Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em

Chương 43




Dịch: Anh Đào

Beta: Cá nhỏ

Rất nhanh xe đã dừng ở dưới lầu của Đầu tư Hoa Ninh.

Bùi Ninh nhìn trước ngó sau, cô nhớ không nhầm đây không phải là chi nhánh của Hoa Ninh ở Thượng Hải.

Diệp Tây Thành không chú ý đến biểu cảm của cô, dắt cô vào trong sảnh tòa nhà.

Bùi Ninh nghi hoặc: “Đây là?”

Diệp Tây Thành: “Đầu tư Hoa Ninh.”

“Không phải là tòa nhà Hoa Ninh sao anh?”

“Cô anh phụ trách chi nhánh ở Thượng Hải, Thiệu Chi Quân không muốn thấy người lớn trong nhà nên phụ trách tòa nhà văn phòng cho thuê.”

Bùi Ninh nhìn tòa nhà, “Ở tầng mấy vậy?”

Diệp Tây Thành: “Cả tầng 21 với 22.”

Bùi Ninh gật đầu, rất thích: “Chiều cao tầng này khá tốt, về sau em đến đây làm việc sẽ leo thang bộ, có thể tập thể dục luôn.”

Văn phòng tổng bộ Bắc Kinh ở tầng 42, cô không có thời gian leo thang bộ.

Diệp Tây Thành nói được, đến lúc đó anh sẽ bảo phía an ninh đưa thẻ ra vào ở lối ra tầng 22 cho cô.

Cuộc họp đúng 2 giờ bắt đầu, do Thiệu Chi Quân chủ trì.

Cuộc họp lần này Diệp Nhuế không tham gia, mãi cho đến lúc kết thúc chị ấy mới khoan thai đến muộn.

Lúc người tham gia họp rời đi Diệp Nhuế đi vào.

Thiệu Chi Quân nhàn nhạt liếc cô ấy, không nói gì.

Diệp Tây Thành đứng dậy, nói với Bùi Ninh hai câu, để cô sắp xếp lại nội dung cuộc họp rồi gửi cho anh. Sau đó ra hiệu với Diệp Nhuế, “Đến văn phòng chị đi.”

Ra khỏi phòng họp, Diệp Nhuế bước nhanh hai bước bắt Diệp Tây Thành: “Em muốn hỏi tội sao, vậy miễn đi.”

Diệp Tây Thành nhìn ngang: “Chuyện công việc.”

Diệp Nhuế nhìn anh, mấy giây sau mới buông tay.

Văn phòng của Diệp Nhuế ở trong cùng tòa nhà, gần với lối ra, văn phòng này có ánh sáng tốt nhất. Cửa sổ sát đất từ phía đông đến phía nam, tầm nhìn cũng tốt.

Vốn dĩ là của Thiệu Chi Quân, anh ấy để cho Diệp Nhuế dùng.

Diệp Nhuế rót ly nước lọc, đặt trước mặt Diệp Tây Thành, có mấy giọt nước văng ra ngoài.

Diệp Tây Thành cũng lười để ý, chị ấy lại tức giận với anh, anh cũng chẳng để ý. Từ nhỏ đến giờ vẫn luôn như vậy, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Chỉ cần đừng có tức giận với Bùi Ninh là được.

Diệp Nhuế ngồi xuống đối diện anh, hai chân bắt chéo, ngạo mạn, “Nói đi.”

Diệp Tây Thành: “Thiệu Chi Quân không nói với chị?”

“Nói gì?”

“Tháng sau chị về Bắc Kinh làm việc.”

Diệp Nhuế cau mày: “Về Bắc Kinh.”

Xem ra Thiệu Chi Quân không nói với chị ấy, Diệp Tây Thành nói đơn giản mấy câu. Trọng điểm việc đổi công việc của chị ấy là để có thời gian chăm sóc con cái hơn, còn bớt cãi nhau với Thiệu Chi Quân.

Trước đó Diệp Nhuế chưa từng nghĩ qua, rất không tình nguyện: “Vậy không phải sống ở hai nơi sao?”

“Bọn chị bây giờ với sống ở hai nơi có gì khác nhau chứ?” Diệp Tây Thành không nể mặt.

Diệp Nhuế mấp máy miệng, không phản bác.

