Editor: Thùy Linh
Rốt cuộc vẫn là sợ thư Trinh chờ lâu mà nóng nảy, Hoắc Trầm xử lý xong Ổi Tỏa cũng lười quản người khác, trực tiếp để lại chiến trường cho Hứa Từ rồi đi mất
Hoắc Trầm dựa theo địa chỉ mà thư Trinh gửi, một đường chạy đi tìm người
Đến khi tìm được Thư Trinh cũng đã qua hai mươi phút
Thư Trinh mang dép lê, chân đung đưa
Nghe thấy tiếng chân lại đây, Thư Trinh ngẩng đầu đón nhận ánh mắt nôn nóng của Hoắc Trầm
“Hoắc Trầm!” Thư Trinh kích động mà vẫy vẫy tay về phía cậu, “Tôi ở chỗ này! Hoắc Trầm!”
Hoắc Trầm nhìn cô cười, bước chân dài chạy chậm lại nói: “Thấy rồi”
Cậu thấy bóng dáng cô to lớn: “Cậu lớn như vậy đứng xa 800m tôi cũng thấy.”
“Tôi đâu có lớn như vậy?” Thư Trinh dẩu miệng, đứng lên đối với thiếu niên đứng trước mặt mình, oán trách: “Sao cậu lâu vậy?”
“Còn lâu?” Hoắc Trầm nóng nảy: “Anh đây chạy một đường tới đấy!”
Thư Trinh ngửa đầu nghiêm túc nhìn cậu, thiếu niên cũng đã hạ giận, trên trán có lớp mồ hôi mỏng, gương mặt hơi đỏ lên, ngực phập phồng, đúng là vừa mới chạy tới
Thư Trinh áy náy ngượng ngùng nói: “Xin lỗi nhé, tại tôi có chút sốt ruột”
“Thật sự là quá đói bụng.” Dừng một chút, cô chạy hai bước lại gần bên người Hoắc Trầm, hơi nhón chân lên hỏi cậu: “Hoắc trầm, cậu có thấy tôi béo không?”
Hoắc rầm cảm thấy Thư Trinh người này quả thực không thể hiểu được, mới câu trên vừa nói đói bụng, giờ lại nói béo
Hoắc Trầm nhếch mắt hỏi: “Cậu đói đến béo luôn à?”
Thư Trinh chân dài duỗi ra, hơi khom lưng, xén váy lên một đoạn, cẳng chân thon dài lộ ra
Cô chỉ chỉ đến mấy vết hồng do bị muối cắn, tủi thân nói: “Bị muỗi cắn đây này.”
“Cậu nhìn xem.”
Thư Trinh chân dài thẳng tắp, mắt các chân tinh tế, dưới ánh trăng làn da trắng đến chói mắt
Hoắc Trầm cổ họng hơi động, cậu di chuyển tầm mắt
“Đi thôi.” Hoắc Trầm một tay để trong túi quần, sống lưng đĩnh bạc, hình như không liếc mắt nhìn Thư Trinh một cái, “Đi mua thuốc đuổi muỗi cho cậu.”
Thư Trinh nhìn Hoắc Trầm từ đằng sau: “Đi cửa hàng tiện lợi đi, tôi còn muốn ăn cơm tối.”
“Đói muốn chết”
Hoắc Trầm bỗng nhiên nhớ tới hộp cơm chiên hải sản kia, nghĩ nghĩ nghiêng đầu hỏi: “Cậu có bị dị ứng hải sản không?”
Thư Trinh cuời rộ lên, khóe môi nhếch lên một độ cung nói: “Đương nhiên là không.” Cô lại hỏi: “Sao đột nhiên hỏi câu này?”
“Vậy là tốt rồi.” Hoắc Trầm nói nhỏ, khóe môi khẽ nhếch: “Cho cậu một phần cơm chiên hải sản, ở chỗ Hứa Từ lát nữa cũng ăn.”
