Ngày Mưa Sẽ Ngừng Rơi

Chương 41: Nếu chỉ là vô tình




Sau 1 giờ, chính xác là 1 giờ 09 phút 28 tôi đã đặt chân xuống trước cổng khu sân vận động thành phố. À, không chỉ tôi đâu mà là đoàn thể thao của trường tham dự hội thể thao của thành phố, danh phận tôi cực cao, giữ chức danh quản lí kiêm bảo mẫu tập thể cho cái đoàn thể thao ma gào quỷ thét. Tôi bị hai mươi sáu con người bỏ rơi phía sau, ai cũng gào lên thích thú tại sao không ai giữ sức lại dìu tôi một chút chứ? Chẳng có tinh thần đồng đội gì.

- Vy, nhanh lên.

Đức Thành quay lại nhìn tôi chờ đợi, đám người kia đã tự ý xông vào khu vận động tham quan hết rồi. Anh khoác trên vai túi du lịch đựng dụng cụ khá cồng kềnh tôi thấy lạ sao anh không thấy mệt nhỉ? Anh vẫn cười, vẫn bước đi nhanh nhẹn, có lẽ vì mang nặng nên cơ bắp ở tay nổi lên rõ ràng, ghen tỵ chết đi được.

- Em phụ anh nhé!_ tôi lon ton chạy lại, anh rất thừa năng lượng mà khuyến mãi tôi nụ cười tươi rói.

- Thôi đi cô, cô mà gục ở đây thì không biết tôi đáng tội gì.

Tôi bật cười thong thả sải dài chân theo nhịp bước của anh mệt nhọc cũng thế mà bay biến khi nhận ra không gian thật rộng tại sân vận động trung tâm thành phố, đây chỉ mới là lối vào cửa sau đã rộng rãi thiết kế cầu kì thế này không biết khu thi đấu còn hoành tráng tới bao nhiêu nhỉ?

Dừng chân trước thảm cỏ xanh mượt cả nhóm mệt mỏi ngồi bệt xuống nghỉ ngơi trước khi nhận phòng trọ, đây chỉ là khu sau hoang vắng tiêu điều sơ xác những bức tường đã ngả màu vàng ố hơn nữa cũng là do đoàn chúng tôi tới sớm hơn.

- Liệu năm nay Thục Minh có tham gia không nhỉ?

- Nhất định lần này chúng ta phải giành quán quân từ tay Thục Minh mới được anh Thành nhỉ?

Thục Minh?

Tôi vô tình đánh trượt chai nước trên tay rơi xuống, cả đám gần đó nhảy cẫng lên hét ầm nước từ chai đã bắn ra tung tóe.

- Xin lỗi!_ tôi nhất thời kích động cũng hét ầm lên ngồi bật dậy quần cũng dính nước ướt gần hết, hơi lúng túng ngẩng lên vừa vặn chạm đúng tầm mắt Tú Linh đứng tựa người bên khung sắt không rõ đang nghĩ gì nhưng cảm tưởng sự bối rối của tôi đã bị nhìn thấu.

- Tôi dám chắc Nhất Long không thích cậu mà, quả không sai.

- Vớ vẩn, là do các cậu tự nghĩ vậy_ cười gì chứ? Nhất Long đáng ghét chắc giờ đang quay video trực tiếp cho người yêu dấu nào rồi. Tôi với cậu ta là một cặp? Vâng, tất cả là do mấy bộ não không biết dung nạp thứ gì nên mới hóng chuyện người khác tự biên tự diễn thật quá tài.

- Vy à, tớ thích cậu nè, theo tớ đi_ Duy híp mí cười huơ huơ " cơ bắp" cường tráng lập tức làm cả bọn cười rộ ngay cả tôi dù bị trêu trọc cũng nhịn cười không nổi.

Đúng lúc giáo viên phụ trách quay về tập hợp chúng tôi phân chia phòng, dãy nhà phía đông dành cho nam đối diện là nữ. Căn phòng của tôi nằm trên tầng hai, khu nhà mới quét sơn lại còn vương mùi hơi khó chịu, trong phòng đơn giản chỉ một bàn cùng ghế dài cộng thêm 8 chiếc giường thiết kế theo kiểu hai tầng. Vừa vào Tú Linh đã leo tót lên giường trên nằm, dáng vẻ an nhàn nằm vắt chân nghe nhạc. Ngoài tôi và Linh đám con gái có hứng thú ra ngoài thăm quan đã đi ra ngoài cả.

Thục Minh? Còn có ngôi trường nào cùng giống tên không? Lỡ như một sự trùng hợp thì sao? Mà chắc gì...

- Đói rồi, đi ăn không?

Linh ngồi xuống cạnh tôi lúc nào bình thản tới lạ, hay chỉ tôi mới không bình thản? Tôi lắc đầu bước về phía giường chuẩn bị công việc cao cả...ngủ! Dù gì ngày mai trận đấu khai mạc đầu tiên mới bắt đầu.