Cũng đúng, cô ấy cùng Thiệu Chi Quân căn bản là chia giường ngủ, về nhà cũng không nói chuyện, như này với sống hai nơi có gì khác nhau chứ?

Diệp Tây Thành uống mấy ngụm nước, “Chị về tổng bộ bên kia công việc cho chị cũng không nhiều, có thể thường xuyên đi lại giữa hai bên. Nếu như chị tiếp tục làm như vậy, về sau quan hệ của chị với Thiệu Chi Quân thế nào em không chắc. Nhưng em chắc chắn một điều con cái không có cảm tình gì với chị.”

Diệp Nhuế cúi xuống, vẫn luôn vân vê ngón tay, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô ấy với Thiệu Chi Quân yêu nhau 12 năm, kết hôn được 8 năm rồi. Con trai 7 tuổi, con gái 3 tuổi, con cái từ lúc sinh ra đến giờ đều là bà chăm, bọn họ gần như không quan tâm đến.

Con cái ở Bắc Kinh, bọn họ ở Thượng Hải. Chiều thứ 6 nào cũng sẽ bay qua đó thăm con, ở cùng bọn nhỏ cuối tuần, vừa mới thân thiết lại được với con bọn họ lại phải bay về làm việc.

Con cái không cần quan tâm, cuôc sống rất thong dong.

Cô ấy cũng thừa nhận mình không có kiên nhẫn với bọn nhỏ, nhất là quan hệ bây giờ với Thiệu Chi Quân, tâm trạng thất thường.

Một giây trước còn tốt, Thiệu Chi Quân nói mấy câu giây tiếp theo cô ấy sẽ nổi cơn thịnh nộ.

Hai năm nay cô ấy thường xuyên mất ngủ, ngủ không được sẽ suy nghĩ linh tinh. Nghĩ thế nào cô ấy cũng không hiểu được, tình cảm hơn chục năm của cô ấy cùng Thiệu Chi Quân sao lại đi tới nông nỗi này.

Diệp Nhuế mâu thuẫn: “Nếu như chị về Bắc Kinh sẽ không có thời gian nhìn Thiệu Chi Quân nữa.”

Diệp Tây Thành hỏi ngược lại: “Chị nhìn anh ấy làm gì chứ? Anh ấy cũng không phải đứa trẻ 2 tuổi?”

“Chị ở đây anh ta còn không an phận, nếu chị không ở đây anh ta còn không lật trời lên sao!” Diệp Nhuế nói, tức giận trong lòng lại dâng lên, đứng dậy rót cho mình cốc nước.

Đàn ông lúc nào có thể quản phải quản cho chắc.

Có những lời nói quá nhiều lần, bản thân Diệp Tây Thành cũng thấy chán.

Diệp Nhuế cũng cảm thấy mình và Thiệu Chi Quân bây giờ đã không còn hợp nhau. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, có lẽ kết quả chính là điều mà cô ấy không muốn đối mặt.

Nhưng vẫn là không yên tâm, “Chị về Bắc Kinh, em trông chừng Thiệu Chi Quân thay chị?”

Diệp Tây Thành “ừ” qua loa một tiếng.

Diệp Nhuế hỏi: “Vậy chị đi rồi còn công việc bên này?”

Diệp Tây Thành: “Ninh Ninh qua đây tiếp nhận.”

Diệp Nhuế vẫn cho rằng mình nghe nhầm: “Bùi Ninh?”

“Có vấn đề?” Diệp Tây Thành nhìn chị ấy.

Diệp Nhuế lắc đầu, “Không vấn đề gì, chị có thể tin tưởng năng lực nghiệp vụ của cô ấy, có điều…em yên tâm để cô ấy qua đây?” Về sau mỗi người một nơi, hơn nữa tâm tư của Bùi Ninh với Hạng Dịch Lâm…

Diệp Tây Thành nhìn: “Em với chị không giống nhau.” Anh đặt cốc nước xuống, “Thu xếp ổn thỏa công việc gần đây của chị đi, còn về Thiệu Chi Quân, chị cũng đừng quản quá chặt.”

Rời khỏi văn phòng của Diệp Nhuế.

Cùng chị không giống nhau?

