Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 178




Ánh mắt Tần Trọng Hàn long lên sòng sọc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, câu nói cuối cùng của Mạc Lam Tịnh làm anh ta sững sờ. “Bí mật gì? Lam Tịnh có bí mật gì?”

Lúc này, chuông điện thoại của Tần Trọng Hàn đột nhiên reo lên, là Đỗ Cảnh gọi tới. “Hà Hà tỉnh rồi hả?”

“Tần Trọng Hàn, mau về đây, Hà Hà tự tử rồi!” Đõ Cảnh vội vàng nói một câu, làm cho Tần Trọng Hàn sợ muốn chết.

Tần Trọng Hàn nhận được cuộc gọi đó liền vội vã chạy về, nhìn thấy cả người Tiêu Hà Hà đang run rẩy, đầu tóc đầm đìa mồ hôi làm ướt cả cái chăn dày, dù Đỗ Cảnh nói gì thì cô cũng rất tuyệt vọng, ánh mắt trống rỗng khiến ai nhìn thấy cũng phải lo.

Tim Tần Trọng Hàn như muốn nhảy ra ngoài, vừa lo lắng vừa bất lực. Hà Hà, cô bé ngốc nghếch này, sao cô lại tưởng là người khác chứ? Anh ta đã ghé sát tai cô để gọi tên cô rất nhiều lần còn gì, tuy lúc đó ý thức của cô không tỉnh táo, nhưng anh ta cứ tưởng sau đó cô đã biết rồi!

Tiêu Hà Hà ngước mắt lên nhìn anh ta một cái thật nhanh rồi lại cúi xuống. Khuôn mặt nhỏ đẫm lệ đó làm cho trái tim Tần Trọng Hàn đau nhói theo.

“Có chuyện gì vậy? Hà Hà, sao em khờ quá vậy?” Đến lúc này Tần Trọng Hàn cũng không tin Hà Hà lại ngốc đến vậy, cô đã tự tử, tại sao lại vậy chứ?

Vừa nghe thấy giọng của Tần Trọng Hàn, cả người Tiêu Hà Hà run lên bần bật, cúi gầm mặt xuống. Cô đang sợ, đang áy náy, cô không dám nhìn vào anh ta.

Cô chỉ nhớ mình đã bị năm người đó chích thuốc, chỉ nhớ mình đã đập đầu vào thành giường, còn sau đó, sau đó cô không nhớ gì nữa cả!

Nhưng sau khi cô tỉnh lại, cảm giác trên cơ thể và sự đau đớn ở giữa hai đùi đã khiến cô nhận ra mình đã trải qua chuyện gì.

Nhất định là cô đã bị người ta chà đạp!

Nhất định là vậy!

Nhưng hình như cô nhớ mang máng rằng người đó là Tần Trọng Hàn mà, nhưng khi tỉnh lại thì không thấy anh ta đâu cả. Cô bắt đầu tưởng rằng đó là ảo giác, lúc đó vì bản thân quá tuyệt vọng nên mới tưởng tượng đang cùng với Tần Trọng Hàn. Đúng là cô đã làm chuyện đó với người khác rồi, cô không còn sạch sẽ nữa!

Nên khi vừa tỉnh lại, nghĩ rằng mình đã bị năm gã đàn ông thay nhau hãm hiếp, cô không còn mặt mũi để sống nữa, không chần chừ gì mà lao thẳng ra ngoài, vì cô thật sự không muốn sống nữa! Kết quả là cô lao thẳng xuống biển, và được Đỗ Cảnh đuổi theo cứu sống.

Anh ta nói rằng đó là Tần Trọng Hàn chứ không phải người nào khác, nhưng cô nghĩ rằng Đỗ Cảnh chỉ đang an ủi cô. Cảm giác đau đớn trên người cô rõ ràng như vậy, sao có thể là do một mình Tần Trọng Hàn gây ra được?

Nhất định là đã bị năm gã đàn ông đó chà đạp! Có nói sao thì cô vẫn không tin, chỉ nghĩ rằng Đỗ Cảnh đang an ủi mình. Chắc chắn đã xảy ra chuyện đó, cô không còn mặt mũi để sống nữa!

Tần Trọng Hàn đau đớn đi đến, rồi thở dài.

