Ngày Mưa Sẽ Ngừng Rơi

Chương 9: Nắm lấy số phận




"Con thực sự yêu gia đình mình?"" Vâng, họ là tất cả với con. Họ cũng không có người thân chỉ có con"

" Con chấp nhận đánh đổi để có được gia đình?"

" Con chấp nhận, bằng bất cứ giá nào"

Thượng đế mỉm cười hiền dịu gật đầu.

" Ta trao trả số phận do con tự định đoạt"

✩**✩

- Mẹ à, bao giờ mẹ mới tỉnh lại?

Tôi gục đầu vào tay mẹ, bác Minh nói tình trạng của mẹ không có biến chuyển gì. Tác động của vụ tai nạn vào não làm một phần tế bào thần kinh bị tê liệt tuy không hoàn toàn nhưng lại làm mẹ tôi hôn mê sâu. Chắc hẳn nơi đó tối tăm lắm nhưng mẹ có nghe thấy những gì tôi đang nói không?

Không thể gọi cho ba vì có thể ba đang bận với hàng tá công việc hơn nữa, gọi cho ba tôi liệu có thể nói chuyện với ba bình thường được ư? Ba sẽ không ngừng lại chừng nào đủ tiền chạy chữa cho mẹ.

- Mẹ à, mẹ thích hoa hồng đúng không? Lâu rồi con không cắm hoa cho mẹ, con đi mua chúng nhé.

Tôi mỉm cười với mẹ nắm bàn tay xanh sao nổi lên những đường gân xanh gầy guộc rồi bước ra khỏi phòng.

Ngoài hành lang hình như ồn ào chuyện gì đó, có rất nhiều người mặc vest đen như dân xã hội đen chính cống, đã thế còn thằng nhóc loai choai đứng trước cửa phòng cấp cứu

- Các người có biết đó là bà tôi không? Nếu không cứu được bà tôi thì cái bệnh viện sẽ sập ngay tức khắc.

Giọng điệu chắc nịch cùng ngữ âm đầy phẫn nộ báo hiệu câu nói này chắc chắn sẽ xảy ra, cô y tá có vẻ hoảng hốt cúi đầu rối rít

- Xin thiếu gia thông cảm, chúng tôi cần máu AB+ gấp, đây là nhóm máu hiếm khó tìm, xin cho chúng tôi thời gian

- Sao? Còn không mau đi tìm? Đây là cái bệnh viện lớn mà các người tung hô à?

- Thiếu gia, 30p nữa chủ tịch mới tới.

- Cử người đi tìm gấp trong vòng 5p nữa không có thì đừng vác mặt về.

- Xin lỗi, tôi mang nhóm AB+.

Giọng nói ấy là của tôi. Hết thảy những người ở đó đều lặng câm trong 1 giây quay nhìn tôi. Cô y tá là người lấy lại thần trí nhanh nhất vội vàng nắm tay tôi có phần hơi hoảng loạn.

- Vậy được, chúng ta tiến hành kiểm tra máu.

Tôi nhanh chóng được đưa đi, cứu người thì không nên chậm trễ. Chỉ là tôi không chịu được cái dáng vẻ ngông cuồng lấy uy quyền tự phụ của thằng nhóc loai choai ấy_ Ân Hoàng Thiên Nam.

" Ta trao trả số phận do con tự định đoạt"

" Thượng đế, con không hiểu"

Tôi đang ở đâu? Trần nhà màu trắng? Mùi thuốc ete nồng đè nén lồng ngực đang đập? Nhớ rồi, tôi đi mua hoa cho mẹ nhưng rốt cuộc gặp sự đời chướng mắt nên ra tay cứu giúp. Có nói quá không nhỉ?

- Tỉnh rồi!

