Tất cả mọi người đều sững sờ, không biết Tiêu Hà Hà sẽ nói gì.
Còn cô, khi nhìn vào vẻ mặt của mọi người, Tiêu Hà Hà không biết nên mở miệng thế nào. Rồi nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của An Tây, cô không nói, cũng không muốn nói ngay trước mặt mọi người. “Không sao rồi!”
Hai mắt của Tần Trọng Hàn híp lại, quay người đi vào văn phòng.
Trên mặt của An Tây vẫn còn nguyên vẻ nhợt nhạt như tờ giấy đó.
Tăng Ly đã vào trong văn phòng của Tần Trọng Hàn.
Khi nhân viên của phòng giám sát đến đưa đĩa phim, Tiêu Hà Hà ngay lập tức đi pha hai ly cà phê rồi bưng đến phòng tổng tài, đặt cái khay lên bàn.
“Tổng tài!” Mắt của Tiêu Hà Hà dừng lại ở chỗ cái đĩa. “Cái đĩa này có thể nào đem hủy đi không?”
Quả nhiên, vừa nêu ra vấn đề, ánh mắt của Tăng Ly và Tần Trọng Hàn đều bị cô thu hút.
“Thư ký Tiêu, ý cô là sao?” Tần Trọng Hàn nhướng mày.
Tiêu Hà Hà quyết định không vòng vo nữa. “Tôi hiểu ý của tổng tài, nhưng không cần thiết phải làm vậy. Tổng tài, xin hãy để cho công ty bớt đi một chút khói lửa, đôi khi nhân nhượng cho yên chuyện chẳng phải tốt hơn sao?”
Tần Trọng Hàn và Tăng Ly đều hơi bất ngờ.
“Hà Hà, tổng tài đang xử phạt nhân viên không tốt của công ty, cô đừng tham gia vào!” Tăng Ly không hiểu nổi Hà Hà là người dễ bị bắt nạt hay ngu ngốc nữa.
“Giám đốc Tăng, những chuyện khác thì tôi không quan tâm, tôi chỉ không muốn vì tôi mà làm mích lòng bất kỳ đồng nghiệp nào!” Một bà mẹ đơn thân như cô, phải kiếm sống nuôi con, lúc nào cũng thận trọng dè dặt như bước trên băng mỏng, từ trước đến nay chưa bao giờ làm gì mích lòng người khác, làm người phải tích đức, cô luôn quan niệm như vậy.
“Thư ký Tiêu, sao cô biết tôi lấy cái đĩa này là vì cô?” Tần Trọng Hàn ngước đôi mắt bình thản lên, chậm rãi hỏi.
“Ờ...” Tiêu Hà Hà hơi khựng lại, mặt đỏ lên.
“Thư ký Tiêu hình như tưởng ai cũng mê mình thì phải!” Tần Trọng Hàn cười khẩy.
“Chẳng lẽ không phải vì Hà Hà à?” Tăng Ly lại bô bô hỏi.
Tiêu Hà Hà nhất thời chưa phản ứng kịp. Chẳng lẽ không phải? Cô tưởng bở rồi sao? Trời ơi! Mặt cô đỏ bừng lên. “Tôi xin lỗi, tôi cứ tưởng...”
“Ra ngoài!” Lạnh lùng thốt ra hai từ, tầm nhìn của Tần Trọng Hàn vẫn không rời khỏi khuôn mặt khúm núm sợ sệt và ngượng ngùng của Tiêu Hà Hà.
Trợn mắt nhìn anh ta, cô nhận ra rằng chắc có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều, sao tổng tài có thể vì một thư ký như cô đối xử với người tình của mình như vậy được.
Nhìn anh ta, cô không bắt được chút cảm xúc nào từ trong mắt anh ta. Anh chàng này quá nguy hiểm, đôi mắt sâu thẳm đến độ làm cho người khác bất giác đắm chìm trong nó lúc nào không hay.
Nhưng... Nhưng sao cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng vậy cà?
Từ từ quay người lại, Tiêu Hà Hà đi ra ngoài, vẻ mặt đăm chiêu.
“Hàn! Thực sự không ngờ được đó!” Tăng Ly mỉm cười gian xảo như một con cáo. “Anh đúng là gian xảo! Anh đã vì một cô thư ký cỏn con mà làm to chuyện.”
“Cậu rảnh quá!” Giọng điệu quyết đoán, lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn, và cả vẻ lúng túng sau khi bị nhìn thấu.
“Hàn! Không phải như anh nghĩ đâu!” An Tây sợ hãi hét lên, trên mặt còn có vẻ kinh ngạc như không dám tin. Cô ta không ngờ được rằng Tần Trọng Hàn thực sự lại vì Tiêu Hà Hà mà sa thải mình, ngay cả tình nhân cũng không được làm tiếp nữa.
Nhìn vào khuôn mặt méo mó của An Tây, một lần nữa rút tay về. Tần Trọng Hàn châm một điếu thuốc, điềm tĩnh nói: “Kết thúc rồi! Và cô biết rõ lý do tại sao! Những cô gái thích giở trò sau lưng, tôi ghét nhất!”