Thư Trinh ra sức gật đầu: “Tôi thích nhất là hải sản”
Thư Trinh cười hì hì đi theo sau Hoắc Trầm, bóng người rơi trên mặt đất, cô như là một cái đuôi nhỏ
Thư Trinh: “Hoắc Trầm, cậu là tốt nhất!”
Hoắc Trầm không trả lời, chỉ nhấp môi cười một cái rồi lại thôi
–
Hoắc Trầm dẫn Thư Trinh vòng đến cửa hàng tiện lợi, Ổi Tỏa còn đang bị Hứa Từ bọn họ giáo huấn
Ổi Tỏa người bị treo ở lan can, các anh em cũng chỉ có thể nhìn hắn, không ai dám đỡ xuống
Thư Trinh nhìn đến phát ngốc. Cách đó thật xa, không nhận ra là mấy người ban ngày cô đã gặp qua, cô liền trực tiếp bị Hoắc Trầm đẩy vào cửa hàng
“Bên ngoài đang loạn.” Hoắc Trầm dặn dò: “Đừng ra đó.”
Dứt lời lại vẫy tay với Hứa Từ. Hứa Từ lanh lẹ liền chạy tới, trong tay còn cầm chặt hộp cơm chiên lúc này Hoắc Trầm giao cho
Hoắc Trầm nhận lấy xong xua tay
Hứa Từ lập tức chạy, tiếp tục trở lại chiến trường
Nhưng thật ra Giang Hải duỗi tay chọc cánh tay Hứa Từ, hỏi: “Từ Từ, cậu có thấy cô gái vừa đi cùng Trầm ca có chút quen mắt không?”
Hứa Từ ghét bỏ mà nhìn Giang hải, hất ngón tay của cậu ra: “Đừng có sờ soạng lung tung.”
“Ai sờ cậu!!” Giang Hải kích động
Triệu Vân Phàm ở một bên nói: “Đúng rồi, hình như cô gái đó là tiên nữ ban ngày đó sao?”
Hứa Từ mới vừa không để ý, giờ nghe Triệu Vân Phàm nói như vậy, có chút ngốc: “Có thật vậy không?”
“Tiên nữ là người ở chung nhà với Trầm ca?”
Triệu Vân Phàm gật đầu khẳng định: “Tôi không nhận sai đâu, mỹ nữ xem một lần là có thể nhớ kỹ, huống hồ tiên nữ xinh đẹp như vậy, vĩnh viễn khó quên.”
Vài người còn đang nói chuyện phiếm, anh em của Ổi Tỏa nóng lòng ồn ào hỏi: “Không phải Trầm ca của các mày đã trở lại rồi à? Khi nào mới có thể đánh tiếp?”
Hứa Từ bọn họ đang cao hứng, đột nhiên bị người ta chặn họng nên rất là khó chịu, “Ồn ào cái gì? Không thấy Trầm ca cùng cô vợ nhỏ đi ăn cơm à?”
“Bị treo ở lan can còn không biết câm miệng.”
“Muốn bị treo đến thành cá khô luôn sao?”
–
Hoắc Trầm cầm hộp cơm vào cửa hàng tiện lợi, nhờ nhân viên hâm nóng lên, chị nhân viên cười hì hì tiếp nhận, trộm nhìn Hoắc Trầm. Ánh đèn từ trên chiếu xuống dưới, thiếu niên thần sắc lãnh đạm, quay đầu nhìn về phía cô gái đang mua đồ ở phía bên kia, lâu lâu còn cười một cái
Thư Trinh chọn xong đồ nhảy nhót mà trở lại quầy thu ngân tính tiền. Quay mặt lại phía cửa kính chỉ chỉ: “Các cậu muốn đánh nhau à?”
“Ừ.” Hoắc Trầm lên tiếng, thanh toán cho Thư Trinh xong đem phần cơm nóng cho cô, không chút để ý nói: “Vì hộp cơm này đó.”