“Cô ấy không tin là không có chuyện gì xảy ra. Sau khi tỉnh lại, cô ấy tưởng mình đã bị những kẻ xấu đó chà đạp. Tôi đã nói với cô ấy là không có, nhưng cô ấy không tin!” Đỗ Cảnh giải thích: “Anh nói với cô ấy đi!”

Đỗ Cảnh ra ngoài, nhường không gian lại cho hai người.

Tất cả những tiếng ồn ào bỗng trở nên im lặng.

Tần Trọng Hàn đi đến cạnh giường và ngồi xuống, còn Tiêu Hà Hà thì co rúm người lại một cách vô thức. “Không, đừng!”

Tần Trọng Hàn bỗng giơ hai tay ra và ôm lấy cô, thở dài một cách bất lực. “Hà Hà, ngẩng đầu lên!”

Cô sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để nhìn anh ta. “Không, Tần Trọng Hàn, anh đi đi! Em biết đã có chuyện xảy ra, em biết... Em nhơ nhớp rồi!”

Cô đã trở thành hoa tàn liễu rũ, nước mắt đã đong đầy trong mắt.

“Mở mắt ra!” Tần Trọng Hàn hạ giọng và nói: “Anh thật sự muốn đánh vào đít em một cái quá! Ai cho em suy nghĩ lung tung như vậy? Là anh hay người khác, em thật sự không nhận ra à? Em muốn chọc cho anh tức chết có phải không? Sao lại nghĩ đó là người khác? Anh sẽ cho phép người khác đụng đến em à?”

Cô chớp chớp đôi mi cong và dài rồi từ từ mở mắt ra. Trong lớp sương mù bao phủ, Tiêu Hà Hà hoảng hốt khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Liệu cô có nên tin không?

Anh ta cũng quá ngang ngược, nắm thật chặt hai vai cô, luồng sức mạnh đó như thể muốn bóp nát vai cô vậy.

“Không ngờ mới chỉ xảy ra chút chuyện thôi mà em đã muốn bỏ trốn hay muốn chết. Tiêu Hà Hà, em có còn là cô gái không sợ bất cứ điều gì mà anh từng quen không?” Giọng nói trầm và đầy lôi cuốn quen thuộc vang lên, kèm theo nhiều cảm xúc phức tạp và cơn giận dữ ngấm ngầm.

Tiêu Hà Hà cắn chặt môi rồi ngẩng mặt lên, không biết có nên tin anh ta hay không, chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm và đẹp đẽ đó. “Em không cần anh an ủi em. Không, mọi người đều đang gạt em!”

“Tiêu Hà Hà, anh nói cho em biết, em không bao giờ trốn thoát được đâu, dù anh sẵn lòng để cho em đi, nhưng ông trời cũng sẽ đưa em đến trước mặt anh! Không ngờ em lại muốn tự tử? Em muốn chọc anh tức chết phải không?” Anh ta trợn mắt nhìn cô, gân xanh nổi đầy trên mặt, có thể thấy anh ta lo lắng và sợ hãi đến dường nào.

“Em... Em nhơ nhớp rồi!” Cô lắc đầu, răng cắn chặt vào môi.

“Không được cắn môi, đây là quyền lợi riêng của anh!” Anh ta đột nhiên hôn cô, cô ngây người ra và phản kháng trong vô thức. Cô giãy giụa cả người, muốn rời khỏi vòng tay của Tần Trọng Hàn, nhưng anh ta lại ôm cô thật chặt.

“Cô bé ngớ ngẩn, không hề xảy ra chuyện gì cả, em vẫn trong trắng không chút tì vết mà! Là anh, luôn luôn là anh! Vừa rồi em đã ngủ thiếp đi, còn anh đi giải quyết tên hung thủ, nên đã nhờ Đỗ Cảnh canh chừng em! Không tin thì em hỏi Tăng Ly, hỏi Đỗ Cảnh, hỏi Phong Bạch Dật, cả ba em nữa, và cả cảnh sát, em thực sự không bị gì cả! Sao ngay cả những lời anh nói mà em cũng không tin vậy chứ?” Anh ta nói rất khẽ với giọng nhẹ nhàng.