Nói bệnh hoài nghi của cô quá nghiêm trọng đúng không?

Hừ.

Diệp Nhuế uống hết cốc nước trong cốc, sự việc chưa xảy ra với em. Đợi một ngày nào đó tự mình trải qua rồi xem có hào phóng nói “Em với chị không giống nhau” không.

Đương nhiên cô hy vọng cả đời này thằng bé sẽ không phải trải qua cảm giác đau đớn đó.

Diệp Nhuế ngây ra một lúc sau đó đến văn phòng Thiệu Chi Quân.

Buổi họp hôm nay cô ấy không tham gia, không biết có quyết định quan trọng gì không.

Thiệu Chi Quân đang gọi điện thoại, vẻ mặt dịu dàng, “Ừ, được, đều mua cho con. Không lừa con đâu, được. Tan làm bố sẽ về chơi với con, được, ngoan nhé.”

Diệp Nhuế đứng dựa ở cửa, giây phút này thất thần.

Đã bao lâu rồi anh ta không dùng ngữ khí này nói chuyện với cô? Cũng đã bao lâu rồi anh ta không dùng biểu cảm đó nói cô?

Thiệu Chi Quân nhìn cô ấy, tiếp tục nói: “Được, ừ, bố cũng yêu con, ừ, tạm biệt con.”

Cúp máy, anh ấy giống như không nhìn thấy Diệp Nhuế, tiếp tục xem tài liệu.

Lời nói Diệp Nhuế lạnh lùng: “Buổi họp nói những gì?”

Thiệu Chi Quân không thèm ngẩng đầu: “Thư ký của tôi sẽ báo cáo lại với cô.”

Diệp Nhuế khống chế cảm xúc của mình, giọng nói không quá cao: “Tôi là đến hỏi anh.”

Thiệu Chi Quân không phản ứng.

Diệp Nhuế nhìn anh ta không chớp mắt, cô qua đây là đã xuống nước chuẩn bị làm hòa với anh ta, thái độ của anh ta là có ý gì chứ?

Một phút trôi qua.

Hai phút trôi qua.

Thiệu Chi Quân xem như không có việc gì lật tài liệu, vẫn không nhìn cô ấy.

Diệp Nhuế sải bước đi tới, đóng tập tài liệu “rầm”, ném “bụp” chúng xuống bàn, “Thiệu Chi Quân, anh có ý gì!”

Ánh mắt Thiệu Chi Quân bình tĩnh, nhìn cô ấy mấy giây, một chữ anh ấy cũng không nói. Đứng dậy vớ lấy áo khoác, vừa mặc vừa đi ra cửa.

“Thiệu Chi Quân!”

Thiệu Chi Quân không dừng lại, đóng cửa rời đi.



Vốn dĩ Diệp Tây Thành và Bùi Ninh dự định sẽ về Bắc Kinh luôn đêm nay. Có điều chi nhánh Hoa Ninh bên này có chuyện, anh thay vé sang trưa ngày hôm sau.

Tối đó Bùi Ninh đi xã giao cùng với Diệp Tây Thành, mãi đến 11 giờ rưỡi mới kết thúc.

Vào trong xe cô mới nhớ ra, bận cả một ngày vẫn chưa đặt khách sạn.

Cô mở điện thoại, hỏi anh khách sạn mà anh hay ở ở đâu.

Diệp Tây Thành: “Ở bên này anh có chung cư, chính là ở phía trước, sau này em sang bên này làm việc nếu tăng ca thì ở lại đó.” Không cần tăng ca xong lại quay về thị trấn ở.

“Vậy thì tốt, như vậy em không cần lái xe, gần công ty như vậy thì lúc đi làm với tan làm cũng thuận tiện.” Cô ngáp một cái, hơi buồn ngủ, nghiêng người vào vòng tay của Diệp Tây Thành.

Diệp Tây Thành vẫn luôn tự mình hỏi, có điều trước đây không có thời gian nghĩ tới cái này, hỏi cô: “Trở về nước lâu như vậy rồi sao không đổi thành bằng lái xe trong nước.”

Biểu cảm Bùi Ninh cứng lại, may mà vùi mặt ở trong lòng anh nên anh không thấy, nói có lệ: “Không muốn lái xe, Bắc Kinh hay Thượng Hải đều tắc đường, thời gian tắc đường đó em có thể xem thêm được mấy cái email.”