*

- Vy đâu?

- Ngủ rồi!

- Ừm...

- Này,

- Sao?

- Các người cứ dây dưa như thế mãi sao?

- Cậu nghĩ tôi không muốn dừng?

- Tôi tự hỏi thời gian qua tại sao cậu không xuất hiện, liệu có mãi trở thành người dấu mặt giúp con nhỏ ấy được mãi không?

Nắng chiếu, chiếc bóng in trên cánh cửa khẽ lay động, vút qua những suy nghĩ hỗn loạn trong trí óc dần tắt lịm, lặng lẽ một ánh nhìn lãnh đạm hướng về chiếc giường góc phòng. Cô gái ấy vẫn đang ngủ, nhịp thở đều đều đôi lúc hơi chừng lại như ưu tư. Gương mặt này đã bớt phần xanh xao, rủ những lọn tóc đen nhánh che khuất một phần gương mặt. Bật trong không gian tiếng cười khe khẽ thong thả nhưng cũng dần bị không gian ảm đạm nuốt gọn. Trên vầng trán cao tinh khôi thoáng qua một nét mày hơi nhíu lại rồi dãn ra, cọng tóc đen mềm mượt rớt xuống toát lên thần thái quyền quý cao ngạo, đồng tử sẫm màu hơi se lại dẫu vậy tiêu cự vẫn hướng về nét mặt yên bình chìm sâu vào giấc ngủ. Từng bước chậm rãi lại gần, bàn tay khỏe khoắn nắm gọn cổ tay thanh mảnh tựa như một hơi ấm kì lạ truyền qua trong tâm khảm chợt khẽ rung động, giống như...sự thân thiết đã như từ rất lâu rồi, khóe môi cô gái khe khẽ buông cánh môi cong nhẹ, nụ cười phớt qua chưa đầy năm cú nhích của kim đồng hồ nhưng đã được người kia tạc ghi khắc nhớ.

Rất rất lâu sau này, tới một lúc nào đó khi đôi tim đã cùng chung nhịp đập, khi một trong hai sẽ ngừng nhịp vào những phút giây cuối cùng, tới lúc đó mới nhận ra cảm giác lúc này mới chính là sai lầm. Sai lầm của tất cả những sai lầm là khao khát thứ gì đó cho một trái tim khô cằn là lúc này,là ngộ nhận!

*

Tiếng ồn ào bỗng chốc đánh thức giấc mơ tươi hồng của tôi bỗng biến thành ác mộng. Nhoài người ngồi dậy, bụng tôi réo ầm ĩ. Hình như đã sang chiều, tiếng ồn ào kia có lẽ là của mấy đoàn khác đã tới thăm sân vận động, giờ này hẳn mọi người đã đi tập luyện chuẩn bị. Tú Linh chu đáo thật, bọc thức ăn trên bàn vẫn còn ấm nóng thêm cốc trà sữa vị hồng đào nhưng hình như còn ai đó nữa....

Quanh quẩn cả buổi chiều trong phòng hơi chán, tôi quyết định đi dạo ra ngoài khuôn viên sân vận động không quên nhắn tin cho Tú Linh biết sẽ về muộn. Trung tâm thành phố T rõ ràng huyên náo đông đúc hơn hẳn, chiều nắng sậm sắp tắt, nhà cao chen chúc như choáng ngợp cả bầu trời một vài cột đèn cao áp lên sớm. Theo định vị GPS đi thẳng sẽ tới bờ hồ, dù gì tôi cũng nên tìm một quán ăn nào đó ghé tạm nghe nói thức ăn ở đây nhiều món ăn vặt đặc sắc chế biến cầu kì nhất định phải mua nhiều một chút cho cả phòng, sẵn tiện cầm di động chụp vài thứ hay ho. Chiều muộn lao công cần mẫn quét rác, người người vẫn lướt qua thản nhiên, tôi cũng vì họ mà bị cuốn theo vòng xoáy nhộn nhịp trên đường về nhà, đâu đó một bản giao hưởng miên man đánh động không gian khe khẽ khuấy động tâm tư của tôi không khỏi hứng chí bước nhanh một bước...

Nốt nhạc vi vu! Dưới bóng cây to lớn đã tối đen, một đôi giày nike trắng khẽ nhúc nhích, bóng hình cao lớn khẽ ngoảnh lại phía sau, lắng nghe! Ánh đèn cao áp, lốm đốm xuyên qua tán cây, vệt sáng nhỏ xíu rơi rớt xuống mái đầu ai kia chợt đứng im. Gió vội ngừng, cây chẳng màng rung động ngoại trừ những bước chân trên hè phố đang dần nhanh hơn như thể thứ âm thanh vi vu kia chẳng có chút ấn tượng.

Trong khoảnh khắc, đôi giày nike dịch chuyển nâng cao nhịp bước hướng về phía thanh âm vô hình đang phát ra, dáng người cao lớn chợt nổi bật giữa muôn người bước qua. Trong cổ áo khẽ lấp lánh tia sáng lạnh lùng của kim loại, mảnh dây chuyền phút chốc lại động đậy trượt dần xuống sâu cổ áo.