“Em...” Có một nụ cười ảm đạm lộ ra trên khóe môi cô. “Anh không cần phải an ủi em nữa! Em biết mọi người đã thông đồng với nhau. Tần Trọng Hàn, em không còn mặt mũi để sống tiếp nữa!”

“Chết tiệt!” Tần Trọng Hàn hơi tức giận, đôi lông mày lưỡi mác nhíu chặt lại. “Là anh, là anh, không có ai cả! Tại sao em lại không tin chứ?”

Tiêu Hà Hà không cử động, cô vùi đầu vào cánh tay và không chịu ngẩng đầu lên. Chắc chắn là cô đã nhơ nhớp rồi, Tần Trọng Hàn chỉ đang an ủi cô thôi. Cô rất cảm động, rất muốn khóc lớn lên, nhưng không thể khóc được.

Tần Trọng Hàn siết chặt hai vai của Tiêu Hà Hà, buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Nước mắt của Tiêu Hà Hà cứ tuôn ra nhưng vẫn không chịu ngước mắt lên. Tần Trọng Hàn thấy cô đau lòng như vậy, đành phải nói: “Rốt cuộc em muốn thế nào? Sao em lại không chịu tin anh? Nhìn vào mắt anh nè, em có thấy lúc này anh đang mệt mỏi quá độ vì đã làm chuyện đó quá nhiều lần không?”

Cô hơi ngây người ra, rồi sau đó đã chịu ngẩng mặt lên. Trong đôi mắt đẫm lệ lờ mờ, cô nhìn thấy trong đáy mắt của anh ta đầy tia máu đỏ ngầu, còn khuôn mặt thì hơi tiều tùy, trông rất mệt mỏi. Nhưng trước đây, khi anh ta làm xong chuyện đó, chẳng phải luôn tinh thần phấn chấn à?

Khóe mắt cô lại đỏ lên, rồi lắc đầu. “Không phải, anh không cần phải an ủi em nữa. Lúc trước lần nào anh cũng rất phấn chấn, chưa từng mệt mỏi như vậy bao giờ!”

Cô nấc nghẹn, lời nói của cô tràn đầy đau buồn và tuyệt vọng. “Tại mọi người tốt bụng thôi! Tần Trọng Hàn, anh không cần phải để bản thân chịu thiệt đâu, làm gì có người đàn ông nào chịu đựng được chuyện đó!”

“Hà Hà, thật đó! Này!” Tần Trọng Hàn thực sự muốn đánh cho cô tỉnh táo lại, trái tim anh ta đầy đau đớn, và cả nỗi chua chát cố kìm nén. “Cô gái ngốc nghếch, anh gạt em làm gì? Có khi nào anh gạt em chưa? Thực sự là anh mà!”

Nhưng Tiêu Hà Hà vẫn không tin.

Một lần nữa ngạc nhiên, Tần Trọng Hàn chỉ có thể hét lên: “Đỗ Cảnh, Tăng Ly, hai người vào đây!”

Cửa mở ra!

Đỗ Cảnh và Tăng Ly xuất hiện ở cửa, Tăng Ly cũng đã được Đỗ Cảnh cho biết lý do về chuyện của cô. “Hà Hà, sao em lại ngốc đến vậy hả? Khi tụi anh đến nơi, em vừa bị ngất đi, chính Hàn đã bồng em về đây đó!”

Những lời của Tăng Ly vốn là để làm sáng tỏ sự hiểu lầm, nhưng Tiêu Hà Hà lại lắc đầu. “Mọi người đã bàn bạc trước với nhau! Anh Tăng, anh không cần phải an ủi tôi đâu! Tôi biết mọi người đều vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi không còn mặt mũi nào để sống nữa...”

“Chết tiệt!” Tần Trọng Hàn vẫy tay. “Hai người ra ngoài đi!”

Anh ta quyết định sẽ tự mình làm rõ, anh ta nhất định phải chứng minh được đó là mình. Chết tiệt! Là anh ta đã cùng cô làm chuyện đó thật mà trời!

Khi trong phòng chỉ còn lại hai người một lần nữa, Tần Trọng Hàn nhìn chằm chằm vào Tiêu Hà Hà, rất lâu vẫn không nói gì. Anh ta thực sự ước gì mình có thể chạy vào trong đầu cô, để xem cô đang suy nghĩ những gì.

