Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Chương 11




Edit: Nha Đam

Beta: Han, Maria



Bình thường người của hội học sinh sẽ không tự tiện ghi tên vào danh sách, nhưng nếu đã bị ghi tên thì chắc chắn phải dọn dẹp vệ sinh. Nếu là trường hợp nghiêm trọng còn phải đến văn phòng giáo viên viết bản kiểm điểm.

Hứa Nhân Nhân đã chuẩn bị tốt tinh thần dọn dẹp vệ sinh sau khi học xong, tiện tay viết điều 12345 lên giấy, dự định báo đáp Thẩm Triết thật tốt nhưng cuối cùng danh sách được gửi đến lại không có tên của Hứa Nhân Nhân ở trên đó.

Xem như anh còn có chút lương tâm.

Hứa Nhân Nhân thấy hơi tiếc khi phải gạch bỏ điều 12345 đó.

Nhưng chuyện này đã hoàn toàn thổi bùng tinh thần chiến đấu vào hội học sinh của Hứa Nhân Nhân. Không có lý do gì để Thẩm Triết có thể ức hiếp cô như vậy mà cô không thể ức hiếp lại.

Hơn nữa, nếu một ngày nào đó Thần Lộ cũng vào hội học sinh, chẳng phải cô sẽ càng bị động hơn à.

Hứa Nhân Nhân cố nhớ lại cốt truyện xem liệu Thần Lộ có vào hội học sinh không, nhưng không thể nhớ ra được.

Không còn cách nào khác ngoài việc phải đề phòng trước, ra tay trước thì sẽ chiếm được ưu thế.

“Tớ muốn gia nhập hội học sinh.” Vừa bước vào phòng học, Hứa Nhân Nhân đã thông báo quyết định của mình với Châu Nguyệt.

“Hả? Cậu bị cái gì kích thích thế?”

“Không bị gì kích thích cả.” Hứa Nhân Nhân cảm thấy mình vừa lý trí lại bình tĩnh: “Nguyệt Nguyệt, làm cách nào mới có thể vào hội học sinh vậy?”

“Hội học sinh theo chế độ đề cử, cậu có thể tìm giáo viên hoặc một thành viên của hội học sinh đề cử để nhận giấy giới thiệu, sau đó thì tranh cử.”

“Tớ sẽ tìm chủ nhiệm lớp.” Hứa Nhân Nhân đứng dậy ngay lập tức, còn chưa đứng thẳng đã bị Châu Nguyệt kéo lại.

“Cậu đừng có mà làm trò nữa. Danh sách giới thiệu của các thầy cô khối 11 không nhiều lắm. Cô Khâu đã nói danh sách giới thiệu sẽ dựa vào xếp hạng thành tích từ lâu rồi, cậu không có thành tích gì thì lấy đâu ra giấy giới thiệu.”

“Vậy thì còn ai có thể?”

“Thẩm Triết này, Giang Nghị này, cậu tìm bọn họ không phải tiện hơn à.”

Hứa Nhân Nhân nghĩ đến hôm qua cô mới tặng cho Giang Nghị một hộp bánh ngọt, vì vậy sau giờ học cô lập tức tung ta tung tăng đi tìm Giang Nghị.

Trước lạ sau quen, lần này Hứa Nhân Nhân không cần người chỉ đường đến đấy nữa, chạy đến rất thuận lợi.

Hứa Nhân Nhân vẫn đang ở bên kia hành lang đã có người ở cửa sổ mật báo: “Thẩm Triết, Hứa Nhân Nhân đến rồi.”

“Mấy ngày nay đàn em rất chăm chỉ chạy tới đây nha.” Giang Nghị ngồi trước Thẩm Triết, quay đầu lại: “Thẩm Triết, để đàn em chạy tới không tốt lắm đâu, cậu nên chủ động đi tìm em ấy thì mới đúng.”

Thẩm Triết chậm rãi thu dọn đồ đạc trên bàn, đứng dậy đi ra cửa, tình cờ gặp Hứa Nhân Nhân.

“Giang Nghị có ở đây không? Gọi anh ấy giúp tôi.” Hứa Nhân Nhân nói.

Thẩm Triết sửng sốt, nhìn cô thật sâu, sau đó lại trở về: “Giang Nghị, tìm cậu.”

“Tìm tớ?” Giang Nghị sợ hãi mặt mày tái mét đứng lên ngay rồi liếc Thẩm Triết, anh ta luôn cảm thấy mình sắp sửa xuất hiện trong danh sách ám sát của anh.