“Hàn! Em sai rồi! Em sẽ không dám nữa đâu!” Nước mắt của An Tây chảy xuống như mưa, rơi lã chã kế bên chân Tần Trọng Hàn. “Hàn ơi, em thật sự sai rồi!”
“Cô biết phải làm gì rồi chứ? Rời khỏi thành phố này, tôi không muốn thấy cô ở đây nữa!” Lạnh lùng viết một tờ séc. “Đây là thứ cô đáng có được!”
“Hàn...”
“Ra ngoài! Ngay lập tức!” Giọng nói lạnh lùng đến mức không thể lạnh hơn được nữa, Tần Trọng Hàn hất tay cô ta ra.
An Tây biết rõ không còn cơ hội xoay chuyển nữa, những giọt lệ trong mắt cứ quay cuồng, nhìn Tần Trọng Hàn với vẻ mặt u ám, đôi tay run rẩy từ từ cuộn thành nắm đấm. “Vì Tiêu Hà Hà?”
“Ra ngoài!” Hét lên một tiếng lạnh lùng.
Cuối cùng An Tây cũng thu dọn xong đồ đạc. Lúc cô ta rời đi, Tiêu Hà Hà được Tần Trọng Hàn nhờ đến phòng Kế toán lấy hóa đơn. Khi cô quay lại, An Tây đã đi rồi.
“Hà Hà, An Tây bị sa thải rồi, chị có biết không?” Hướng Tịnhh nhiều chuyện hỏi.
“Hả...” Cô ngây người ra. “Em đang nói gì vậy?”
“Chị không biết hả? Tổng tài đã sa thải chị ta rồi. An Tây đã đi rồi!”
Thật sự là vì mình sao?
Tiêu Hà Hà ngay lập tức đi vào văn phòng của Tần Trọng Hàn. “Tổng tài, thư ký An...”
“Tay của cô sao rồi?” Tần Trọng Hàn vòng qua bàn làm việc rồi đi tới, cầm tay cô lên, một cách tự nhiên, rồi kiểm tra kỹ một lượt, xác định cô đã bôi thuốc rồi mới chịu buông ra.
Tiêu Hà Hà đã choáng ngợp trước hành động dịu dàng của anh ta, gần như quên mất những gì mình muốn hỏi. “Tổng... Tổng tài! Tại sao lại sa thải thư ký An vậy?”
“Vì cô!” Câu trả lời nằm ngoài tưởng tượng. Sau đó, điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là, anh ta đã hôn nhẹ lên trán cô, và trong khoảnh khắc cô vẫn đang ngây người ra đó, cô đã nằm gọn trong vòng tay anh ta rồi.
“Không!” Cô hoảng hốt kêu lên nhưng đã nhanh chóng bị môi và lưỡi của anh ta chiếm lấy, ngang ngược và kiên trì, lạnh lùng và vô tình, chiếm trọn hết tất cả ngọt ngào và mềm mại trong cô!
Điều này có vẻ như là một lời tuyên bố.
Có vẻ như đang tuyên bố với cô rằng cô là người phụ nữ của anh ta vậy.
Sống lưng của Tiêu Hà Hà khẽ rung lên.
Ở buổi tiệc kỷ niệm, trong nhà vệ sinh nam, cảnh tượng bị cướp hôn đó lại in sâu vào tâm trí. Toàn thân cô run rẩy, cố giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi sự kìm hãm của anh ta. Cô đã bị anh ta hôn rất đau, rất đau! Không thể chịu nổi nữa, cô há miệng cắn môi anh ta, mùi máu tanh tràn đầy trong miệng, nhưng anh ta cũng không buông cô ra, ngược lại còn làm nồng nàn hơn nụ hôn này...
Cơn cợt nhả đến đột ngột này, giống như đang tuyên bố điều gì đó.
“Từ hôm nay trở đi, em là của tôi!” Cuối cùng anh ta cũng buông cô ra, mở miệng ngang ngược, nhưng trong giọng nói lại đầy nghiêm túc và kiên định.
“Không!” Cô lắc đầu, trợn to mắt. Người đàn ông này thật đáng sợ.
“Bốp” một tiếng, cô giơ tay lên đánh anh ta. Anh ta không né tránh, một cái tát trúng ngay vào mặt. Cô sững sờ.
Hừ một tiếng lạnh lùng, đôi mắt lạnh như băng của Tần Trọng Hàn khóa chặt đôi mắt đang sợ hãi của cô. Nhưng, anh ta chỉ liếm máu ở khóe miệng rồi nhếch môi, trong đôi mắt đên lóe lên một tia tàn nhẫn, sau đó lại quay về vẻ lạnh lùng như đã chết.
“Em là cô gái đầu tiên dám đánh tôi, nhưng tôi cho em vinh dự này!” Giọng của anh ta vẫn ngang ngược nhưng dịu dàng.
Cô nhìn anh ta chằm chằm, tim bắt đầu đập nhanh. Cô sợ anh chàng này, bởi vì anh ta đã dấy lên trong lòng cô một con sóng dữ dội.