Thư Trinh cầm ly mì gói, chị nhân viên giúp cô đổ nước sôi, một bên chờ một bên thành khẩn nói với Hoắc Trầm: “Vậy để tôi ăn chậm một chút.”
“Cho cậu thêm thời gian tranh thủ.”
Hoắc Trầm đôi mắt híp lại, a, còn rất giảng nghĩa khí
Hoắc Trầm ra khỏi cửa, cô gái đã ngồi sát cửa sổ, cẩn thận mở ly mỳ gói cùng hộp cơm chiên, dùng cái muỗng múc một miếng cơm đưa vào trong miệng, cảm thấy mỹ mãn mà vui sướng gật đầu
Hoắc Trầm cong môi cười, quay đầu lại xụ mặt, đi qua bọn Hứa Từ
–
“Chị dâu của bọn tao là người mà chúng mày có thể chạm vào?”
“Cũng không biết soi gương, sắc đẹp của chị dâu mà chúng mày cũng xứng?”
Hứa Từ mãnh liệt chửi mắng, phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, cậu nghe thấy giọng nói của Trầm ca kính yêu: “Chị dâu gì cơ?”
Hứa Từ hoảng sợ quay đầu lại phát hiện Hoắc Trầm nghiêng đầu khoanh tay đứng đó, còn đang liếm môi, cười như không cười nhìn cậu
Hứa Từ: “…..”
“Tôi chưa nói gì cả, Trầm ca, chắc cậu nghe lầm rồi.”
Hoắc Trầm cũng lười quản cậu, trực tiếp đi đến chỗ lan can, đem Ổi Tóa xách xuống dưới
Ổi Tỏa rốt cuộc cũng được chạm đất, còn rất thản nhiên mà cùng Hoắc Trầm nói câu: “Cảm ơn.”
Hoắc Trầm đặc biệt khách khí mà trả lời: “Chuyện nhỏ không có gì.”
Dừng một chút, cậu vén tay áo, đối với anh em của Ổi tỏa: “Tới đây, tiếp tục.”
Không ai dám động đậy, còn đang rối rắm ở đó
Qua một hồi lâu mới có giọng nữ đánh vỡ yên tĩnh
“Hoắc Trầm.” Thư Trinh đứng ở sau lưng Hoắc Trầm, chỉ nhẹ nhàng chọc chọc lưng cậu, nhẹ giọng kêu
Hoắc Trầm xoay người, liền thấy Thư Trinh đang tròn mắt ngửa đầu nhìn cậu
Hoắc Trầm nhíu mày, hàm dưới căng thẳng hỏi: “Cậu lại đây làm gì?”
Còn rất quan tâm hỏi câu: “Cơm nước xong rồi?”
Thư Trinh gật đầu: “Ăn no rồi.”
Cô không dám quản cậu nhưng lúc này có chút xấu tính, tiếp tục nói: “Tôi lại đây xem các cậu đánh nhau, tiện để tiêu cơm.”
Hai người còn đang nói chuyện, Ổi Tỏa nhìn chằm chằm Thư Trinh một lát, đột niên trước mắt sáng ngời
Ổi Tỏa đương nhiên là chưa được dạy dỗ đủ, còn chút sức lực chỉ vào Thư Tring “Oa oa” kêu to, “Mẹ nó, Hoắc Trầm, tao còn đang nghĩ mày tốt bụng như thế là vì cái gì?”
“Hóa ra là vì ai đó.”
Thư Trinh cảm thấy lời này có chút khó nghe, còn chưa kịp phản bác, liền nghe thấy Ổi Tỏa một tiếng sầu thảm: “Đau tao!!”