Hứa Nhân Nhân nói rõ ý đồ của mình, Giang Nghị xin lỗi: “Số người trong danh sách giới thiệu của anh đã đủ rồi, xin lỗi em nhé. Còn chưa đến khai giảng bọn họ đã đến tìm anh rồi.”

Cuộc bầu cử của hội học sinh diễn ra vào tuần đầu tiên của năm học nên ai có ý nghĩ này thì sáng sớm hôm sau sẽ tìm người xin giấy giới thiệu, Hứa Nhân Nhân thật sự là tính quá muộn.



“Nhưng Thẩm Triết chắc chắn có, để anh gọi cậu ấy giúp em.” Giang Nghị nóng lòng muốn cứu mạng mình nên đã nhanh chóng gọi Thẩm Triết trước khi Hứa Nhân Nhân ngăn mình lại.

Thẩm Triết ngước mắt: “Gọi tôi làm gì? Muốn tôi quạt gió cho hai người hay gì?”

Giang Nghị: “…”

Trước khi Hứa Nhân Nhân rời đi, cuối cùng Thẩm Triết cũng bước ra ngoài, anh không lên tiếng, đợi Hứa Nhân Nhân lên tiếng trước.

Hứa Nhân Nhân chột dạ nói: “Ừm, anh có giấy giới thiệu của Hội học sinh đúng không?”

“Không khéo, có.”

Hứa Nhân Nhân vốn nghĩ mình sẽ bị trêu chọc, nhưng khi nghe được chữ cuối cùng thì ngay lập tức nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh.

Thẩm Triết bị ánh mắt mong đợi của cô nhìn đến mức phải nhìn sang chỗ khác: “Nếu em muốn, sau khi tan học đợi tôi ở phòng hòa nhạc.”

Hứa Nhân Nhân nghi ngờ hỏi: “Tại sao lại phải đến phòng hòa nhạc?”

“Làm việc.”

“…”

Sau khi Hứa Nhân Nhân rời đi, Giang Nghị nói: “Không phải cậu đến đấy chỉ để kiểm tra đàn piano thôi hả? Sao lại dọa em ấy như vậy.”

Thẩm Triết dừng bước vào cửa, nghiêm túc suy nghĩ: “Bởi vì dọa em ấy vui.”

Giang Nghị:?

Giang Nghị vỗ ngực, đột nhiên cảm thấy may mắn. Lúc trước anh ta muốn theo đuổi Thần Lộ, may mà không nghe theo lời chỉ dẫn của Thẩm Triết, nếu không thì nghe lời của Thẩm Triết xong chắc chắn sẽ càng đuổi càng xa.

Bởi vì nhớ thương giấy giới thiệu của mình, chuông hết giờ học cuối cùng vang lên, Hứa Nhân Nhân chào tạm biệt bạn học rồi đi thẳng đến phòng hòa nhạc.

Phòng hòa nhạc của Hoành Âm nằm ở phía Tây của khuôn viên Hoành Âm, do nhà họ Hứa tài trợ xây dựng, còn rất mới, bên ngoài trông như một chiếc đàn organ, bên trong rất rộng khiến người lần đầu bước vào quên rằng họ đang ở trong một tòa nhà của trường cấp ba.

Hứa Nhân Nhân xách cặp đi vào, phòng hòa nhạc có sức chứa hàng nghìn người lúc này lại trống không. Hứa Nhân Nhân tiếp tục đi về phía trước, sau đó nghe thấy tiếng piano truyền đến từ trong góc.

Thẩm Triết đang ngồi trước chiếc đàn piano màu trắng ở bên phải sân khấu, phòng hòa nhạc sáng rực rỡ, cả người Thẩm Triết được bao bọc bởi một vầng sáng dịu dàng. Nếu có camera, chắc chắn có thể chụp được một bức ảnh đủ để có thể làm tăng tỷ lệ đăng ký vào trường Hoành Âm.

Hứa Nhân Nhân tìm một chỗ ngồi rồi ngồi nghe Thẩm Triết biểu diễn, cho đến khi bài hát kết thúc, Hứa Nhân Nhân mới đứng dậy bước lên sân khấu.

Có một chiếc ghế khác bên cạnh đàn piano, trên đó có một chiếc đàn violin. Hứa Nhân Nhân hơi kinh ngạc hỏi: “Đây là chuẩn bị cho tôi à?”