“Em ngoan đi, đừng chọc giận tôi!” Vẻ đe dọa ngông cuồng kiêu ngạo của anh ta làm đôi mắt đang kinh ngạc của cô phủ thêm một lớp mê hoặc.
“Anh điên rồi!” Cô sợ đến mức quên luôn mục đích đến tìm anh ta, nhanh như bay chạy ra ngoài.
“Hà Hà, môi chị bị sao vậy?” Hướng Tịnh nhìn thấy cô hoảng hốt chạy ra khỏi văn phòng của tổng tài, nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. “Này! Sưng rồi kìa! Chắc không phải tổng tài đã hôn chị đó chứ?”
“Nói lung tung gì vậy!” Tiêu Hà Hà đột nhiên cứng đờ.
Cố gắng nhịn cười, lại nhận thấy ngay cả khóe môi cũng cong cứng lên. Cô chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Đứng cạnh tấm gương, cô đưa bàn tay đang run rẩy lên vuốt ve đôi môi đã bị hôn của mình, vẫn còn đang râm rang cháy bỏng.
Rốt cuộc anh ta có ý gì?
Lời tuyên bố ngang ngược như vậy, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Khi bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt.
Sau đó, Tần Trọng Hàn không rời khỏi văn phòng của mình.
Khi sắp hết giờ làm, Tiêu Hà Hà nhận được điện thoại của Mig, cuối cùng cô gái đó đã chán Singapore và chịu quay về rồi. “Chào! Hà Hà, tối nay chúng ta đi ăn mừng, đưa con trai chúng ta đi ăn món Tây ha, chị mời em!”
“Có chuyện gì vui hả chị?” Khóe miệng của Tiêu Hà Hà cũng được ăn lây một nụ cười mỉm, trong khoảnh khắc đã quên mất chuyện mình bị Tần Trọng Hàn xâm phạm. “Nghe giọng chị đang rất vui thì phải?”
“Ừ, chút nữa gặp nhau rồi nói! À phải rồi, chị sẽ lái xe đến đón Thịnh Thịnh trước, sau đó đến công ty đón em. Sáu giờ. Đừng quên đó!” Mig căn dặn.
“Dạ! Chút nữa gặp!” Tiêu Hà Hà gác máy.
“Hà Hà, bạn trai của chị hả?” Hướng Tịnh lại bắt đầu nhiều chuyện.
“Ờ...” Tiêu Hà Hà định phủ nhận, nhưng khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tần Trọng Hàn, giật thót tim rồi tự nhiên gật đầu.
“Hà Hà, chị có bạn trai rồi hả?” Hướng Tịnh hét lên.
Tiêu Hà Hà liếc nhìn Tần Trọng Hàn: “Ừ, đúng vậy! Chút nữa anh ấy sẽ đến đón chị!”
Cô nói vậy là muốn gián tiếp cho Tần Trọng Hàn biết, để anh ta đừng quấy rối mình nữa, cô đã có bạn trai rồi!
Ánh mắt của Tần Trọng Hàn đột nhiên trở nên dữ tợn, sải bước đi về phía văn phòng của Tăng Ly.
Tiêu Hà Hà thở phào, lần này chắc ổn rồi, tổng tài sẽ không làm những việc khó hiểu đó nữa.
Sau khi hết giờ làm, Tiêu Hà Hà đón thang máy đi xuống dưới, các đồng nghiệp đang cười nói vừa nhìn thấy cô thì lập tức nín thinh. Sau đó cô ra khỏi thang máy, cứ cảm thấy sau lưng đang có vô số ánh mắt dõi theo mình.
Ra khỏi đại sảnh, cô nhìn thấy xe của Mig từ đằng xa.
Còn bên trong đại sảnh, thang máy riêng của tổng tài cũng được mở ra.
Tiêu Hà Hà chạy nhanh về phía xe của Mig. Mig đang lái một chiếc SUV, một chiếc xe thật là man! Một cậu bé bước xuống xe và chạy như bay về phía Tiêu Hà Hà. “Mẹ ơi, con đến đón mẹ đây!”
“Chạy chậm thôi con!” Tiêu Hà Hà vội ôm lấy cậu bé. “Con trai, chúng ta mau đi thôi!”
Tần Trọng Hàn bước ra khỏi tòa nhà, tầm nhìn vô tình quét qua, liền nhìn thấy ai đó đang bồng một đứa bé ngồi vào trong xe.
“Tiêu Hà Hà?” Tần Trọng Hàn sững người ra. Đứa bé đó...?
Tiêu Hà Hà vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang đứng ở cửa tòa nhà, đột nhiên, tim cô giật thon thót, rồi cô nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang sải bước về phía này...
“Mig, mau chạy đi!” Tiêu Hà Hà nhét con trai vào xe, rồi mình cũng nhanh chóng ngồi vào trong.
“Có chuyện gì vậy? Sao nhìn em giống như gặp ma vậy?” Mig nghe cô hối như vậy liền lập tức nổ máy xe.