Lý do này Diệp Tây Thành hoàn toàn không nghi ngờ bởi vì chính anh cũng hay sử dụng khoảng thời gian này trên đường đi để xử lý công việc.

Trước đây cô ở Manhattan còn tắc hơn ở bên này.

Quá khứ giống như một cơn ác mộng, cô không muốn nhớ đến. Có những lúc rất muốn bị thôi miên, đem hết tất cả mọi chuyện trước ngày hôm nay quên đi.

Cô thì thầm: “Đến thì gọi em.”

“Ừ, ngủ đi.”

Diệp Tây Thành xoa xoa nhẹ thái dương cho cô, ngửi thấy mùi hương quen thuộc cô dần dần tiến vào giấc ngủ.

Xe đi qua đường hầm, con đường này sáu năm qua anh đã đi qua không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần đều mang theo sự mệt mỏi và kiệt sức sau mỗi lần xã giao, chỉ có lần này trái tim mới được lấp đầy.

Ngón tay anh chạm nhẹ vào lông mi của cô, cô sẽ vô thức nhắm chặt lại.

Anh tiếp tục nghịch, cô lại cau mày và nhắm chặt mắt.

Mấy ngày hôm trước anh có nói chuyện với bố, nói để Ninh Ninh sang Thượng Hải bên này.

Bố không phản đối chỉ nói: Suy nghĩ lâu dài, hai vợ chồng vẫn không nên làm việc cùng nhau. Hiện tại thì cái gì cũng tốt bởi vì hai đứa mới ở bên nhau, sẽ không có mâu thuẫn. Sau khi khoảng thời gian hòa hợp qua đi rồi, sẽ chỉ còn lại toàn là cãi vã. Có điều xa nhau cũng có cái không tốt, con tự mình xử lý tốt là được.

Bùi Ninh mới ngủ được một lúc xe đã lái đến dưới lầu chung cư. Tài xế đỗ xe xong, Diệp Tây Thành nhìn người trong lòng vẫn đang ngủ rất ngon.

Anh không vội vàng gọi cô dậy, ôm để cô ngủ thêm một lúc.

Nửa tiếng trôi qua cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, càng ngủ càng sâu.

“Ninh Ninh?”

Không đáp lại.

“Ninh Ninh đến rồi.”

“Ừ.”

Bùi Ninh động động trong lòng anh, sau đó lại tiếp tục ngủ.

Cô rất khó gọi dậy, từ nhỏ cô đã như vậy nên Diệp Tây Thành đã sớm quen. Sau này cô đến New York, có thể là do thói quen đã thay đổi không ít, nhưng bây giờ mỗi sáng anh gọi cô thức dậy vẫn phải gọi cô mấy lần.

“Ninh Ninh?”

Gọi cô mấy lần liên tiếp.

Vẫn không có động tĩnh.

Diệp Tây Thành véo mũi cô, “Thức dậy thôi.”

Không thở được, Bùi Ninh ngạt thở mà tỉnh lại, cô tức giận đạp chân anh hai cái, “Anh có biết thương hoa tiếc ngọc không thế!”

Diệp Tây Thành nghĩ mấy giây, hình như hơi quá đáng, anh đưa tay ôm đầu cô vào trong lòng, “Vậy em nhắm mắt lại đi, anh gọi em lại lần nữa.”

Bùi Ninh: “...” Bị anh chọc cười không nói nên lời.

Sau khi về nhà Bùi Ninh không để ý đến anh, bắt đầu xem TV.

Diệp Tây Thành lấy hết những đồ cần dùng cho ngày mai ra, hỏi cô: “Em không đi tắm à?”

Không ai lên tiếng.

“Ninh Ninh?”

“Anh không nhìn thấy em không muốn để ý đến anh hay sao? Đừng có gọi em.”

Diệp Tây Thành ngồi xuống bên cạnh cô, Bùi Ninh không muốn ngồi gần anh, di chuyển sang phía bên kia, bị anh ôm vào lòng.

Bùi Ninh đẩy anh, không đẩy quá mạnh.

Diệp Tây Thành: “Không phải vừa nãy anh xin lỗi em rồi sao?”