Sao cái giọng nói lạnh tanh vậy nhỉ, tôi quay đầu nhận ra một bóng người lờ mờ đứng bên cửa sổ ngập nắng, ánh sáng chói quá mạnh trong khi tôi chưa thể mở hẳn mắt ra làm tôi nhắm nghiền lại. Nhưng rồi người đó lại gần, cái bóng phủ dài lên người tôi che khuất một phần ánh sáng làm tôi thấy dễ chịu hơn. Chớp chớp mi mở ra, đập vào mắt tôi khuôn mặt băng lãnh rất thờ ơ, ánh nắng chiếu tới tưởng chừng người đó như tỏa ra một thứ ánh sáng huyễn hoặc rất dịu

- Không cần nhìn thế đâu.

Cái giọng nói lạnh tanh ấy một phát lôi tôi xuống địa ngục băng lãnh, tôi vừa giúp cậu ta cơ mà. Tôi mím môi cố chống tay ngồi dậy, cảm giác choáng váng ập đến thật khó chịu.

- Uống đi

Tôi không ngần ngại đón lấy li sữa đang hướng tới mình uống như sắp chết khát, cánh tay trái giờ mới thấy ê buốt vì đang truyền nước.

- Tại sao lại giúp?

Hơ? Tên này hay thật, ít nhất ra phải cảm ơn tôi một câu, nhưng khi chạm vào ánh mắt đen sẫm huyễn hoặc kia tôi có cảm giác cậu ta đang ám chỉ tôi tới một khía cạnh khác của câu hỏi, giống như... tôi làm vậy là có mục đích?

- Giúp người cũng phải hỏi sao? Cậu không nên quát tháo như vậy, bệnh viện đâu phải không có thiếu xót. Nếu cứ làm họ mất bình tĩnh sẽ chẳng giúp được gì đâu..

- Nói nhiều rồi đấy.

- Tôi chỉ nói điều cần nói.

- Với Ân gia, không gì là không thể.

Sau khi chốt lại một câu thâm thúy đủ nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, tôi nhận ra cậu ta là một tên ngông cuồng cậy gia thế. Ân gia là một gia tộc quyền lực có mặt hầu như đủ các mặt của kinh tế trong tất cả mọi lĩnh vực. Xem ra tôi đã sai lầm khi đụng chạm tới gia tộc hùng mạnh thế này sao?

- Tôi sẽ chuyển tiền cho cậu đủ ăn học cho tới hết đại học, nếu cần thêm khoản gì cứ ra giá.

Thiên Nam quay người bước đi

Bộp!

À! Là do tôi đã ném cả cái gối vào lưng cậu ta đấy, cậu ta quay người lại trừng mắt nhìn tôi tức giận, ánh mắt băng lãnh huyễn hoặc dường như có ma lực làm tay chân tôi như cứng đờ, sống lưng tựa như bị băng đá đông cứng, không gian như đóng băng lại khó thở, cánh tay trái vì tác động mạnh mà vỡ ven, giọt máu đỏ ngào ra chảy xuống bên cánh tay.

Không được, khó thở quá, tôi phải thoát ra khỏi trạng thái này. Tôi nhắm mắt lại, quay mặt đi, nhịp thở cũng đều hơn nhưng tưởng chừng da mặt tựa như mảng băng mỏng còn bám vào

- Rút lại lời cậu nói đi.

- Chưa đủ à?

Thiên Nam nhếch môi khinh bỉ, thân người rắn chắc đứng tựa bên bức tường, ánh mắt bớt lãnh khốc hơn thay vào đó là tia nhìn mỉa mai dường như biến tôi thành con rối trong mắt cậu ta

- Nghe kĩ đây, nói cảm ơn tôi không cần tiền.

- Hóa ra cậu gây ấn tượng với hai người kia cũng theo cách này sao?

Rõ rồi, hóa ra cậu ta nghĩ tôi thừa cơ hội hiến máu cũng chỉ là một trò để cậu ta chú ý tới tôi, vậy ra việc làm của tôi trở thành rẻ mạt vậy sao?

