đàn.

Trước đây cô ta thích nhất là chơi đàn violin trước mặt mọi người bởi vì cô ta có thể nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của người khác. Trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cô ta càng ngày càng kiêu ngạo, cũng bắt đầu trở nên không kiêng nể gì trong câu lạc bộ.

Lần đầu tiên cô ta cảm thấy chơi violin là một điều đau khổ như vậy.

Lưu Tư cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng càng nghĩ đến chuyện này, đầu óc cô ta càng rối bời, vốn dĩ có thể kéo đúng nhưng lại bắt đầu liên tiếp phạm lỗi sai.

Tiếng đàn đột ngột dừng lại, Lưu Tư tức giận ném cây đàn violin quý giá nhất của mình sang một bên rồi lao ra ngoài.

Những người khác nhìn nhau nhưng đều ngồi yên, cuối cùng Mạnh Hoà đứng dậy đuổi theo Lưu Tư.

“Tôi thắng rồi?” Hứa Nhân Nhân phá vỡ sự im lặng trong phòng.

“Đương nhiên, Nhân Nhân, em giấu tài thật nha.” Giang Nghị rất phấn khởi nói.

“Kể từ bây giờ, trưởng nhóm violin sẽ là Hứa Nhân Nhân, mọi người không có ý kiến gì chứ.” Thẩm Triết hỏi.

Những người khác đều lắc đầu.

Lưu Tư và Mạnh Hòa đi ra ngoài đều không ảnh hưởng đến những người khác, mọi người đều chúc mừng Hứa Nhân Nhân.

“Nhân Nhân, cây đàn violin của cậu là do Antony làm ra!” Ai đó đã nhìn thấy logo trên cây đàn violin của Hứa Nhân Nhân và nhận ra nó.

Hứa Nhân Nhân gật đầu: “Là anh trai tặng cho tớ.”

“Cậu thật là hạnh phúc.”

Người chơi violin, ai mà lại không muốn có một chiếc violin do Antony làm ra, nhưng Antony đã ngừng nhận đơn, giá cả lại rất đắt, không phải phụ huynh nào cũng sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền để mua cho họ.

Mọi người vây quanh Hứa Nhân Nhân, bắt đầu bàn tán về cây đàn violin của cô, Hứa Nhân Nhân cũng ngay lập tức bị cuốn vào.

“Nhân Nhân, đến lúc độc tấu thì em cũng kéo bản nhạc “Bên hồ Baikal” đi, chắc chắn sẽ khiến mọi người ngạc nhiên.” Giang Nghị đề nghị.

Những người khác cũng bắt đầu phụ hoa.

“Được, nó cũng giúp em tiết kiệm thời gian trong việc lựa chọn bài hát.”



Hứa Nhân Nhân bị một đám người vây quanh, bất kể người khác hỏi gì, cô cũng có thể trả lời trôi chảy, thỉnh thoảng còn pha trò cười đùa vui vẻ. Cô sinh ra đã có đôi mắt sáng ngời, cho dù luôn bị đồn là một con ma ốm nhưng khi thật sự nhìn thấy cô thì chỉ nhớ đến đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng cùng với khuôn mặt kiêu ngạo của cô.

Thẩm Triết bước tới: “Rảnh rỗi như vậy thì em đi luyện đàn đi.”

“Không phải anh cũng rảnh rỗi à?” Hứa Nhân Nhân nói.

Những người khác lần lượt giơ ngón tay cái với Hứa Nhân Nhân.

Thẩm Triết đã làm mưa làm gió ở trong dàn nhạc nhiều năm rồi, chưa từng có người dám đả kích anh, đúng là vợ chồng chưa cưới có khác.

Họ sợ gặp họa nên nhanh chóng giơ ngón tay cái lên xong rồi nhanh chóng rời đi.

Chẳng mấy chốc trong phòng họp chỉ có hai người bọn họ.

Hứa Nhân Nhân sờ mũi đứng lên: “Tài xế đang đợi tôi, tôi phải đi về đây.”

“Ừ.” Thẩm Triết cầm đồ của mình: “Không phiền cho tôi đi nhờ xe chứ.”


“Tùy anh.”

Đến cổng trường, chú Trần tài xế kính cẩn mở cửa cho hai người họ, Hứa Nhân Nhân bước vào, Thẩm Triết đi vào từ phía bên kia.

Hứa Nhân Nhân liếc nhìn Thẩm Triết, lấy ra tư thế chủ nhân, ngẩng đầu rộng lượng nói: “Đưa đàn anh về nhà trước.”

“Tiểu thư không biết ạ?” Tài xế vui vẻ nói: “Buổi tối hai nhà sẽ ăn tối ở khách sạn Cảnh Dương, chú đến đón hai người cùng đến đó.”

Hứa Nhân Nhân mở điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn mà mẹ cô gửi cho cô 20 phút trước, lúc đó cô đang tranh cãi với Lưu Tư nên không để ý tin nhắn.

“Ồ.” Hứa Nhân Nhân đặt điện thoại xuống, liếc nhìn Thẩm Triết: “Thảo nào…”

Thảo nào Thẩm Triết đột nhiên lên cơn co giật muốn ngồi chung xe với cô, dù sao cũng không thể do nhà họ Thẩm không đủ tiền đổ xăng cho anh được.