Cô lên án anh: “Xin lỗi có tác dụng gì chứ! Vừa nãy em nằm mơ bị anh cưỡng bức thức dậy!” Nói rồi lại véo một cái vào chân anh.

Diệp Tây Thành chỉ có thể nhịn đau, sau đó đè cô lên ghế sô pha, “Bây giờ đền bù cho em.”

Bùi Ninh: “Đền bù thế nào?”

Diệp Tây Thành tiếp tục hôn cô, từ cổ đi xuống, bỏ ra chút thời gian: “Giống với hôm không đi mua sắm cùng em.”

Áo sơ mi của Bùi Ninh đã bị cở ra, cô “ưm” một tiếng, vỗ vỗ anh, “Em đi tắm trước đã.”

Diệp Tây Thành vẫn hôn cô, hôn xuống phía dưới mới buông cô ra. Cô đi vào phòng tắm, anh đi lấy quần áo ngủ cho cô.

Bùi Ninh ngâm mình trong bồn nước nóng, trong đầu nghĩ tới cuộc họp ở Đầu tư Hoa Ninh hôm nay. Hôm nay cô đã hiểu được đại khái tình hình ở Đầu tư Hoa Ninh. Thực ra Đầu tư Hoa Ninh có hai phe, một phe là người của cổ đông, phe còn lại là người của Thiệu Chi Quân.

Đoàn đội của Thiệu Chi Quân rất mạnh, cả về khả năng kinh doanh lẫn mặt nhân sự.

Việc đầu tiên cô làm khi qua bên này nhậm chức đó chính là cân bằng trạng thái giữa hai phe và không để chính bản thân mình bị cuốn vào đó.

Trong bồn tắm đầy bọt, cô khẽ thổi nhẹ chúng.

Đối mặt với bóng đèn, bong bóng có màu sắc hư ảo, trông thật đẹp mắt.

Chạm tay vào chúng liền vỡ.

Lúc ở bồn tắm đi ra Diệp Tây Thành vẫn chưa lấy quần áo ngủ cho cô, “Diệp Tây Thành?”

“Hả?” Anh bước qua.

“Tìm quần áo ngủ mà lâu vậy sao?”

“Anh vừa đi tắm.”

“Anh tắm ở lầu dưới?”

“Ừ.”

“Đưa quần áo cho em.” Bùi Ninh mở hé cửa chìa tay ra.

Diệp Tây Thành không đưa quần áo cho cô, đẩy cửa ra tiến vào, trực tiếp lấy khăn tắm quấn người cô lại.

Đèn trong phòng ngủ vẫn chưa tắt, trước đây mỗi lần thân mật anh đều tắt đèn, có lẽ hôm nay anh quên mất.

Bùi Ninh đi tới chỗ công tắc, Diệp Tây Thành đang hôn cổ cô, “Đừng nhúc nhích.”

“Em đi tắt đèn.”

“Mở cũng giống nhau.” Diệp Tây Thành ngậm lấy môi cô, mút mạnh hơn trước.

Bùi Ninh tìm lý do: “Phòng tối có cảm giác an toàn hơn.” Cô không từ bỏ tắt đèn, ôm cổ anh từ từ dẫn anh qua đó.

Trên lưng cô có một vết sẹo, mặc dù trước đó đã được xử lý không còn nhìn thấy rõ. Nhưng nếu như lúc anh hôn để ý kỹ thì vẫn có thể nhìn ra.

Tắt đèn, Diệp Tây Thành trực tiếp bế Bùi Ninh đến ghế sô pha. Anh nghiêng người, đặt hai tay lên phía sau Bùi Ninh, cúi đầu hôn xuống.

Bùi Ninh không thể nào cưỡng lại được nụ hôn trìu mến của anh.

Sau đó anh nửa ngồi xổm trên ghế sô pha, vùi đầu tập trung hôn cô. Bùi Ninh không biết làm thế nào để giải tỏa cảm giác tê dại này, cắn lấy ngón tay của mình.

Hai chân cô đặt ở trên vai anh, thỉnh thoảng muốn động đậy lại bị anh giữ lấy, nắm càng chặt hơn.