Hứa Nhân Nhân bắt đầu học đàn từ năm 5 tuổi, kiếp trước cũng có một buổi hòa nhạc solo, nhưng kể từ khi cô xuyên đến đây, đã lâu rồi cô không được chạm vào đàn violin.

Hứa Nhân Nhân ngồi xuống ghế, cầm cây đàn violin lên, đặt lên vai rồi bắt đầu nghiêm túc chỉnh âm.

Chất lượng âm thanh của cây đàn violin này rất tốt, không thua kém gì những cây đàn violin nổi tiếng mà cô từng chơi ở kiếp trước. Âm thanh chất lượng cao của cây đàn này khiến cô yêu thích, vì vậy cô điều chỉnh dây đàn rồi bắt đầu ngẫu hứng kéo nó.


Ngón tay của Thẩm Triết nhấn phím đàn piano, cùng tham gia hợp xướng với đàn violin của cô.

Một lần nữa kéo đàn violin là ở trong một thế giới xa lạ trong sách, đủ thứ suy nghĩ từ lúc xuyên sách trào dâng trong lòng, rồi biến thành từng nốt nhạc, vang lên từ đầu ngón tay rồi tuôn ra như rời non lấp biển.

Âm thanh tuyệt vời của violin và piano cùng nhau hòa quyện trong không khí, tia lửa âm nhạc bắn tung tóe khắp nơi. Hứa Nhân Nhân đắm chìm trong niềm vui khi chơi violin, lúc bắt đầu thì nhẹ nhàng sau đó dần dần mở ra rồi hợp lại, cuối cùng gợi lên bản giao hưởng định mệnh của Beethoven.

Giáo viên kiếp trước vẫn luôn nói rằng kỹ năng của cô rất thông thạo nhưng không thể kéo ra được trình độ và chiều sâu cảm xúc của loại nhạc này. Lúc đó cô rất không hài lòng, cho đến khi kéo đàn lần này, Hứa Nhân Nhân mới thấy rằng rất nhiều điều mà kiếp trước cô không thể hiểu được đang dần dần được chuyển hóa trong tâm trí cô.

Kiếp trước, mẹ cô xuất thân trong một gia đình dòng dõi thế gia mà bố cô chỉ là một chàng trai nghèo tuấn tú. Sau khi kết hôn với mẹ, bố đã làm việc chăm chỉ, cuối cùng dựa vào nỗ lực của bản thân và sự hỗ trợ của gia đình nhà ngoại từ bàn tay trắng đã trở thành nhà giàu hiển hách ở Bình Thành.

Khi Hứa Nhân Nhân còn nhỏ, bố mẹ cô rất bận rộn, cô hầu như đều nhờ một tay bảo mẫu nuôi dưỡng, thời gian ở cạnh bố mẹ còn không bằng thời gian cô ở cùng với con chó lông dài của nhà hàng xóm. Nhưng cô không phải là người không hài lòng với điều này, cuộc sống từ nhỏ của cô chính là muốn gì được nấy, mặc những bộ quần áo đẹp nhất, sống trong ngôi nhà tốt nhất và đi xe ô tô tốt nhất.



Cho đến khi cô qua đời trong một vụ tai nạn xe, hầu như không có điều gì trong cuộc đời cô có thể gọi là thất bại.

Tuy nhiên, sau khi đã chết một lần, tóm lại là đã làm cho nhiều thứ trở nên khác biệt. Cô không dám nghĩ về quá khứ, không biết cái chết của cô có tạo thành nỗi đau lớn với bố mẹ không, cô cũng không dám nghĩ đến tương lai, bởi vì tương lai… chưa chắc đã đến.

Sau khi Hứa Nhân Nhân kéo nốt cuối cùng xong, Thẩm Triết cũng dừng động tác trên tay, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Dù bố anh luôn khen ngợi rằng Nhân Nhân chơi đàn violin rất hay nhưng anh cho rằng điều đó có phần phóng đại. Bố anh rất thích Hứa Nhân Nhân, ngoài tình cảm ra, ông cũng cảm thấy có lỗi.

Điều này liên quan đến chuyện xưa.