Cả người hắn đã bị Hoắc Trầm một tay túm cổ áo, kéo hướng ngược lại bên cạnh đống rác, hung hăng mà quăng xuống. Ổi Tỏa giãy giụa, không thể bò được
Hoắc Trầm sắc mặt lâng lâng, duỗi tay túm lấy cổ áo hắn, mu bàn tay còn lộ ra những đường gân xanh, cả người khuôn mặt hung dữ. Cậu cười lạnh, đối với Ổi Tỏa âm trầm nói: “Mẹ nó, mày làm tao dơ theo rồi.”
Dứt lời, cậu nện thật mạnh người ở dưới
Ổi Tỏa lúc này yên lặng như gà, không nói lời nào chỉ liều mạng gật đầu
Hứa Từ bọn họ một bên có chút ngốc
“Thật lâu mới thấy Trầm ca tức giận như vậy.”
“Không phải cậu ấy luôn là thuần lương giáo bá sao”
“Trừ chuyện Thiệu Ngu hôm đó chưa bao giờ thấy Hoắc Trầm như thế này.”
Vài người lại nhìn Thư Trinh, câm miệng không dám đề cập tới chuyện trước đó nữa
Thư Trinh lúc này mới nhìn thấy rõ, người này là người lúc ban ngày bị Hoắc Trầm cướp tiền tiêu vặt
Cô lại nhìn đám anh em xung quanh hắn, không khỏi nghĩ chắc đây là quay lại trả thù
Bọn Hứa Từ đã xông lên ngăn Hoắc Trầm lại
Sợ cậu gây ra chuyện lớn
Qua một lát, Hoắc Trầm được bọn Hứa Từ khuyên ngăn mới lấy mu bàn tay quệt khóe môi, tàn nhẫn nói: “Không còn lần sau.”
Thư Trinh còn ngơ ngác đứng ở đó
“Đi thôi.” Hoắc Trầm đứng một bên, trên mặt không biểu tình, cảm xúc lạnh lùng vẫy tay về phía Thư Trinh “Chuẩn bị đi ăn khuya, cậu có đi hay không?”
Tuy rằng hỏi là có đi hay không nhưng giống như là Thư Trinh không hề có sự lựa chọn
Cô lại không biết đường về, chỉ có thể theo Hoắc Trầm
“Đi đi đi”
Cô quay đầu lại nhìn Ổi Tỏa, mờ mịt hỏi cậu: “Còn bọn họ..”
Vài người bên kia giật mình, cúi đầu thật sâu với Hoắc Trầm, đều nhịp nói: “Trầm ca đi thong thả”
“Chị dâu đi thong thả”
Thư Trinh còn tưởng họ đang nói vớ vẩn cái gì, thấy Hoắc Trầm đã đi rồi mới đuổi theo hỏi: “Bọn họ kêu ai là chị dâu vậy?”
Hoắc Trầm bước chân hơi ngừng, nghiêng mắt nhìn Thư Trinh. Hứa Từ một bên lanh lẹ: “Hì hì, kêu tôi là chị dâu đấy mà!”
Thư Trinh: “……..”
Thư Trinh suy nghĩ cái gì rồi gật đầu, nhìn về phía Hoắc Trầm cười gian: “Không nghĩ tới nha, Hoắc Trầm cậu là như vậy.”
Hoắc Trầm: “……..” Mẹ nó…
–
Hoắc Trầm dẫn Thư Trinh cùng mấy người đi ăn khuya, là một quán ven đường, chủ yếu là đồ nướng BBQ. Bây giờ là mùa hè còn có chỗ bán tôm hùm đất, hương vị không tồi
Thư Trinh vốn đã no nhưng ngửi thấy mùi hương lại không nhịn được
Cô gọi cánh gà nướng, sườn nướng, mười mấy cân tôm hùm đất xào cay
Hoắc Trầm đi rửa tay, đánh xong Ổi Tỏa, có khi cậu phải tắm gội sạch sẽ mới bĩnh tĩnh lại
Hứa Từ duỗi cái đầu lại đây nhìn thực đơn, thấy cô gọi tôm hùm đất xào cay mới tặc lưỡi nói: “Trầm ca không ăn cay.”