Bùi Ninh cảm giác hôm nay anh động tình hơn so với mọi khi, cô mệt đến mức ngủ lúc nào cũng không biết. Không biết có phải là lúc cô ngủ nghe nhầm hay không, cô nghe thấy Diệp Tây Thành nói với cô. Hộp này đã dùng hết, còn hai hộp nữa.

Cô không còn sức mà nghĩ sao lại dùng nhanh đến vậy.

Sau đó mí mắt sụp xuống chìm vào giấc ngủ, thức dậy đã là sáng hôm sau.

Chuyến bay của họ là vào buổi trưa, sau khi thức dậy lập tức ra sân bay.

Bùi Ninh lúc xuống lầu mới nhớ ra hỏi, “Bao thực sự đã dùng hết rồi sao?”

Diệp Tây Thành nhìn cô: “Không phải đêm qua đã nói với em rồi sao.”

Bùi Ninh: “Đêm qua đầu óc không thanh tỉnh.” Lại hỏi: “Thực sự dùng hết rồi sao?”

Diệp Tây Thành: “Ừ.”

Bùi Ninh nhìn anh mấy giây, dáng vẻ này không giống như nói dối, cũng không cần thiết nói dối.

Ra khỏi cổng chung cư, Bùi Ninh nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu xanh sapphire đậu trên sân bãi. Diệp Nhuế đang ngẩn người dựa vào xe, không phát hiện ra cô cùng Diệp Tây Thành.

Bùi Ninh nhẹ vỗ Diệp Tây Thành, ra hiệu anh nhìn bên kia. Diệp Tây Thành nhìn thấy, không thể không cau mày, vẫn bước qua đó.

Diệp Nhuế nghe thấy động tĩnh hoàn hồn lại, nhìn thấy Bùi Ninh, thờ ơ gật đầu. Rất nhanh thu hồi tầm mắt, nói với Diệp Tây Thành: “Đang vội sao? Nếu như không vội chúng ta nói với nhau luôn ở đây. Nếu không kịp chị đưa em ra sân bay, vừa đi vừa nói.”

Diệp Tây Thành nhìn đồng hồ: “10 phút đủ không?”

Diệp Nhuế không tỏ ý kiến.

Diệp Tây Thành xoay người, nói Bùi Ninh vào trong xe đợi anh.

Anh mở cửa xe Diệp Nhuế ngồi vào, Diệp Nhuế hít một hơi thật sâu mới bước vào.

Diệp Tây Thành liếc nhìn chị ấy từ trên xuống dưới, sắc mặt không tốt.

Câu đầu tiên Diệp Nhuế nói chính là: “Chị muốn ly hôn.”

Diệp Tây Thành không có phản ứng gì, câu này chị ấy nói sắp được hai năm.

Những lời này anh đã nghe không dưới trăm lần, cũng đã quen với điều đó.

Đợi mấy giây Diệp Nhuế không thấy Diệp Tây Thành tỏ vẻ gì, không kiên nhẫn: “Sao em không nói chuyện?”

“Nói gì chứ?” Diệp Tây Thành phản bác.

Diệp Nhuế nhìn anh: “Em ủng hộ chị không?”

Diệp Tây Thành nói: “Chị vẫn cho rằng đây là cuộc bầu cử ở hội đồng quản trị sao?”

Diệp Nhuế biết nói với anh cũng vô ích, có điều trọng điểm hôm nay không phải là cái này, chị ấy sẽ về Bắc Kinh, “Công việc ở bên này em bảo Bùi Ninh tuần tới sang tiếp quản đi.”

Bây giờ chị ấy một giây cũng không muốn nhìn thấy Thiệu Chi Quân chứ đừng nói đến chuyện báo cáo công việc với anh ta.

Diệp Tây Thành: “Tuần sau Ninh Ninh có thể qua đây, có điều ly hôn hai chữ này về sau chị ít nói thôi, em nghe còn thấy phiền chứ đừng nói đến Thiệu Chi Quân.”

Diệp Nhuế không kiềm chế được tính nóng nảy của mình: “Cái gì em cũng đứng về phía anh ta! Diệp Tây Thành, ai mới là họ hàng của em chứ?” Vẫn không vui, đẩy Diệp Tây Thành, “Em đừng có hướng khuỷu tay ra ngoài có được không?”