Vào ngày Hứa Nhân Nhân chào đời, bố Thẩm có một khách hàng rất quan trọng bay từ nước M đến đây. Theo thông tin, đối phương thích thể thao, đặc biệt là chơi bóng nên để đảm bảo rằng hợp đồng có thể được ký kết một cách hoàn hảo, ông đã gọi người anh em của mình là bố Hứa – người chơi rất giỏi các môn thể thao đến chơi với khách hàng cả ngày, sáng hôm sau ký hợp đồng xong mới rời đi.

Cũng chính chiều hôm đó mẹ Hứa đột ngột sinh non, lúc đó bố Hứa đang chơi golf trên sân, không mang theo điện thoại, điện thoại không kết nối được, khi liên lạc được thì đã ban đêm, lại gặp tắc đường nghiêm trọng làm bố Hứa không thể kịp thời đến bên cạnh vợ mình.

Khi Hứa Nhân Nhân sinh ra, mẹ cô khó sinh, vị trí thai nhi không chính xác, Sau một thời gian dài chịu đựng, cuối cùng mẹ Hứa đã hạ sinh con gái một cách an toàn, nhưng sau khi sinh, thân thể Hứa Nhân Nhân rất yếu và phải nằm trong lồng ấp vài ngày mới được ra.

Khi hai mẹ con nguy hiểm nhất, bố Hứa là chỗ dựa tinh thần của hai mẹ con lại không thể ở bên cạnh, bố Thẩm cảm thấy đây là trách nhiệm của mình, ông cũng rất xấu hổ với mẹ con họ nên ông đã đáp ứng tất cả các yêu cầu của Hứa Nhân Nhân.

Lần này Thẩm Triết cứ tưởng bố mình phóng đại, không ngờ ông lại rất khiêm tốn.

Hứa Nhân Nhân đã bước ra khỏi cảm xúc vừa ập đến đột ngột đó, cô ngẩng đầu lên nói: “Anh muốn chơi tiếp không?”

“Tiếp.”

Thẩm Triết ngồi xuống trước đàn piano, Hứa Nhân Nhân lại chỉnh đàn, lúc này dường như không cần thêm bất cứ ngôn ngữ gì nữa, hai người đều bắt đầu động tác, sau đó lại lần nữa hợp tấu.

Buổi trưa ánh nắng chói chang, giai điệu xúc động trong phòng hòa nhạc khiến người đi đường phải dừng lại.

Một người bị thu hút bước vào. Một lát sau lại thêm hai người bị thu hút bước vào…

Cho đến khi âm nhạc dừng lại, dưới khán đài có những tràng pháo tay dữ dội từ khán giả truyền đến thì Hứa Nhân Nhân mới quay đầu lại, nhận ra rằng không biết từ khi nào đã có bốn mươi, năm mươi người ngồi bên dưới.

Thẩm Triết cũng rất ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh và Hứa Nhân Nhân hợp tấu, thậm chí họ còn không khớp nhạc trước nhưng lại rất hòa hợp. Thậm chí họ còn không biết ở dưới sân khấu có nhiều người tới như vậy từ bao giờ.

Hứa Nhân Nhân đặt đàn violin xuống, Thẩm Triết đóng nắp đàn piano lại, cả hai cúi chào khán giả theo đúng nghi thức bế mạc. Khán giả bên dưới lại vỗ tay như sấm.

Khi mọi người dưới sân khấu đã đi hết, Thẩm Triết đưa tay ra: “Hứa Nhân Nhân, với tư cách là trưởng dàn nhạc, tôi mời em tham gia dàn nhạc.”

Hứa Nhân Nhân đã nghe nói về dàn nhạc của Hoành Âm luôn đứng đầu bảng, sự giàu có và ảnh hưởng của dàn nhạc luôn đứng đầu, có thể nói chỉ có người không vào được chứ không có người nào không muốn tham gia.

Hứa Nhân Nhân duỗi tay ra, nhưng không nắm lấy: “Giấy giới thiệu của tôi.”

“Cho em.”

Hứa Nhân Nhân đưa tay ra nắm lấy, cô nghiêng người về phía trước, đôi mắt hơi híp lại, đắc ý nói: “Nhạc trưởng, về sau tôi chính là người của anh, lúc tranh cử nhớ bầu cho tôi đấy.”

Thẩm Triết: “…”



Lời tác giả:

Hứa Nhân Nhân: Hấp dẫn anh, trêu chọc anh, không chịu trách nhiệm, xem thường anh…

Thẩm Triết (sờ mũi): Hơi chờ mong là sao ấy nhở?

Đầu Gỗ: Nhân Nhân “punch it”!