Hứa Nhân Nhân nén tâm tư của mình xuống, chỉnh lại quần áo, lấy gương nhỏ ra rồi buộc tóc đuôi ngựa, vuốt tóc mái một chút, sau đó nở một nụ cười dễ thương… Ừm, tràn đầy sức sống, dáng vẻ cô gái nhỏ đáng yêu được người lớn yêu thích ra đời.

Thẩm Triết ở bên cạnh im lặng quan sát, cuối cùng cũng hiểu được một chút tại sao Hứa Nhân Nhân lại là con gái ruột mà anh lại chỉ là nhặt được: tỏ vẻ dễ thương một cách đáng xấu hổ.

Nửa giờ sau, tài xế dừng xe ở cổng khách sạn Cảnh Dương.

Cảnh Dương là khách sạn năm sao hàng đầu ở Lâm Thành, lúc khai trương đã chiếm trọn trang đầu của báo chí. Mặc dù bây giờ đã bị ảnh hưởng bởi nhiều tập đoàn cũng mở khách sạn, Cảnh Dương vẫn là một khách sạn lâu đời, vẫn luôn giữ được một cảm giác khác biệt trong lòng người dân Lâm Thành.

Hứa Nhân Nhân và Thẩm Triết cùng nhau xuống xe, sánh đôi đi vào trong.

Người phục vụ thấy họ đi vào, họ chưa kịp báo tên đã nhiệt tình đi tới, dẫn họ đến cửa phòng, mở cửa cho họ.

Trong phòng, người lớn của hai nhà đã đến rồi, Hứa Tu Ninh đi công tác nên không đến được, đang ngồi đợi hai người họ tới.

Hứa Nhân Nhân lộ ra nụ cười ngoan ngoãn thương hiệu chào mọi người, ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.

Bố Hứa và bố Thẩm cùng tham gia cùng một sự kiện vào chiều nay, sau khi sự kiện đó kết thúc, nghĩ rằng họ đã lâu không tụ tập nên gọi người nhà cùng nhau dùng bữa.

“Nhân Nhân, mấy ngày nay cháu ở trường thế nào?” Bố Thẩm quan tâm hỏi.

Hứa Nhân Nhân đặt cốc nước trái cây xuống: “Trường học rất tốt, các bạn trong lớp cũng rất tốt, học ở trường rất vui ạ.”

“Vậy thì tốt.” Bố Thẩm cười nói: “Nếu cháu gặp bất kì vấn đề gì ở trường thì hãy đi tìm Thẩm Triết, thằng bé hơn cháu một tuổi, sẽ chăm sóc cháu tốt.”

Hứa Nhân Nhân nhìn Thẩm Triết ở đối diện, híp mắt cười hỏi: “Có thể không ạ?”

Thẩm Triết: “…Có thể.”

Hứa Nhân Nhân ra vẻ hồn nhiên nói: “Vậy thì làm phiền đàn anh rồi.”

Thẩm Triết nổi da gà.

Hứa Nhân Nhân rất vui.

Cô thích nhất là nhìn Thẩm Triết bị cô gây khó dễ nhưng vẫn phải làm bộ cam chịu.

Trong bữa cơm chủ yếu là người lớn nói chuyện, còn Hứa Nhân Nhân và Thẩm Triết thì vùi đầu vào ăn cơm.

Sau khi hai người ăn xong, người lớn mới bắt đầu ăn.

Bố Thẩm nói: “Thẩm Triết, đưa Nhân Nhân đi dạo một vòng đi, không phải bên cạnh có trung tâm thương mại đấy à? Hai đứa có thể đi dạo.”

Thẩm Triết không muốn ở đây nghe người lớn nói chuyện không biết đâu là bờ bến, đứng dậy, Hứa Nhân Nhân cũng đi theo sau.

Khi ra ngoài, Hứa Nhân Nhân phàn nàn: “Trời nóng quá, tôi muốn ăn kem, dưa hấu, bingsu coca…”

“Bên cạnh có.”

Hai người vào trung tâm thương mại gần đó, Thẩm Triết đi mua đồ uống lạnh, nhìn thấy kem định hỏi Hứa Nhân Nhân muốn ăn vị gì, sau khi nhìn lại thì phát hiện Hứa Nhân Nhân bị cửa hàng gấu bông bên cạnh thu hút, đã bước vào cửa hàng gấu bông.

Thôi bỏ đi.

Anh chỉ vào một vị ở giữa: “Matcha.”

Thẩm Triết cầm kem đi vào tìm cô, mắt Hứa Nhân Nhân sáng lên: “Oa, tôi thích nhất là vị matcha.”

Thè lưỡi ra liếm một cái, Hứa Nhân Nhân nghi ngờ nhìn Thẩm Triết: “Này, làm sao anh biết tôi thích vị này? Không phải là anh bí mật đi điều tra đấy chứ.”

Thẩm Triết cười nhẹ, đột nhiên duỗi tay ra, dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng véo mặt cô.

“Này, anh làm gì vậy…” Mặt bị véo, Hứa Nhân Nhân nói không rõ lời, nghĩ trong lòng không phải là Thẩm Triết muốn ra tay với cô đấy chứ, nhưng tay trái của cô đang cầm kem, tay phải thì cầm gấu bông…

“Nhìn xem mặt của em có dày không…” Thẩm Triết buông tay: “Hừm, xem ra không phải chỉ có người mặt dày mới tự luyến như vậy.”



Lời tác giả:

Đây không phải là nhây đâu, là nước mắt chảy ròng khi theo đuổi vợ sau này đó.