Diệp Tây Thành bất lực nhìn chị ấy, những lời muốn nói ra đến miệng lại nuốt xuống.

Diệp Nhuế không kiềm chế được cơn tức giận của mình: “Em chỉ biết nói gì, em có biết đêm qua Thiệu Chi Quân không về nhà không? Em có biết hay không? Anh ta bây giờ còn dám qua đêm ở bên ngoài! Trong mắt anh ta còn có cái nhà này không?”

Diệp Tây Thành cau mày: “Hai người lại cãi nhau?”

Diệp Nhuế không nói.

Hôm qua ở văn phòng chị ấy quăng tập tài liệu của Thiệu Chi Quân nhưng Thiệu Chi Quân không nói gì với chị ấy, bất kể có nói gì anh ta cũng trầm mặc.

Lúc về nhà hai người lại cãi nhau.

Sau đó anh ta ra ngoài cũng không thèm quay về.

Sau một hồi im lặng, chính Diệp Tây Thành cũng không biết nói gì với chị ấy. Những gì nên nói nên khuyên bảo, hai năm qua anh đã nói hơn trăm lần.

Diệp Nhuế thở dài, “Em đi đi, không làm chậm trễ thời gian của em nữa. Chị sẽ bàn giao lại công việc cho Phó tổng, đến lúc đó em bảo Bùi Ninh đi gặp Phó tổng giao nhận lại. Dù sao thì công việc của chị cũng không phức tạp, Bùi Ninh hỏi Phó tổng cũng có thể hiểu.”

Xe của Diệp Nhuế rất nhanh đã rời đi, màu xanh sapphire của chiếc xe cũng kiêu ngạo và bướng bỉnh giống như chị ấy vậy.

Diệp Tây Thành châm điếu thuốc, gọi điện thoại cho Thiệu Chi Quân, bên kia không ai bắt máy.

Anh dập thuốc, lên xe.

Bùi Ninh nhìn sắc mặt anh không hỏi gì nhiều.

Bùi Ninh mở chai nước đưa cho anh, anh uống mấy ngụm, nhớ ra chưa đưa cho cô, cô lắc đầu, “Em không uống.”

Anh vặn nắp lại, “Tuần sau em qua đây làm việc.”

Bùi Ninh ngạc nhiên: “Tuần sau?”

Diệp Tây Thành gật đầu: “Chị anh cùng Thiệu Chi Quân lại cãi nhau, ngày mai chị ấy về Bắc Kinh.”

Bùi Ninh không bài xích việc sang đây sớm, như vậy cô sẽ có nhiều thời gian ở bên ông bà mình hơn, chuyên môn cũng sẽ không bị thụt lùi.

Lúc này cô cùng Diệp Tây Thành tốt nhất nên tách nhau ra làm việc.

Gắn bó keo sơn, quyến luyến lấy nhau.

Điện thoại Diệp Tây Thành có tin nhắn, là Thiệu Chi Quân:【Người anh em, nếu như chuyện liên quan đến chị cậu vậy chúng ta không cần nói nữa. Anh cảm thấy không có nghĩa gì hết.】

Diệp Tây Thành:【Tuần sau Bùi Ninh đến.】

Thiệu Chi Quân:【Vậy Diệp Nhuế?】

Diệp Tây Thành:【Là chị ấy đề xuất, muốn đi Bắc Kinh tĩnh tâm.】

Thiệu Chi Quân:【Haha, tĩnh tâm? Cô ấy nhận thức được như vậy là tốt.】

Lại gửi một tin qua:【Được rồi, Bùi Ninh đến cậu nói với anh, anh đi đón cô ấy. Dù sao cũng là chuyển nhượng nội bộ trong tập đoàn, thủ tục cũng đơn giản.】

Trở về Bắc Kinh, Bùi Ninh bàn giao công việc với trợ lý Vạn, như cũ vẫn ở văn phòng của Diệp Tây Thành. Cô vẫn nhớ cảnh tượng khi cô đến đây làm mấy tháng trước.

Khi đó vẫn còn là mùa hè, mấy tháng nay giống như bị kéo vào tiến độ. Chớp mắt một cái bây giờ đã là cuối thu.

Rời đi cô có chút không lỡ.