Tần Trọng Hàn nhìn cô, vừa đau lòng vừa buồn cười. Sao người phụ nữ nhỏ bé của anh ta lại khờ đến vậy chứ? Khờ đến mức bướng bỉnh! Anh ta chỉ nhìn cô như vậy, nhìn mãi làm cô cảm thấy tội lỗi, nhìn mãi làm cô không biết phải làm gì.

Sau đó, cô không nhịn được phải hỏi: “Anh thực sự không gạt em sao?”

“Em nhìn anh có giống như đang nói dối không?”

Tiêu Hà ngước mắt lên nhìn anh ta thật kỹ, trên mặt anh ta dường như cũng không có biểu cảm tuyệt vọng, cũng không giống có cảm giác đã bị cắm sừng. Vừa rồi, ánh mắt của Đỗ Cảnh và Tăng Ly hình như cũng không có gì phức tạp cả. Lẽ nào cô thực sự không làm chuyện đó với người khác?

Chẳng lẽ người đó vẫn luôn là Tần Trọng Hàn sao?

Anh ta chỉ nhìn cô, không nói gì.

Sự im lặng của anh ta khiến cô cảm thấy lúng túng, cũng chỉ có thể nhìn lại anh, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô hỏi với giọng run rẩy: “Là anh thật hả? Thật sự không xảy ra chuyện không hay à?”

Anh ta vẫn nhìn cô.

“Tần Trọng Hàn?” Cô cao giọng.

Anh ta đột nhiên đi đến, hất cái chăn ra khỏi người cô, cô vội vàng kéo lại. Sao anh ta lại giở chăn ra? Cô còn chưa mặc quần áo gì, vì quần áo đã bị ướt hết. Cô ra sức kéo cái chăn để che mình lại.

Nhưng anh ta vẫn kéo ra được, ngồi trên mép giường nhìn cô như một vị thần.

Những ngón tay thay nhau lướt trên má cô, giọng nam khàn vang vọng trong căn phòng yên tĩnh. “Cô bé ngớ ngẩn, những nụ hôn trên người em mà do người khác tạo ra à? Người khác có dịu dàng được như anh không? Em chắc chắn trên người em là những nụ hôn chứ không phải những dấu cắn không? Hay em nghĩ anh không thể bì với năm gã đó, không thể làm em thỏa mãn? Em đang xem thường anh có phải không? Bà xã à, anh đang rất giận, em không tin anh!”

“Thật sự là anh à?” Tiêu Hà Hà lại kéo chăn lên che mình lại, những nụ hôn trên người cô thực sự không giống như bị ngược đãi, cô không tin những kẻ đó lại tốt bụng không làm tổn thương đến cô. Trên người cô, ngoại trừ dấu lằn do dây cột trên tay và chân, còn lại trông có vẻ đều không nghiêm trọng, có thể thấy rằng những dấu hôn đó vẫn rất dịu dàng!

Trong lúc cô còn đang ngây ra, anh ta lại cúi người xuống gần cô, đôi môi mỏng và lạnh bịt chặt miệng cô lại.

“Có phải em nên bị phạt một chút không?” Thì thầm thành tiếng, môi anh ta đã mút chặt lấy môi cô mà không hề khách sáo, chớp mắt đã cạy răng và lưỡi của cô ra để hôn vào nơi sâu nhất.

“Ưm...” Hơi thở quen thuộc bao quanh cô, khiến trái tim cô an yên hơn nhiều.

Anh ta vén chăn ra, cơ thể rắn chắc đè lên người cô.

Cô bỗng hoảng hốt. “Đừng! Đừng làm vậy! Tần Trọng Hàn!”

Anh ta cắn lên môi cô: “Em đúng là đáng bị đánh! Em chỉ có thể là của anh thôi. Có phải chưa bị người khác ăn nên hơi thất vọng không?”

“Thật sao?” Cô bắt đầu tin, có lẽ thực sự là không. Cô nhớ man mán rằng anh ta đã gọi tên cô, và bên tai cô cứ luôn nghe thấy giọng nói của anh ta.