Trong khoảnh khắc, thanh âm kia có sức mê hoặc với tôi đến lạ, hơi cúi người cột chặt dây giày lại bung ra, màu đen tuyền lấp lánh ánh sáng từ mặt khóa bên hông giày dùng làm trang trí thêm cả sắc óng ánh ngời ngời từ chiếc lắc tay đính đá thạch anh tím. Tôi đứng dậy bước nhanh, cảm tưởng giữa bao nhiêu người mình như bị nhấn chìm.

Âm thanh ấy ngày càng rõ, hàng mi cong khẽ vút qua uyển chuyển rung nhẹ chớp nhanh, đôi giày nike trắng thanh thoát nhẹ tênh như lướt trên không trung, gió miên man lượn lờ trên mái tóc ai kia rủ xuống một vài cọng tóc rợp xuống mi mắt, đôi mày thanh tú chợt nhíu. Tay khẽ chạm lên mặt dây chuyền đút sâu vào trong cổ áo giữ chặt.

Vy!

Bản nhạc hay quá hình như tôi sắp bước tới gần nơi phát ra thì phải, giá như mọi người xung quanh bớt ồn ào một chút hẳn tôi đã nghe trọn vẹn từng giai điệu chứ chẳng phải đứt quãng thế này.

Giai điệu này thật hay, không biết là của ai nhỉ?

Tiết tấu thật lạ, cứ như kết hợp cả cổ điển và hiện đại.

Con đường trải rộng, đủ kích cỡ giày đan xen bước vội vã không theo bất cứ quy tắc nào duy chỉ hai đôi giày nike nào đó chậm rãi bước theo giai điệu mông lung giày mê hoặc. Một đen một trắng cùng bước cùng dừng, thanh âm kia đã biến đâu mất, hai con người cùng một tâm trạng bối rối giữa muôn vàn sắc thái của bao người, ai cũng nhanh chóng trở về nhà tìm chỗ hẹn chẳng một ai đoái hoài tới sự biến mất kì lạ của giai điệu không lời vừa biến mất.

Âm thanh ấy đâu rồi?

Biến mất rồi sao?

Đèn đường sáng trưng, người đã thưa dần bỏ lạc hai đôi giày nike một đen một trắng luyến tiếc không muốn rời đi. Ý nghĩ nên trở về vừa lướt qua, hai đôi giày cùng lúc nâng nhịp bước bỗng khựng lại trong tức khắc, giai điệu không lời vừa nãy bỗng réo rắt ngân vang tựa như một hồi chuông thánh thót rung động niềm say mê không tên. Đôi giày nike trắng bước nhanh như thể chậm một giây sẽ bị ai đó cướp mất, trên cánh môi người đó khe khẽ một nụ cười đơn thuần là vui khi tóm được một điều gì đó lí thú, không ngăn nổi sự ma lực đang dần kiểm soát bước chân

Nghe rồi, là âm thanh này!

Chính là nó, bản nhạc này nhất định phải biết tên. Rất lâu rồi tôi chợt quên đi sự mê hoặc câu dẫn mất hồn phách của những bản nhạc không lời.

5 bước...

4 bước...

3 bước...

Hai đôi giày nike trái màu sắc ngược lối bước chợt dừng khựng lại khi hai bờ vai chạm nhau một bất ngờ đứng yên một ngã ngược về phía sau. Màu tối len lỏi giữa sắc màu vàng nhợt nhạt của đèn cao áp tạo nên một khoảng cách che mất sự tinh anh của đôi mắt khó nắm bắt gương mặt đối phương, cú va đập bất ngờ không chủ động bỗng tạo nên những dư âm khó hiểu trong lòng cả hai không cần hiệu lệnh mà tự dưng im bặt.

Giai điệu kia vẫn réo vang nhưng đã vượt khỏi trí óc cả hai chợt ủ mục tại cõi hư vô nào đó, đôi giày nike trắng lưỡng lự nhích một bước nhỏ về phía trước sát bên chủ nhân đôi giày cùng nhãn hiệu màu đen đang ngồi chống tay ra đất có vẻ sững sờ, bóng người cao lớn hơi khom xuống chìa cánh tay về phía trước

- Xin lỗi, bạn có sao không?

Đôi giày nike đen bất động rồi chợt thu về trong chớp mắt chủ nhân của nó đã không lạnh mà run rụt đôi vai kia lại, mái đầu cúi thấp xuống một cách khó hiểu dường như muốn tránh xa bàn tay đang chìa ra kia. Phút chốc đôi giày nike trắng lại mạnh dạn nhích thêm bước nữa, tông giọng nam trầm pha trộn cả tâm trạng khó hiểu và một sự nghi hoặc khó bảo của linh cảm.

- Nhìn bạn rất quen.