Diệp Tây Thành nhìn ra được suy nghĩ của cô: “Về sau mỗi tháng em cũng đến tổng bộ họp.”

Bùi Ninh khẩu thị tâm phi: “Em có chút không lỡ!”

Diệp Tây Thành sợ cô lại véo mình, câu nói này biết nên trả lời như nào: “Là anh không lỡ, đợi em đến đây họp, còn hi vọng lãnh đạo sẽ thường xuyên đến bên này.”

Bùi Ninh cười: “Xem biểu hiện của anh.”

Buổi tối Diệp Tây Thành còn có cuộc họp, 9 giờ bắt đầu. Bận rộn cả một buổi tối anh đứng bên cạnh cửa sổ hút mấy điếu thuốc. Đây là điếu cuối cùng.

Hôm nay trong nhóm không biết ai nói cai thuốc, chuẩn bị có em bé.

Điếu cuối cùng anh cũng không hút hết, hút được một nửa liền dập lửa, vơ lấy điện thoại nhắn tin cho Thiệu Chi Quân: 【Chiều cuối tuần này Ninh Ninh đến Thượng Hải, phong cách nội thất văn phòng của cô ấy cùng chị em không giống nhau.】

Rất nhanh Thiệu Chi Quân đã nhắn lại:【Bùi Ninh thích phong cách gì?】

Diệp Tây Thành:【Làm theo phong cách như văn phòng của em là được.】

Thiệu Chi Quân:【Được, sáng mai anh gọi điện cho phòng hành chính sắp xếp. Bảo thư ký của cậu gửi ảnh qua cho anh.】

Diệp Tây Thành hỏi:【Không ở văn phòng sao?】

Thiệu Chi Quân cũng không giấu giếm:【Không, đang uống rượu.】

Diệp Tây Thành biết anh ấy hay đến hội sở đó:【Về nhà sớm đi.】

Thiệu Chi Quân chỉ nhắn lại một chữ “Ừ’.

Anh ta bật chế độ im lặng vứt điện thoại sang một bên.

Phòng bao xa hoa đồi trụy, âm nhạc quá to.

Thiệu Chi Quân ấn ấn mày, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.

Bên cạnh có người phụ nữ đưa cho anh ta ly rượu vang đỏ, “Giám đốc Thiệu.”

Thiệu Chi Quân nhìn chằm chằm người phụ nữ đó, cô ta trang điểm mỹ lệ, tuổi cũng không lớn, tràn đầy sức sống.

Tên, tuổi của cô ta Thiệu Chi Quân không biết, cũng không có hứng hỏi.

Hai người im lặng đối mặt.

Trong phòng bao thiếu ánh sáng, nam nữ tán tỉnh nhau, không khí như vậy dễ làm con người ta mất khống chế.

Thiệu Chi Quân không uống rượu, khều cằm cô ta.

Người phụ nữ di chuyển, không trốn tránh, trong tiềm thức nắm lấy tây trang của anh ta.

Ánh mắt như nước, vẫn đang nhìn anh ta.

Thiệu Chi Quân cúi đầu, từ từ tiếp cận cô ta, hai người có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Không biết cô ta dùng son môi của hãng nào, căng mọng bóng bẩy, ngón tay cái của Thiệu Chi Quân lướt nhẹ lên môi cô ta.

Người phụ nữ không chủ động hôn, tay vẫn đặt trên eo anh ta, hai người ôm chặt lấy nhau.

Theo như cái nhìn của người ngoài hai người họ đang hôn nhau.

Môi của Thiệu Chi Quân cách môi của cô ta khoảng 2 cm?

Cũng có thể là 1 cm?

Người phụ nữ hô hấp không ổn định.

Căng thẳng.

Cũng mong chờ.

Cô ta nheo mắt.

Thiệu Chi Quân buông cô ta ra, đem ly rượu vang đỏ uống một hơi hết sạch.

Từ hội sở đi ra tài xế đã đợi ngoài cửa.

Thiệu Chi Quân dựa người vào ghế, nhìn màn đêm thất thần.

Trong đêm tối màu đỏ tươi trên ngón tay lại càng rõ ràng, anh ta nhả ra làn khói.

Làn khói lượn lờ trước mắt, trong chớp mắt bị gió thổi đi.