- Muốn nghĩ sao tùy cậu, coi như tôi vừa giúp một kẻ thừa thãi.

Tôi mím môi nhảy xuống giường, giật phắt dây kim truyền ra, lau vết máu chảy dài trên cổ tay rồi mạnh bạo bước đi, có một điều tôi không biết rằng khi bước đi qua Thiên Nam thì ánh mắt ấy từ thờ ơ băng lãnh thoáng chốc trở nên âm u.

Bước ra ngoài, hành lang trống trơn vì nơi này vốn rất yên tĩnh vì đây là tầng vip, ít người qua lại trừ y tá và người nhà bệnh nhân. Trước mặt xuất hiện hai người mặc áo đen bước về phía tôi với khuôn mặt hình sự không lẽ là do tôi chọc tức thiếu gia của họ nên tìm tôi tính sổ?

- Tiểu thư, chủ tịch muốn gặp cô.

Tôi không nghe nhầm chứ? Họ cúi đầu nhìn tôi chờ đợi

- Tôi ư?

- Phải, mời tiểu thư theo tôi.

Hai người đó... áp sát tôi như kiểu trọng tội làm mấy vị y tá nhìn tôi một cách e dè.

Phòng vip 1, tôi miễn cưỡng bước vào, bên trong là một người đàn ông chắc khoảng tầm tuổi ba tôi phong cách ăn mặc thể hiện rõ giới thượng lưu, kế bên giường bệnh nơi người phụ nữ đã tới tuổi xế chiều mái tóc bạc gần hết nhưng khuôn mặt toát lên vẻ quý phái sang trọng dù cho trên người là bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt cũng không làm mất đi vẻ quyền quý vốn có.

- Cháu là người đã hiến máu?

Giọng nói người đàn ông đầy phiền muộn bỗng chốc kéo tôi về thực trạng, luông cuống gật đầu

- Bác muốn gặp cháu?

Người đàn ông cởi mở chỉ tôi ngồi vào chiếc ghế đối diện, chất giọng nghiêm nghị của một vị chủ tịch hình như luôn thường trực

- Đây là mẹ bác, cảm ơn cháu rất nhiều.

- Đây là điều cháu nên làm thôi, bác đừng quá buồn.

- Bác chưa biết tên cháu.

- Ân Hoàng Khánh Vy ạ,

Ánh mắt người đàn ông nhìn tôi như khựng lại nhìn tôi một lượt rồi không nói gì thêm nữa chỉ cười nhạt

- Sự việc ngày hôm bay rất cảm ơn cháu đã lên tiếng, bác sẽ chuyển cho cháu một số tiền hậu tạ, cháu nói đi, bao nhiêu?

Tôi gần như chết lặng, dường như trong mắt họ chỉ có tiền và quyền lực, tóc mái người đàn ông này rẽ hình chữ V và đây là nguyên tố di truyền cho thế hệ sau nhưng Thiên Nam lại không có, vậy nên nhận định chắc chắn người này và cậu ta không phải cha con. Thế nhưng cách nói chuyện về vấn đề tiền bạc lại có giọng điệu khá giống nhau

- Cháu sẽ không nhận_ tôi dứt khoát,

- Cháu chê ít sao?

- Không phải cái gì có thể mang tiền ra đánh đổi. Cháu xin phép đi, cháu còn mẹ đang ở đây. Chào bác.

Tôi khẽ cúi người rồi mạnh dạn bước đi, người đàn ông cũng không nói gì thêm nữa mà để tôi bước đi.

Thế giới của họ quá khác so với thế giới mà tôi đang sống. Tiền bạc và địa vị làm nên quyền lực.

Tôi chỉ là một hạt cát bé nhỏ sao có thể vươn tới ánh hào quang chói lóa mà họ đang sống? Một hạt cát bé nhỏ thì chỉ nên thuộc về sa mạc, nơi chỉ có con người bình thường và dần biến thành tầm thường đối với quyền lực.