“Không ăn cay?” Thư Trinh kinh ngạc, “Ăn cay ngon như vậy, Trầm ca của các cậu lại không ăn!”
Hứa Từ gật đầu: “Nhiều năm như vậy chưa thấy cậu ấy ăn cbao giờ
“Tu rằng nói không ăn cay vì sợ lên mụn, tổn thương làn da.”
“Nhưng mà có quỷ mới tin, cậu ấy suốt đêm chơi game như vậy mà sợ tổn thương làn da!”
Thư Trinh cảm thấy Hứa Từ nói có lý, sau đó yên lặng đem tôm hùm đất xào cay đổi thành không cay
Hứa từ: “!!!”
“Vì cái gì?”
Thư Trinh cười hì hì nói: “Trầm ca các cậu không ăn cay, hay chúng ta cùng cậu ấy không ăn cay đi”
“Mọi người không nên ăn cay.”
Hứa Từ: “……….” Quả nhiên, không nên để cho tiên nữ biết chuyện này
Thư Trinh cũng không phải là người khó ở, Hứa Từ bọn họ lại dễ nói chuyện
Thư Trinh gọi món xong, nhớ tới việc lúc nãy hỏi Hứa Từ: “Sao đêm nay các cậu lại đánh nhau?”
Hứa Từ: “Bọn chúng không phải là thứ gì tốt.”
“Lúc ban ngày còn chụp lén dưới váy của cậu, bị Trầm ca phát hiện nên kéo ra ngoài đánh một trận”
“Lúc nãy có khi còn giết hắn luôn rồi ấy chứ!”
Thư Trinh: “………”
“Ý cậu là, Hoắc Trầm ban ngày đánh người là vì chuyện này, chứ không phải….”
Chứ không phải là cướp tiền tiêu vặt của người ta!!!
A a a!!!
Soa cô lại có thể hiểu lầm Hoắc Trầm như vậy a a a
Ngườ ta là người lương thiện như vậy mà
Hứa Từ không biết Thư Trinh đang suy nghĩ gì,mờ mịt hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Thư Trinh hổ thẹn nói: “Cái kia…hình như tôi hiểu lầm Hoắc Trầm rồi.” Dừng một chút, tiếng nói từ nội tâm cô: “Tôi phải xin lỗi cậu ấy mới được.”
–
Lúc hoắc Trầm trở lại, thấy Thư Trinh vui đùa cùng Hứa Từ, khí thế ngất trời
Cô gái nhỏ mi mắt cong cong, trên mặt đều là ý cười, thân mình hơi nghiêng, tư thế thân mật
Trong lòng cậu có chút khó chịu
Mẹ nó, anh đây chỉ đi rửa cái tay còn cô ấy ở chỗ này cũng người lạ thả thính
Hoắc Trầm cũng không biết vì sao lại nói Thư Trinh như vậy
Dù sao cũng tại vì cậu khó chịu
Cậu bước chân dài đi qua, duỗi tay kéo ghế ra, động tác có chút thô bạo, to tiếng như là ấu trĩ bắt người ta phải chú ý tới mình
Cậu đặt mông xuống, tay chống ở lưng ghế, bộ dáng lười nhác hỏi: “Nói gì đó?”
Dừng một chút lại nói: “Vui vẻ như vậy?”
Ngữ khí không tốt, hình như là đang ghen tuông
Hứa Từ đang nói chuyện với Thư Trinh, nghe Hoắc Trầm hỏi như vậy cũng không nghĩ nhiều, liền cao hứng, phấn chấn chỉ vào Thư Trinh nói: “Trầm ca, Thư Trinh đây có chuyện muốn xin lỗi cậu!”
Thư Trinh: “!”
Hoắc Trầm:???